”Chị, em rất muốn xem lá thư trả lời của Đường Minh Hồng, em biết có thể chị đã đánh mất
rồi, em cũng biết có thể chị quên đưa nó cho em, nhưng chị có thể nhớ
lại một chút nội dung lá thư, để sau này em còn biết mà ăn nói trước mặt anh ấy không?” Quách Thiển Thiển đưa ra lời đề nghị khéo léo và chân
thành.
Sau khi nghe em gái kể hết toàn bộ câu chuyện và cũng đưa
ra yêu cầu, cả người Lâm Thâm Thâm bỗng đông cứng trên chiếc ghế xô pha
rộng rãi trong phòng bao quán bar. “Thư gì cơ? Chị chưa nhìn thấy bao
giờ!” Cuối cùng, cô đã trở về quê hương, trước mặt cô là thứ nước
cocktail đỏ đỏ xanh xanh quen thuộc, và ngồi bên cạnh cô là người em gái máu mủ ruột rà mà cô ngày đêm thương nhớ.
”Đường Minh Hồng nói
rằng anh ấy gửi thư đến trường, nhưng ông lão ở phòng ký nhận lại không
hề đưa cho em.” Quách Thiển Thiển vội vàng nói tiếp, ngón tay cô lóng
ngóng mân mê ly rượu, nhưng sau khi cảm nhận sự lạnh buốt, cô nhanh
chóng rụt tay lại và lau vào tờ giấy đặt dưới ly.
”Thật không?” Lâm Thâm Thâm ngước mắt lên. “Hay là ông ta làm mất lá thư đó rồi?”
Quách Thiển Thiển chậm rãi nhả từng chữ: “Cũng có thể vì ông ấy nghĩ em là chị.”
”Chị không cầm.” Lâm Thâm Thâm lạnh lùng khoanh tay, từ đầu đến cuối không chịu thừa nhận. “Thật sự là chị không cầm.”
”Thế lá thư đó ở đâu nhỉ?” Quách Thiển Thiển bặm môi.
”Em hỏi chị à?” Lâm Thâm Thâm nghiêm túc hỏi. “Làm sao mà chị biết được?”
”Ồ, được rồi.” Có lẽ do nói quá nhiều nên mồm miệng khô khốc, Quách Thiển
Thiển cầm ly rượu Mionetto trên bàn uống mấy hơi cạn sạch, sau đó nhai
mấy lá bạc hà lẫn trong rượu. Cô luôn cảm thấy chị mình đang không nói
thật. Còn Lâm Thâm Thâm vì uống quá nhiều rượu nên cũng hơi say, bắt đầu chửi bới bằng giọng trầm thấp, từ tiếng Anh đến tiếng Trung, từ những
câu hay dùng đến những câu xa lạ, sau đó hết từ đế mắng, cô ném ly, thực sự không thể bình tĩnh được nữa. Cô vẫn là cô của ngày xưa, bị hiện
thực làm hiện nguyên hình, cho dù cô trốn đến chân trời góc bể thì cũng
có tác dụng gì chứ?
Những liên quan, những ràng buộc của tình
thân và sự đưa đẩy của số ohận có lẽ là duyên số. Nó sẽ không vì bạn lờ
đi mà biến mất, nó ở đó, trở lại nguyên hình khi đối diện với hiện thực
và bắt bạn phải giải quyết. Trở về quá khứ, cho dù lắm chông gai cũng
cần phải bước.
Trở về để chỉnh đốn tình cảm, trở về để chuộc tội, trở về để bù đắp, trở về để sửa chữa những yếu đuối, hèn nhát, ích kỷ
của bản thân trước kia. Nhưng cho dù bù đắp thế nào cũng vẫn để lại sẹo, điều đó có thể coi là sự bất lực của cô? Phải chăng, Thượng đế đang
trêu chọc cô với cách làm cố định của Người?
Mặc dù nhất thời
không biết nên giải quyết chuyện này thế nào, nhưng Lâm Thâm Thâm biết
rõ, cô không thể không quan tâm. Chợt nghĩ đến những ngày tháng sau này
của mình, cô muốn tận dụng tất cả thời gian của hiện tại và tương lai để nhớ lại những kỷ niệm xưa, tuy biết rằng quá khữ chẳng thể quay lại
được nữa.
”Thực ra, điều em quan tâm không phải là thứ đó.” Lâm
Thâm Thâm cố gắng tỏ ra bình tĩnh và thản nhiên khi nói chuyện với em
gái. “Điều em quan tâm là Đường Minh Hồng rốt cuộc thích em, hay là
thích chị? Em luôn cảm thấy sợ, em sợ anh ấy coi em là chị, đúng không?”
”Sao có thể chứ?” Quách Thiển Thiển bỗng ngẩng đầu, căn môi không chịu thừa
nhận. “Chị, dù sao chị cũng ở bên anh ấy hai tháng, còn em, đã ở bên anh ấy bảy, tám năm rồi.”
”Nếu em nghĩ được như vậy thì tốt.” Lâm
Thâm Thâm dang tay ôm em vào lòng. “Chị nhớ Đường Minh Hồng đã từng nói
với chị, anh ấy tin vào cảm giác tình yêu sét đánh, ngay từ đầu đã xác
định người đó là một nửa của mình thì quyết sẽ không thay đổi!” Cô nói
xong liếc nhìn vẻ mặt đang tái đi của em gái, sau đó giống như bị điện
giật, bàn tay em gái đang nằm trong tay cô rụt về, ánh mắt lúc bừng
sáng, lúc tối sầm khó đoán định.
Dáng vẻ thẫn thờ của em gái khiến Lâm Thâm Thâm có thể khẳng định, cô đã chỉ ra đúng trọng điểm.
Lâm Thâm Thâm cố ý vạch trần sự thật. Họ là chị em song sinh, cho dù sự
thật có đau đớn thế nào thì trong huyết quản họ vẫn chảy chung dòng máu, vẫn là máu mủ ruột rà. Cô đoám Đường Minh Hồng chắc chắn đã lặp lại lời nói ấy với Quách Thiển Thiển, thế nen đến bây giờ em cô vẫn cảm thấy
băn khoăn, khúc mắc.
”Em còn có điều gì không thể nói với chị? Em có thể đánh chị, mắng chị, giận chị, thế nào cũng được, nhưng đừng giấu giếm chị, đừng che giấu nỗi khổ trong lòng em.” Lâm Thâm Thâm nhìn
Quách Thiển Thiển và thốt ra từng chữ.
Quách Thiển Thiển cúi đầu
trầm mặc, cô không biết mình có thể nói gì nữa, nhưg ngoài cảm giác đắng chát trong lòng, có thêm phần ấm áp của tình thân, đây là lần đầu tiên
sau tám năm, cô cảm thấy hai chị em có thể trở về như lúc chưa xảy ra
hoả hoạn - không giấu giếm nhau điều gì, thân thiết vô cùng.
”Chị, chị có thể giúp em một việc được không, chị giúp em thử gặp Đường Minh
Hồng, nếu người trong trái tim anh ấy luôn nhớ đến là chị thì em sẽ dứt
khoát từ bỏ, em không muốn làm cái bóng của chị.” Nói đến đây, Quách
Thiển Thiển bỗng dừng lại, đỏ mặt. “Chị, em không giận đâu, em nói không muốn làm cái bóng của chị, thực ra không có ý gì cả!”
Lâm Thâm
Thâm bật cười, hai tay cô giữ lấy đôi vai mảnh dẻ của em gái. “Em nói
đúng, em vốn không phải là cái bóng của chị, em là em, em là Quách Thiển Thiển, tốt hơn Lâm Thâm Thâm một nghìn lần, một vạn lần, nếu Đường Minh Hồng không thích em thì anh ta quả là đồ ngốc, thật ngớ ngẩn khi đi vào núi tim châu báu mà ra về tay không!”
”Chị, chị đừng nói những
lời phũ phàng như vậy được không, thực ra em biết, từ nhỏ, từ việc học
hành, nhận thức, đến sự thông minh lanh lợi, em đều kém chị rất nhiều.”
Quách Thiển Thiển chăm chú nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của chị.
Lâm Thâm Thâm thân thiết ôm cổ em, kề trán mình vào trán em gái. “Đừng so
nhược điểm của mình với điểm bình thường của người khác, mỗi người đều
có ưu nhược điểm riêng, em không nhất thiết phải quá để ý đến những cái
đó!”
”Chị sẽ giúp em, việc gì chị cũng sẽ giúp em.” Cánh tay của Lâm Thâm Thâm
vẫn ôm cổ em gái, mặt hơi dịch ra xa rồi nhìn chăm chú vào gương mặt em. “Nhưng Thiển Thiển, em đã nghĩ kỹ chưa? Chuyện tình cảm, chị thật sự
không thể cho ý kiến!”
”Vâng.” Quách Thiển Thiển vội vàng gật đầu khẳng định. “Em nghĩ kỹ rồi, em muốn chị giúp em!”
”Đừng vội, em hãy về nghĩ thật kỹ, cũng để chị suy nghĩ, cho chị, cũng như
cho em một chút thời gian.” Lâm Thâm Thâm an ủi em gái, đúng là em gái
cô quá sốt sắng, thế nên cô đành nói mình có việc phải đi trước, sau đó
lập tức đứng dậy trả tiền rượu.
Đứng ở cửa quán bar, Lâm Thâm Thâm cảm thấy hơi chóng mặt, ngoài trời đang mưa, chẳng biết cơn mưa bắt đầu từ lúc nào.
Chiếc xe taxi chở cô không ngừng lượn vòng vòng trong màn đêm thành phố. Nhìn ngắm cảnh sắc của những toà nhà vừa thân thuộc vừa mơ hồ bên ngoài, cô
phát hiện ra cô quả thực không còn nhận ra thành phố này nữa rồi. Công
viên trước kia nay đã biến thành quảng trường, ao hồ thì biến thành vườn hoa, rồi những ánh mắt xa lạ của mọi người, những ngọn đèn sáng rực rỡ
trong đêm, cả những âm thanh ồn ào, náo nhiệt...
Bước chân lảo
đảo, trong lòng tràn ngập nỗi buồn, cô thấp giọng lẩm bẩm, mất tám năm
mới làm ấm lại những ám ảnh xưa, nhưng cuộc sống giống như một bộ phim,
đột ngột thay cảnh, thể giới trong phút chốc bỗng mất đi tất cả ánh sáng rực rỡ.
Đến khi mưa ngừng rơi, Lâm Thâm Thâm mới thật sự bình
tĩnh trở lại. Cô ngồi bên vệ đường gọi điện, hẹn một người rất quen
thuộc nhưng cũng như người xa lạ với cô tại khu náo nhiệt nhất thành
phố. Sau đó, cô bước men theo con đường ướt nước mưa đến cạnh toà nhà
của một công ty đã giải thể, đi đi lại lại chờ đợi.
Cả tuyến
đường bốc lên hơi nước lạnh lẽo vì trời vừa tạnh mưa, Quách Thiển Thiển
nhìn Lâm Thâm Thâm lên xe đi xa, chỉ còn lại chấm đen trong không khí ẩm ướt, sau đó cô mới quay đầu bước đi. Tuy nhiên, từ xa cô bỗng phát hiện một bóng hình quen thuộc khác đang đứng trước cửa quán bar. Cái dáng
yêu kiều thướt tha đang đứng lắc lư, bên cạnh bóng dáng ấy là một đám
đàn ông vừa huýt sáo vừa nhìn chằm chằm vào người đó như con hổ đói.
”Vương Chuẩn, sao cậu lại ở đây?” Quách Thiển Thiển vội vàng bước đến, giữ lấy cơ thể đang lảo đảo của cô bạn.
Vương Chuẩn đang trong trạng thái lơ mơ, ngước lên nhìn Quách Thiển Thiển,
những sợi tóc loà xoà trước mặt không che được nụ cười vui mừng và ngạc
nhiên của cô. “Thiển Thiển, sao lại là cậu? Nào, cậu cũng uống chút
nhé!” Vương Chuẩn ra sức lắc lắc chai rượu trong tay.
”Rốt cuộc cậu đã uống bao nhiêu rồi?” Quách Thiển Thiển thử vài lần nhưng không thể kéo Vương Chuẩn đứng thẳng người lên được.
”Chẳng bao nhiêu cả.” Vương Chuẩn vừa nói vừa ợ một cái, con ngươi đảo loạn xạ. “Tớ không uống nhiều thật mà.”
Quách Thiển Thiển hơi chỉnh lại áo xống xộc xệch của bạn, nhìn ngó xung quanh tìm bóng dáng quen thuộc. “Sử Khải đâu?”
Quách Thiển Thiển thở dài. “Vậy cậu đến đây một mình à?”
”Vớ vẩn! Tớ lúc nào chẳng một mình, có điều...” Cô ta cười hì hì, nói.
“...nếu cậu ở lại với tớ cũng được, tớ mời!” Nói xong, Vương Chuẩn giơ
chai rượu trong tay lên lắc lắc, làm sóng sánh thứ nước còn khoảng nửa
chai bên trong.
”Được rồi, đi nào, chúng ta về thôi!” Quách Thiển Thiển giằng chai rượu trong tay bạn và để nó bên vệ đường.
Vương Chuẩn vung tay ra phản đối. “Rượu của tớ”, rồi cúi gập người xuống
cười. Nhưng rồi cô ta không để ý đến chai rượu nữa vì cô ta vừa nhìn
thấy chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên tay mình. “Thiển Thiển,
nhìn thấy không? Hạt kim cương này to không? Sáng không?”
”Rất
đẹp!” Quách Thiển Thiển gật đầu phụ hoạ. Thiển Thiển đâu biết rằng khi
Vương Chuẩn đang chọn chiếc nhẫn này, Sử Khải bỗng gọi điện cho cô ta,
nói với cô ta rằng, anh đã cắt kiểu đầu mới, mua chiếc áo phông màu
trắng mới và đã cạo râu...
Sau đó, Vương Chuẩn đành nói với anh:“Được rồi, đừng nói nữa!” Cô ta lạnh lùng cắt ngang những lời anh lải
nhải. Cô ta hỏi anh rốt cuộc có chuyện gì không, hay là đợi lát nữa cô
ta sẽ gọi lại cho anh nhưng anh lại bắt đầu sụt sịt, nghẹn ngào hỏi cô
ta rằng bọn họ có thể không chia tay không, cô ta có thể đừng rời xa anh không? Trong lúc họ đang nói chuyện, người đứng bên cạnh Vương Chuẩn
chính là Phương Thạch - người sắp quét thẻ thanh toán chiếc nhẫn kim
cương này - hỏi cô ta làm sao thế, có chuyện gì xảy ra không?
Vương Chuẩn quay lại, nở nụ cười xinh đẹp với anh ta và nói không có gì, rồi
cô ta thản nhiên ngắt điện thoại của Sử Khải, nhẹ nhàng nhún vai như
đang chứng minh với anh ta, đó chỉ là một người bạn cũ mà thôi.
Phương Thạch cười mỉm, bàn tay anh ta đặt trên tấm lưng thon thả của Vương
Chuẩn rất tự nhiên, nhìn ngón tay mảnh dẻ của cô ta chỉ vào tấm hính
trong suốt của quầy hàng, nói với cô bán hàng là muốn lấy chiếc nhẫn to
nhất.
Vương Chuẩn muốn đeo chiếc nhẫn kim cương 2,5 cara và lúc này nó đang sáng lấp lánh trên tay cô ta.
Quách Thiển Thiển liếc qua và tự nhận thấy chiếc nhẫn này không phù hợp với
Vương Chuẩn, thực ra ngay cả Vương Chuẩn cũng biết nó quá to. Nhưng đó
là nhẫn kim cương 2.5 cara cơ mà! Đây là loại kim cương rất đẹp ở Nam
Phi, là mẫu mới nhất của Ý, trên thế giới chỉ có một chiếc duy nhất,
Vương Chuẩn không thể, mà có lẽ là không cho phép mình bỏ lỡ cơ hội sở
hữu vật hiếm này!
Hơn nữa, thích hợp hay không, đẹp hay không đâu có quan trọng, giống như chuyện tình cảm, dù sao cũng chỉ bản thân bạn
mới biết rõ nhất. Vương Chuẩn không gọi điện lại cho Sử Khải, cô ta chưa bao giờ hối hận với lựa chọn của mình, vì cô ta không muốn nhớ nhung
nữa. Anh cắt kiểu tóc thế nào, anh mặc áo phông mới có đẹp trai không,
cuối cùng anh cũng chịu cạo sạch râu rồi, chúng mọc rất nhanh và cọ vào
má cô ta khiến cô ta vừa nhột vừa đau... Nhưng cô ta không muốn nhớ đến
nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT