“Vị tiểu thư này. . . . . .” Chẳng biết dì Lưu xuất hiện bên cạnh Tưởng Lạc Sanh từ lúc nào: “Dáng vẻ thật giống lần trước. . . . . . cậu nhặt về một. . . . . .” Tay dì Lưu giữ mắt kiếng , người gần như muốn đi tới trước mặt Triệu Thần Thành.
Triệu Thần Thành giải quyết hết phần ăn của ba người, thõa mãn đặt muỗng xuống, ngẩng lên nhìn vào gương mặt phóng đại dì Lưu, cô quay đầu đi, cảm thấy sao lại quen mắt như vậy.
Triệu Thần Thành đột nhiên bị đánh thức, rất vui vẻ ngẩng mặt lên nhìn dì Lưu: “Bà ngoại Lưu!” Cô bước hai bước đến gần hai bước “ Bà ngoại thật đẹp ~”
Dì Lưu cũng rất kích động nói: “Quả nhiên là cô!” Bà ngoại Lưu chính là biệt danh Triệu Thần Thành đặt cho bà.
Tưởng Lạc Sanh vỗ trán, anh lặng lẽ đứng dậy, đi về phòng ngủ chính. Đêm hôm đó, dì Lưu dụ dỗ con sâu rượu Triệu Thần Thành tắm rửa rồi đi ngủ, mãi cho đến rạng sáng mới yên tĩnh. Làm cho Tưởng Lạc Sanh nằm mơ cũng thấy Triệu Thần Thành đập nhà của anh.
Khi ban ngày đè ép đêm tối, một ngày mới lại bắt đầu.
“Em gái Triệu, điện thoại của cô, gọi rất nhiều lần.” Một loạt âm thanh tút tút không ngừng vang lên bên cạnh Triệu Thần Thành, vì vậy cô nhắm hai mắt vươn tay cầm điện thoại di động, nối máy ——”Triệu Thần Thành! Tôi đã ở dưới lầu nhà cô chờ hai phút rồi! Mau xuống đây cho tôi! Lập tức! Lập tức!”
Giọng nói của Tom phá vỡ buổi sáng tươi đẹp, Triệu Thần Thành đóng điện thoại di động lại, chậm rãi mở mắt. Nhưng xuất hiện trước mắt cô là một trần nhà theo phong cách Châu Âu, cùng với gương mặt một người phụ nữ phóng to!
“Cô tỉnh rồi.” Người nọ cười với cô.
“Bà. . . . . . Tôi. . . . . .”
“Không nhớ sao? Tôi là dì Lưu, bà ngoại Lưu, người giúp việc nhà tổng giám đốc Tưởng. Ngày hôm qua cô uống say, tổng giám đốc Tưởng đưa cô về. Hơn một năm không thấy, cô lại xinh đẹp hơn.” Giọng nói của dì Lưu trở nên nhỏ lại, ném cho Triệu Thần Thành một ánh mắt bừng tỉnh hiểu ra: “Cô với thiếu gia nhà chúng tôi, hả?”
Triệu Thần Thành há to miệng, lên tiếng hỏi: “Tổng giám đốc Tưởng đâu?”
“Đang ăn điểm tâm.”
Rửa mặt xong, Triệu Thần Thành đi xuống phòng ăn, Tưởng Lạc Sanh đã mặc tây trang ngồi an vị ưu nhã ăn điểm tâm. Mà Triệu Thần Thành, đi chân không mặc bộ quần áo cở cực kì to của dì Lưu, cúi đầu nhìn cháo trong chén, nhức đầu.
Không có sữa tươi, tâm tình Triệu Thần Thành rất phiền não.
Trí nhớ của cô dừng ở việc uống hai ba ly champagne rồi bị đứt đoạn, nghĩ nữa cũng vô dụng. Coi như tối hôm qua cô say đến bất tỉnh nhân sự, Tưởng Lạc Sanh chỉ cần gọi điện thoại cho Tom hoặc bất kỳ nhân viên nào ở công ty, là có thể đưa cô về nhà. Nhưng anh vẫn đưa cô về đây, làm như vậy là rất nguy hiểm, có thể sẽ gây ra phiền toái cho bọn họ. Cô ghét thái độ tham gia vào những chuyện không liên quan này của Tưởng Lạc Sanh vừa nghĩ tới chút nữa bảo Tom đến đây đón cô như thế này, cảm xúc của Triệu Thần Thành càng xuống thấp.
Tưởng Lạc Sanh nhếch mày nhìn thấy Triệu Thần Thành mặc một chiếc áo lớn trên người, cau mày nói với dì Lưu: “Không phải những quần áo cô ấy mặc năm ngoái đều ở phòng chứa đồ sao?”
Dì Lưu đeo tạp dề đứng một bên vỗ tay một cái, trên đầu xuất hiện một cái bóng đèn to: “A A, tôi già nên hồ đồ rồi, vẫn là thiếu gia có trí nhớ tốt. Tôi sẽ đi lấy.” Dì Lưu nói xong kéo dép lê lẹt xẹt đi ra ngoài.
Khóe mắt Triệu Thần Thành giựt giựt, cúi đầu bới trứng gà tươi.--> chiên
Một năm trước cũng không xảy ra chuyện lớn gì, chẳng qua là trong ngày mưa Triệu Thần Thành được Tưởng Lạc Sanh nhặt mang về nhà, cho ăn uống gần hơn nửa tháng, mà Triệu Thần Thành đợi thời tiết tốt hơn liền khôi phục lại tinh thần, lập tức ngựa không ngừng vứt vó không cần đánh mà chạy trốn. Chỉ thế thôi, chỉ thế tôi.
“Đợi một lát nữa sẽ có người đưa sữa tới.”
“Tổng giám đốc Tưởng, hình như anh rất tức giận, ha ha ha. Tối hôm qua tôi uống say ở nhờ nhà anh, thật sự là quá phiền phức.”
“Thế nào? Chuẩn bị đưa cho tôi một khoản tiền xem như đền ơn?” Môi Tưởng Lạc Sanh nhếch lên một chút, nâng thành đường cong 30 độ, khóe mắt Triệu Thần Thành lại giật giật
Quên nói, lúc trước Triệu Thần Thành vì chứng tỏ mình không phải là ăn uống chùa, vì thế rút từ trong bóp da ra một xấp tiền để lên bàn, sau đó mới yên tâm thoải mái chạy trốn. Sau đó chứng thật, hành động này hoàn toàn đả thương tổng giám đốc Tưởng – người đàn ông vừa có tiền vừa có tự ái của chúng ta.
Nếu như khi đó Triệu Thần Thành không mù mắt đến nổi ngay cả ông chủ mình cũng không biết là ai, như vậy nhất định cô sẽ lựa chọn chụp một bộ ảnh cuộc sống của Tưởng Lạc Sanh, hoặc vơ vét tài sản hoặc bán của cải lấy tiền mặt, cô có thể sau một đêm thành danh, kiếm được một số tiền lớn.
Chuyện cũ không dám nhớ lại, bây giờ Triệu Thần Thành chỉ có thể nâng lên nụ cười 45 độ làm lành: “Đây là sếp đang nói đùa, ha ha ha.” Sau đó không hỏi cái gì nữa, cúi đầu nhìn thức ăn trong mâm, tất cả đều là Tưởng Lạc Sanh, xiên rồi đưa vào trong miệng hung hăng cắn một cái, sau đó dùng lực nuốt xuống.
Không đến năm phút đồng hồ, chuông cửa vang lên, Tưởng Lạc Sanh đứng dậy đi mở cửa. Còn dì Lưu đang ôm vài cái thùng lảo đảo đi tới phòng ăn, Triệu Thần Thành nhanh chóng tới giúp, hai người đặt một chồng thùng xuống. Mặc dù đặt trong thùng giữ đồ, nhưng bởi vì thường xuyên quét dọn nên không có bụi.
Dì Lưu mở một thùng ra, bên trong là quần áo được sắp xếp chỉnh tề. Dì Lưu nhìn những thứ đồ này, tiết kiệm chút cũng có thể mặc hết một mùa rồi, nhưng Triệu Thần Thành chỉ ở nơi này nửa tháng mà thôi.
“Cô có thể chọn bất cứ bộ nào để mặc.” Dì Lưu thả lỏng phần eo của mình, nói: “Cô gái này nói đi là lập tức đi. Ở đây có rất nhiều đồ còn mới, cô còn chưa có mặc qua lần nào đấy.”
Khi Tom cầm hộp sữa đi theo Tưởng Lạc Sanh vào phòng ăn, nhìn thấy thùng giấy bày đầy dưới đất, bên trong chứa các loại quần áo trong cái thùng gần anh nhất. . . . . . Toàn bộ đều là BRA được sắp xếp chỉnh tề, ánh mắt của anh như sắp rơi ra ngoài.
Tưởng Lạc Sanh nhìn những thứ trên mặt đấy, nói với dì Lưu: “Đưa Triệu Thần Thành vào phòng thay quần áo, nơi này có khách, không tiện lắm.”
Triệu Thần Thành nhìn thấy Tom trong trạng thái si ngốc, đầu cũng có chút không phản ứng kịp, thậm chí quên lời nói của Tưởng Lạc Sanh đưa tới ý nghĩa khác, thì đã bị dì Lưu lôi vào phòng.
Cái gì gọi là nơi này có khách, cho nên phải vào phòng thay quần áo?! Chẳng lẽ cô định thay quần áo ở trong phòng ăn? Tom che hai mắt của mình, vấn đề này có chút nghiêm trọng.
Triệu Thần Thành thay quần áo xong, nhận lấy hộp sữa lập tức theo Tom và Tưởng Lạc Sanh xuống lầu.
Trước khi đi, dì Lưu nắm tay của cô không ngừng nói: “Em gái Triệu, cô không ở đây trong nhà vắng ngắt, cho nên cô thường đến đây nhé.” Dì Lưu nói đầy ắp thâm tình, Tom lại che kín hai mắt của mình lần nữa, còn Triệu Thần Thành, khóe mắt đã co rút không nổi rồi. Chỉ có Tưởng Lạc Sanh vẫn mặt than như cũ, bình tĩnh, tự nhiên
Sáng nay Tưởng Lạc Sanh muốn đi đến công ty để họp, Tom và Triệu Thần Thành giống như thái giám và nha hoàn đứng song song, cung tiễn vị Hoàng đế là anh lên đường bình an. Trong nháy mắt Tưởng Lạc Sanh cởi ngựa biến mất khỏi tầm mắt hai người, Tom đứng thẳng lập tức đưa tay ra.
“Tom, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ.” Một tay Triệu Thần Thành cầm hộp sữa, một tay giữ tay Tom.
“Rốt cuộc cô và Tưởng Lạc Sanh đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi uống say, anh ta đưa tôi về nhà, chỉ có như vậy.”
Tom nửa tin nửa ngờ nhìn cô.
“Cái này thì có cái gì lạ đâu. Không phải anh nên hài lòng với kết quả này sao? Chúng ta có thể thổi phồng lên tin tức lên.”
“Triệu Thần Thành, lăng xê chỉ có thể giúp đỡ, tôi hi vọng cô dựa vào thực lực của mình.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT