Tôi 54 tuổi. Tuổi không đẹp mà cũng chẳng phải gọi bằng cụ bà nhưng làm nghề lao công trong công ty Key two miệt mài hi sinh gái già còn trinh là một nỗi niềm vui sướng tột bậc.
Vì sao ư? vì tôi vốn dĩ không có bằng cấp cũng không qua nổi bằng cấp 2 vì dám đánh con trai hiệu trưởng trong nhà vệ sinh nữ. Lao động nhiều cho dù già không có mỡ chảy xệ nha. Tiền lương cao cùng chị em lao công vui vẻ mỗi ngày tán dóc các kiểu con đà điểu.
Nghĩ lại lạ thật, đến giờ tôi chưa từng trải mối tình nào ,lúc trẻ không ai ngó đến già rồi mới được chủ tịch công ty Key two ngó. Mà ngó lúc nào tôi không biết luôn. Đến khi biết thằng cha đó ngó là khi trên tay hắn cầm bông hoa đến tặng tôi qua tay trái và tay phải còn mải kéo khóa quần. À không . Nghịch khóa quần thì đúng hơn . Chịu thua. Tôi đang cọ bồn rửa mặt thì quay lại đã nhìn thấy cảnh này.
Nụ cười của thằng đó đến giờ khi tôi nằm trong quan tài này vẫn khắc sâu trong tâm trí. Quá đẹp mê người trước nụ cười trắng ngà của bộ răng giả sắp rớt ra ở hàm trên còn hàm dưới màu bạc chói lóa . May tôi không bị mùa vì ánh sáng đó không thì đã tham gia hội người mù của Trung Hoa.
Cuộc đời tôi rất ngắn phải không ? Nhưng không nhạt nhẽo nếu như tôi quay lại và trùng sinh giống các bộ tiểu thuyết. Già rồi tôi vẫn mê mẩn truyện kể cả phim con heo,phim gì mà có hai thằng thông nhau. A đúng rồi! phim gay.
Quay lại cảm xúc nằm trong quan tài của tôi đã nhé! Nghĩ nụ cười của thằng đó tôi nhớ tới nụ cười tỏa nắng ,tỏa bạc kim của các chàng trai trong công ty và con trai của thằng cha đó đang làm giám đốc.
Ây za sao vẫn ở trong quan tài mà nghĩ lắm quá. Sao chưa tắt thở mà đã nằm trong quan tài này vậy. Mở mắt ra coi, Xem ra người trông coi thi thể vẫn không làmđúng công tác thật tác trách. Lát nữa mở quan tài ra phải kiến nghị lại người làmviệc nơi đây mới được.
"Ủa?"
"Giọng nói này?"
"Giọng này không phải của tôi."(bà già nữ chính nói nhỏ nên chỉ bà này nói không ai nghe được)
Nhưng sao có tiếng khóc ai oán ở ngoài như tiếng heo chọc tiết của mụ Trương hàng xóm thế. Má nó khóc còn hơn âm tào địa phụ trong phim . Tôi có con đâu mà nó khóc kiểu này cả bãi tha ma bị gọi dậy vào ban đêm mất. Xung quanh tôi chỉ còn những bạn bè cùng nghề là biết tôi mất còn ai nữa đâu. Tiếng kêu đó ngày một to.
"La thị!"
"Cô chết rồi biết ai giúp tôi chơi mặt chược đây!"
"Cô chết ai trả tiền nợ , cô vẫn còn nợ tôi một tô phở và 2000 đồng"
Khoan đã .Đây làm thím cô bên ngoại của tôi đây mà .Sao lại ở đây khóc than thở chỉ nghĩ đến tiền mà không nghĩ là người mất là La thị -bác họ của tôi. Bác chết lâu rồi liệu thím cô này còn khóc cho tôi nghe đến khi nào.
Nào anh em tay cùng tay chung sức giúp tôi đẩy nắp quan tài lên thôi.Tôi lẩm bẩm. Mở ra để cho mọi người đều biết tôi còn sống và còn yêu đời. Ít ra tôi muốn chết lúc 100 tuổi cơ. Khí lực từ cánh tay, hít thật sâu xuống bụng dưới ,vận lực mở quan tài thì mới biết nắp quan tài nặng quá. Phải gọi người tới giúp tôi mới được.
"Nè! Có ai ở ngoài đó không giúp tôi mở quan tài lên "
"Nè!!!"
"Làm ơn tôi vẫn còn sống "
"Hãy mở giúp tôi !"
Hét khản cổ nhưng sao giọng tôi nghe khỏa quá, không có tí đặc sệt cái giọng như gọi hồn của mấy bà đồng. Nhưng bên ngoài vẫn còn tiếng khóc đó còn cả những âm thanh tiếng kèn, tiếng niệm kinh của nhà sư. Không có chuyển biến ."Rắc". Âm thanh phát ra từ quan tài. Hẳn nắp quan tài có dịch chuyển chỗ nào đó ,nhất định là thế không thì mất bao nhiêu sức của tôi đẩy dùng chân lẫn tay . Chưa kể lại chịu mùi thúi của chính bản thân khi đang vận lực đẩy nắp quan tài. Tôi dơ chân dơ tay lên đẩy lần nữa.
Quan tài mở ra nhưng không phải tôi mở . Cánh tay của một người đàn ông kéo nắp quan tài ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT