Từ công ty bước ra,
Cố Trạch Nặc một mình dạo bước trên đường, không lái xe, cũng không có
người đi cùng. Cuộc họp hôm nay anh đã thất bại thảm hại, và có lẽ hôm
nay cũng là ngày anh gặp xui xẻo triệt để, vì không ngờ mây đen ở đâu ùn ùn kéo đến rồi cứ thế mưa như trút nước.
Đứng trú mưa dưới mái
hiên một ngôi nhà, Cố Trạch Nặc nhìn dòng nước mưa tuôn xối xả. Anh vội
vàng lấy di động trong túi ra xem rồi kinh ngạc phát hiện chẳng có cột
sóng nào.
“Mẹ kiếp, đúng là nơi khỉ gió!” Cố Trạch Nặc đưa qua
đưa lại chiếc điện thoại di động, nhưng màn hình điện thoại vẫn hiển thị trạng thái không có dịch vụ. Anh thở dài thườn thượt rồi thầm mắng mình dở hơi, sao lại đi đến chỗ khỉ ho cò gáy này.
Dưới mái hiên ở
một ngôi nhà khác cách đó mấy trăm mét, Lâm Thâm Thâm đi trên cùng một
đoạn đường với anh. nghe rõ tiếng chửi rủa của anh, cô cười thầm rồi cầm ô bước đến, thế nên trong lúc gần như là tuyệt vọng, Cố Trạch Nặc nhìn
thấy cô. Cô diện chiếc váy màu trắng, tay cầm ô màu tím, trông đẹp như
một giấc mơ. Anh ngẩn ngơ đứng ngắm cô, có chút không tin vào mắt mình,
hai người nhìn nhau qua màn mưa, một lúc lâu sau, cô mới bước lại gần
anh.
Cố Trạch Nặc đợi cô đến gần mới hỏi: “Sao em lại đến đây?”
“Vì cảm thấy anh sẽ gặp rắc rối.” Lâm Thâm Thâm cười, nói với anh: “Không phải chúng ta hiểu quá rõ về nhau sao?”
“Anh biết nói gì đây nhỉ?” Anh vừa nói vừa bước đến, đứng dưới không gian
nhỏ hẹp của chiếc ô, thầm hít hà mùi hương quen thuộc toả ra từ mái tóc
cô.
“Anh có thể nói cảm ơn em.” Cô nhìn anh, thong thả nháy mắt.
“Đây là phép lịch sự tối thiểu, em nghĩ, anh chắc chắn vận dụng rất
tốt!”
“Nếu không phải ở cái nới khỉ gió này, nếu không phải là
thời tiết quái quỷ này thì em nghĩ, anh có cần sự giúp đỡ của em không?” Đầu của Cố Trạch Nặc đã chạm vào cái ô. “Được rồi, có điều rất đúng
lúc, cảm ơn em, vậy bây giờ chúng ta đi được chưa?”
“Con người
hình như đều có thói quen như vậy, quen thuận theo thế mạnh, luôn phàn
nàn trách móc người khác nhưng không bao giờ nhìn lại mình, kiểm điểm
xem mình có cần thay đổi hay không!” Lâm Thâm Thâm vừa nói vừa đẩy chiếc ô vào tay Cố Trạch Nặc. “Ví dụ như, nếu anh dùng một cái máy bộ đàm,
anh sẽ ca thán về cuộc gọi kém chất lượng. Nếu anh sử dụng cái máy nhắn
tin, anh sẽ ca thán về tín hiệu kém, và nếu anh sử dụng một chiếc điện
thoại kết nối toàn cầu, anh sẽ ca thán về việc nơi này không có sóng.”
Cầm chiếc ô trong tay, Cố Trạch Nặc liếc nhìn Lâm Thâm Thâm, cuối cùng băn khoăn hỏi lại: “Tại sao?”
Cô nhún vai cười khẽ. “Em nói không đúng sao? Đó không phải là chuyện thường tình của con người sao?”
Anh nhăn mày. “Điều anh muốn hỏi không phải là cái đó, ý anh là, em hà tất phải an ủi anh một cách vòng vo như vậy?”
“Thế ư? Thực ra, em giúp anh cũng là giúp em thôi.” Lâm Thâm Thâm gật đầu
nhưng không nhìn anh. “Nhiều chuyện chẳng có lý do gì mà vẫn xảy ra đấy
thôi.”
“Mà vẫn xảy ra đấy thôi?” Cố Trạch Nặc cúi đầu lặp lại câu nói đó, lúc ngẩng lên, anh lại trở về là con người tự tin và bình
thường như trước.
“Em thật sự muốn giúp anh, vậy hãy đưa ô cho anh, sau đó tránh xa anh ra.”
“Em có nên bịa một lời nói dối không nhỉ? Nói với mẹ anh là, em cùng anh đi gặp khách hàng nhưng em không cẩn thận làm ướt áo nên về nhà trước, còn anh về muộn một chút?” Nói xong, không đợi Cố Trạch Nặc nói thêm câu
nào, cô cứ thế bước ra khỏi ô, đi dưới màn mưa trắng xoá, để nước mưa
xối vào người, làm quần áo dính chặt vào da thịt, lành lạnh, khó chịu.
Những giọt mưa tí tách cũng đang rơi dưới mái hiên ở tiệm cà phê nơi Quách
Thiển Thiển làm thêm, và cô đang ngồi lặng lẽ, ánh mắt nhìn ra màn mưa
ngoài cửa kính, không phải để ngắm mưa, mà vì chán nản, phiền não vì
những thứ lộn xộn không đáng có. Đáng lẽ cô có thể cùng Đường Minh Hồng
sống vui vẻ bên nhau, đáng lẽ cô có thể quên đi người chị tên Lâm Thâm
Thâm ấy, nhưng khi chị về nước, cô không thể không nhìn thẳng vào sự
việc, đó là rốt cuộc Đường Minh Hồng thích cô hay thích chị cô.
Cô cảm thấy rất buồn khổ, không hiểu tại sao mà mình phải để tâm đến thế,
trong khi cô hoàn toàn có thể không cần suy nghĩ đến vấn đề này. Nhưng
cảm giác “để bụng” giống như hạt cát nhỏ nằm trong lòng cô, khiến cô
ngứa ngáy, khó chịu mà chẳng thể nói thành lời.
“Khiếm khuyết”,
cái từ đáng hận biết bao, là từ cần tránh cho mọi tình yêu hoàn mỹ, thực ra nó không giống như sự tuyệt tình trong tình yêu của Vương Chuẩn, và
ít ra đau khổ cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Vương Chuẩn đã
không còn làm việc ở quán cà phê này nữa, cô ta bắt đầu hưởng thụ cuộc
sống mà cô ta mong muốn, còn Sử Khải vẫn không chịu từ bỏ, ngày nào cũng đứng cách quán cà phê khoảng năm trăm mét chờ đợi, ngóng trông. Anh
thừa biết Vương Chuẩn không làm ở đây nữa nhưng vẫn cứ đến, dù bây giờ
trời đang mưa.
Có lẽ vì trời mưa nên việc kinh doanh của quán hôm nay cũng không tốt lắm, công việc không đến nỗi bận rộn nên Quách Thiển Thiển ngồi thẫn thờ tới tận khi tan làm. Lúc cô bước ra khỏi quán thì
nhìn thấy Sử Khải đang rời đi.
Anh đi về hướng đông, rõ ràng ngược hướng về nhà, nhưng Quách Thiển Thiển cũng không biết vì sao mình lại đi theo sau anh.
Sử Khải đi phía trước, Quách Thiển Thiển đi phía sau. Trên cùng quãng
đường, kẻ trước người sau đã đi không biết bao lâu nhưng Quách Thiển
Thiển không cảm thấy mệt. Họ rảo bước về phía Quảng trường Nhân Dân,
không hiểu sao hôm nay ở quảng trường lại treo nhiều đèn kết hoa rực rỡ
như vậy, ánh đèn lung linh rực rỡ qua màn mưa càng trở nên tuyệt đẹp.
Quách Thiển Thiển nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng cầm điện thoại gọi cho Sử Khải. Đường Minh Hồng từng giới thiệu họ với nhau, cô đã lưu số điện
thoại của Sử Khải và chưa gọi cho anh cuộc nào.
Từ xa, cô nhìn thấy Sử Khải bắt máy, liền nhanh chóng nói trước: “Sử Khải, tôi là Quách Thiển Thiển.”
Rõ ràng anh hơi khựng lại, sau đó hỏi với giọng cảnh giác: “Là cô? Cô đang làm gì vậy?”
Quách Thiển Thiển nói khẽ: “Quảng trường Nhân Dân được trang trí đẹp quá, tâm trạng tôi đang không vui, nhìn ánh đèn ở đây bỗng cảm thấy nhẹ nhõm
hẳn. Lúc nào tâm trạng tốt là tôi lại nghĩ đến những người mình thích,
có phải anh cũng vậy không?”
Nghe cô nói như vậy, Sử Khải bắt đầu nhìn ngó xung quanh, nói: “Cô đang ở đâu? Thực ra tâm trạng của tôi
cũng không được tốt, tôi cũng đang ở Quảng trường Nhân Dân đây.”
Rồi anh nhanh chóng phát hiện ra cô, khi ánh mắt hai người gặp nhau, Quách
Thiển Thiển gật đầu, đáp: “Tôi biết, tôi biết anh đang ở đây, tôi nhìn
thấy anh không có ô và còn ướt lướt thướt như chuột.”
“Cô đang an ủi tôi đấy à?” Sử Khải đứng nhìn cô từ xa, nhìn một người quen cũng
không phải là quen, bạn cũng không phải là bạn, chỉ là bạn của người bạn thân nhất của anh, là bạn của người anh yêu nhất. Anh không biết nên
nói gì vào lúc này, nhưng anh cảm thấy lời hỏi thăm của cô rất thiện chí và có chút ấm áp. Anh không kìm lòng được, bật khóc, phải, anh đang
ngẩng mặt lên trời và âm thầm khóc, may thay, vì anh đang đứng dưới trời mưa nên Quách Thiển Thiển không nhìn thấy những giọt nước mắt của anh.
Họ lặng lẽ đứng đối diện nhau rất lâu, cuối cùng Quách Thiển Thiển cũng nở nụ cười thân thiện. Sử Khải bước lại gần cô, cô chẳng nói chẳng rằng,
cứ thế kéo anh tới siêu thị, mua cho anh một bộ trang phục đầy đủ từ
quần áo, giày tất, sau đó họ cùng nhau đi chơi trò chơi ở khu vui chơi,
rồi đi ăn lẩu.
Sử Khải chưa gặp cô gái nào giỏi ăn cay như Quách
Thiển Thiển. Quách Thiển Thiển cũng chưa từng nghe Đường Minh Hồng kể
anh có người bạn có cái dạ dày vĩ đại như vậy, có thể ăn liền một mạch
hết ba đĩa thịt bò nhúng. Cô nói với Sử Khải rằng lúc nào không vui, ăn
đồ cay vào sẽ cảm thấy tâm trạng dễ chịu, thoải mái hơn. Sử Khải thì
nhắc nhở cô không nên ăn quá nhiều đồ chua cay vì nó hại cho sức khoẻ.
Hai con người đang buồn chán, cô đơn đã chia sẻ, an ủi nhau bên nồi lẩu
bốc hơi nghi ngút, vì họ đều cảm thấy rằng, tình yêu là thứ tình cảm
giày vò con người ta biết bao nhiêu.
Con mưa như trút kéo dài cả buổi tối cuối cùng cũng tạnh hẳn vào sáng hôm sau. Khi ánh nắng len
lỏi qua tấm rèm cửa chiếu vào phòng, Lâm Thâm Thâm mới tỉnh giấc, còn Cố Trạch Nặc nằm bên cạnh cô vẫn đang ngủ ngon lành. Tối qua, giữa cô và
anh không xảy ra chuyện gì, chỉ là cô phải vất vả lao đến khách sạn, sau đó kéo Cố Trạch Nặc say khướt không cồn biết gì nữa lên xe ô tô rồi lái về nhà.
Đương nhiên, với danh nghĩa vợ chồng yêu thương thắm
thiết như bọn họ, có nằm trên giường với tư thế lộn xộn thế này cũng là
lẽ thường tình, hiển nhiên và hoàn toàn logic.
Vài tiếng trước,
một cô ả nào đó gọi điện vào máy của Lâm Thâm Thâm, một người đáng lẽ là “Alice lạc vào xứ sở thần tiên” như cô đang trằn trọc khó ngủ nhưng vẫn giả vờ ấn nút nghe và nói với giọng ngái ngủ.
“A lô, chủ sở hữu
chiếc điện thoại này đã uống rượu say đến nỗi chẳng biết gì cả, chị có
thể đến đây không? Chị mau lên được không?” Một giọng nữ uốn éo vang lên trong điện thoại.
Lâm Thâm Thâm chăm chú lắng nghe, vô tình siết chặt chiếc điện thoại đang cầm, giọng nói nghèn nghẹn: “Nhưng… tại sao
lại gọi cho tôi?”
Cô ả đáp một cách chóng vánh: “Vì trong danh bạ điện thoại của anh ấy, tên chị hiện đầu tiên.”
“Cô có nhầm không đấy? Tôi họ Lâm, sao có thể ở đầu danh bạ được?” Lâm Thâm Thâm lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, không thể tin đó là sự thật.
Người ở đầu máy bên kia nhanh chóng đáp lại: “Trên đó có lưu hai tên, hai số
điện thoại, hay là tôi gọi thử số khác vậy?” Nghe cô ta nói xong, Lâm
Thâm Thâm vùng dậy, nói nhỏ, ngữ điệu đầy vẻ thờ ơ, chán nản: “Cô không
thể lôi anh ta ra đường à? Không thể mặc anh ta muốn ra sao thì ra à?”
“Đương nhiên tôi rất muốn thế, nhưng chúng tôi đang ở cùng phòng khách sạn,
lại là phòng cao cấp chứ không phải ở ngoài đường, hơn nữa anh ấy còn
chưa trả tiền cho tôi, trên người anh ấy chẳng có xu nào cả.” Nghe qua
giọng nói cũng nhận ra sự trơ tráo của cô ả.
“Không thể thế được, ví của anh ta đâu?”
“Tôi không thấy ví của anh ấy, nhưng việc này không liên quan đến tôi đâu
nhé!” Cô ả vội vàng phủ định rồi trở lại vẻ nghiêm túc. “Chị yên tâm,
tôi là người làm việc có đạo đức nghề nghiệp, tôi không cầm ví của anh
ấy, cũng không nhìn thấy nó đâu cả, chuyện này không liên quan tới tôi.”
“Được rồi.” Lâm Thâm Thâm nhanh chóng bước xuống giường. “Cho tôi hỏi một
câu, chắc là cô chỉ nhận tiền mặt đúng không? Rốt cuộc cô đáng giá bao
nhiêu? Hay nói cách khác, cô đã ra giá bao nhiêu với anh ta? Cô rất có
đạo đức nghề nghiệp à, thế thì chắc không nói khống giá cả lên đâu nhỉ?”
”Tôi không lấy của chị nhiều tiền đâu, giá cả thị trường thôi, chị mau đến
đây đi!” Cô ả đó đương nhiên nhận ra giọng nói đầy ý châm chọc, mỉa mai
của Lâm Thâm Thâm nhưng vẫn giả vờ không nhận ra, nhanh chóng cúp điện
thoại.
Từ tối hôm qua đến tận bây giờ, Cố Trạch Nặc vẫn ngủ, còn Lâm Thâm Thâm đã hoàn toàn tỉnh táo.
Mắt anh đang nhắm lại rất đỗi yên bình, chóp mũi cao, khuôn mặt trông đầy
đặn hơn thường ngày rất nhiều. Anh mặc chiếc áo ba lỗ màu vàng tươi,
chân vẫn đi đôi tất trắng nhưng khi ánh nắng hè chiếu lên người anh lại
tạo ảo giác rất kỳ lạ khiến cảnh tượng bày ra trước mắt vô cùng cuốn
hút.
Lâm Thâm Thâm cứ ngẩn ngơ ngắm thân hình của Cố Trạch Nặc,
bất giác nhớ đến một bài hát và cao hứng ngâm nga: “Em nhớ nụ cười của
anh, nhớ chiếc áo khoác của anh, nhớ đôi tất trắng của anh, và nhớ
mùi...” Cô bỗng hát những nốt cao vút đến nỗi không thể hát tiếp được,
chẳng hề gì, tạm thời dừng hát lại. “Và nhớ mùi... cơ thể anh!” Cuối
cùng, cô cũng hát được một câu hoàn chỉnh, và Cố Trạch Nặc bị tiếng hát
của cô làm cho tỉnh giấc. Ngay sau đó, anh trợn tròn mắt rồi lập tức vơ
lấy cái chăn mỏng quấn chặt lấy người, cảnh giác nhìn cô, hỏi: “Anh...
anh không sao đấy chứ?”
Trong ti vi hay trong các cuốn tiểu
thuyết, mỗi lần gặp phải tình tiết như thế này, không phải nhân vật nam
chính nên hỏi nữ chính là “Em không sao chứ” hay sao?
Lâm Thâm Thâm tối sầm mặt, không thèm trả lời anh, anh lại dè dặt hỏi: “Sao anh lại mặc như vậy?”
Lâm Thâm Thâm nghĩ, cô cần phải giải thích rõ ràng với anh chuyện này. “Tối qua, tôi nghe thấy tiếng động sột soạt bên cạnh, cứ nghĩ là tiếng chuột chạy hoặc mèo động tình, hoá ra có người nào đó nóng bức, khó chịu tới
mức cởi hết quần áo ra nhảy múa!”
”Hả? Tối qua em đưa anh về nhà
ư? Lẽ nào anh bị thất thân rồi sao?” Cố Trạch Nặc giữ chặt chiếc chăn
che trước ngực, giống như sắp bị ai đó điên cuồng giằng mất vậy.
Lâm Thâm Thâm chỉ xua xua tay. “Thất thân đã là gì? Tôi đã quá quen với
kiểu của anh rồi, đàn ông ấy mà, chuyện như vậy cũng là điều hết sức
bình thường thôi!”
”Đúng lắm! Đúng lắm!” Cố Trạch Nặc cười to,
vui vẻ vỗ tay, vẻ mặt đắc ý. “Anh đi tắm một cái, vợ yêu của anh, chúng
mình cùng thức dậy rồi đi ăn nhé!”
Tiếng nước róc rách trong
phòng tắm dội vào tai, Lâm Thâm Thâm nửa nằm nửa ngồi ở đầu giường, ngẩn ngơ nghĩ ngợi. Cô đang nghĩ, có phải mình đã nghĩ ngợi quá nhiều không
khi tưởng tượng đến chuyện anh đi chơi bời gió trăng ở ngoài. Nhưng tối
hôm qua, khi đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng bừa bãi, lộn xộn trong phòng
khách sạn, cô mới phát hiện ra lực sát thương nơi trái tim lại có thể
lớn đến mức không thể xoa dịu. Cô nhớ đến lúc mình đếm tiền trả cho cô ả diêm dúa, loè loẹt tối qua, cô đã không nói nhiều, cũng không hỏi
nhiều. Cô sợ, cô không muốn biết và tìm hiểu quá nhiều, quá chi tiết, vì cuối cùng cô cũng hiểu rằng, hoá ra sự đồng cảm mới chính là cực điểm
của việc ngược đãi bản thân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT