Tiếng thét của dì Lưu kinh thiên động địa quỷ khiếp thần sầu, hoàn toàn xuất phát từ bản năng, bởi vì trong phòng tắm quá lộn xộn. . . . . . các lọ thuốc ngổn ngang khắp mặt đất, đôi nam nữ toàn thân ướt đẫm đang quấn lấy nhau. . . . . . Mặc dù là một bà lão có tư tưởng cởi mở, nhưng dì Lưu vẫn bị cái cảnh tượng kích tình làm cho huyết áp lên cao.

Nhưng bà lập tức nhớ tới cửa này ừ phá hư hạnh phúc của thiếu gia nhà mình, dĩ nhiên còn có “Tính” phúc, cho nên khi ánh mắt của hai người trong phòng tắm vẫn cố định trên người mình, dì Lưu ra một quyết định “thông minh“. . . . . .

Vì vậy lúc Triệu Thần Thành vẫn còn tựa vào ngực của Tưởng Lạc Sanh không thở nổi đã nhìn thấy dì Lưu chậm rãi giơ hai tay lên trước, ngang tầm vai, sau đó từ từ quay người lại, nhảy, nhảy, nhảy, nhảy giống như cương thi rời khỏi tầm mắt của hai người. . . . . .

Vòi hoa sen trên đầu vẫn ra sức phun nước xuống, Triệu Thần Thành và Tưởng Lạc Sanh đưa mắt nhìn nhau, sau đó. . . . . . Hai người gần như nhảy ra khỏi bồn tắm cùng một lúc. . . . . .

Rốt cuộc là ai mở nước lạnh vậy!

Quần áo ướt sũng lạnh lẽo dính vào người, Triệu Thần Thành ôm cánh tay lạnh đến run lập cập, oán hận nhìn Tưởng Lạc Sanh. Người đàn ông rõ ràng đang giả bộ bình tĩnh đi lấy khăn lông cho cô choàng vào, nhưng trong mắt lại xuất hiện một tia hối tiếc hiếm thấy, nhưng hối tiếc kia lập tức biến thành khiếp sợ. Bởi vì Triệu Thần Thành đã choàng khăn rồi mà vẫn hắt xì một tiếng, bắn tất cả vào chiếc áo sơ mi vốn ướt hơn phân nửa của Tưởng Lạc Sanh làm cho nó đã ướt lại càng ướt hơn. . . . . .

Lần này cuối cùng một chút xíu lửa giận cũng không phun ra ngoài, sắc mặt Tưởng Lạc Sanh quả thật rất khó coi. Triệu Thần Thành cảm nhận được luồng khí lạnh khổng lồ truyền từ đỉnh đầu xuống, ôm lấy khăn tắm, thu hồi vẻ mặt oán giận, đưa ra bộ mặt lấy lòng nói:

“Tổng giám đốc Tưởng, ngài lạnh không. Ha ha, ngài tắm trước đi, thay quần áo sạch đi.” Khom lưng cúi đầu, Triệu Thần Thành tự phỉ nhổ chính mình vừa thấy Tưởng Lạc Sanh là cứ như thấp hơn một cái đầu. . . . . . Được rồi, thật ra là anh cao hơn cô. . . . . .

Cô gái vẫn như đi vào cõi tiên, Tưởng Lạc Sanh lập tức khom người, xả nước trong bồn tắm, thay một bồn nước khác. Áo sơ mi ướt dán chặt vào người anh, đường cong cơ thể hiện ra không còn sót điểm nào cả, theo động tác của anh mà phập phồng lên xuống, Triệu Thần Thành càng đi xa hơn trong cõi tiên. . . . . . Cho đến khi người đàn ông xé khăn tắm trên người cô lật người ôm cô đi vào bồn tắm, thì cô mới tỉnh hồn lại. . . . . .

Nước đã quay về độ ấm bình thường, bao bọc lấy thân thể của cô, kéo cô nổi lên một chút, cô có cảm giác lâng lâng rồi, tất cả cảm giác bối rối đều bị quét sạch.

“Đừng ngủ, cởi quần áo ướt sũng ra, tắm xong rồi đi lên giường ngủ.” Người đàn ông mở bàn tay to lớn ra, có chút chần chừ, nhưng vẫn vuốt ve đỉnh đầu của cô, trong đôi mắt có chút ánh sáng vụn vặt.

Triệu Thần Thành thoải mái gật đầu một cái, lại đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy còn anh?”

Tưởng Lạc Sanh quay đầu đi, nở nụ cười xán lạn, sáng đến Triệu Thần Thành gần như muốn giơ tay lên che kín hai mắt của mình.

“Vẻ mặt mong chờ, thế nào, muốn tắm cùng?”

Ánh sao bể tan tành, Triệu Thần Thành chỉ có thể tự trách cái miệng của mình, vỏ ngoài của Tưởng Lạc Sanh là nhà kinh doanh gian xảo, thật ra bọc trong trái tim một kẻ lưu manh.

Giống như để chứng minh nhận định này của Triệu Thần Thành, lưu manh tiên sinh đứng dậy, đi tới trước sọt quần áo, nhanh chóng cởi áo sơ mi trên người xuống, tiếp theo là quần. . . . . .

Triệu Thần Thành vốn đang đưa mắt nhìn bóng lưng hình tam giác của anh đến sắp trào máu chậc chậc thầm khen, nhưng lúc thấy người đàn ông bắt đầu cởi dây nịt, cô vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, nói: “Chỗ này nhỏ, tổng giám đốc Tưởng ngài vẫn thích hợp với những nơi rộng rãi hơn, ha ha.”

Tưởng Lạc Sanh trùm khăn tắm lên, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ, nhìn về phía cô:

“Triệu Thần Thành, em tưởng là thật, thật là một Nữ Lưu Manh.”

Vừa ăn cướp vừa la làng là thế nào đấy! Triệu Thần Thành lập tức quay đầu đi nơi khác rồi thét lên: “Người nào cởi quần áo? Người nào lưu manh!” Vậy mà người đàn ông đứng trước mặt lại dùng khăn tắm che kín từ đầu đến chân, không có nửa phần tư thế của kẻ lưu manh, ngược lại Triệu Thần Thành mặc bộ quần áo ướt sũng mặt đỏ ửng nằm trong bồn nước, rất có hương vị quyến rũ người khác. . . . . .

Hắc bạch cứ như vậy mà điên đảo, một vụ án oan sai cứ như vậy mà tạo thành, Triệu Thần Thành chôn bản thân mình trong nước, ôm ngực không nói chuyện. Tưởng Lạc Sanh không khỏi buồn cười, nhưng trêu chọc cô như thế đủ rồi, không tiếp tục trêu chọc nữa: “Đi tắm xong rồi ngủ sớm đi.”

“Còn nữa, đừng gọi tôi là Tổng giám đốc Tưởng nữa, gọi là Tưởng Lạc Sanh đi. Lạc trong Lạc Hà(*), Sanh trong Tiêu Sanh(**).”

(*Lạc Hà: Là tên của một dòng sông, bắt nguồn từ tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc, đổ vào Hà Nam)

(**Tiêu Sanh: Trong đó Tiêu có nghĩa là nhạc cụ, Sanh có nghĩa là khèn)

Dứt lời, lưu manh tiên sinh lập tức đi ra ngoài, để lại một mình Triệu Thần Thành ôm đầu gối ngẩn người.

Lạc trong Lạc Hà, Sanh trong Tiêu Sanh. . . . . . cô chậm chạp nhai câu nói này, trái tim trong lồng ngực đập nhanh đến doạ người. Sau một lúc lâu, rốt cuộc Triệu Thần Thành thở dài một hơi, trái tim ơi! mày cũng cảm thấy những lời nói này của lưu manh rất văn chương rất kinh sợ đúng không.

Nhưng, lưu manh đúng là lưu manh, thật không sai.

Ngày hôm sau Triệu Thần Thành thức dậy từ sớm tinh mơ, uể oải đi đánh răng, lúc ngồi vào bàn cơm vẫn còn chưa tỉnh người, vừa gặm bánh bao nướng dì Lưu đưa cho vừa hít lỗ mũi, tốc độ uống sữa tươi cũng không có vũ bão giống như quá khứ.

“Cảm lạnh rồi hả?” Tưởng Lạc Sanh để dao nĩa xuống, nhìn về phía Triệu Thần Thành suy nhược hỏi.

Vẻ mặt Triệu Thần Thành như đưa đám, sau đó mở miệng: “Mệt mỏi.” Giọng nói khàn khàn làm chính cô cũng giật nảy người.

“Loại nóng sốt này là phiền toái nhất, để tôi đi lấy thuốc uống cho cô.” Ban đầu dì Lưu vẫn còn hơi thấp thỏm rối rắm vì sai lầm của mình tối hôm qua, giờ phút này nghe giọng nói khàn khàn và nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Triệu Thần Thành, lập tức quên hết sầu muộn, hấp ta hấp tấp đi lấy thuốc. Phút cuối cùng còn vứt cho Tưởng Lạc Sanh một ánh mắt ý vị “Còn tốt chứ”, khiến lưu manh tiên sinh vốn chưa ăn gì đã bị kích thích hai lần.

Triệu Thần Thành bất chấp, đầu óc cũng không thể suy nghĩ thêm gì nữa, đau đầu chóng mặt.

Thật ra thì chuyện bị cảm như vậy không thể trách cô, chẳng hiểu tại sao tối hôm qua Thẩm Mục lại chạy vào trong mộng của cô, cởi ngựa chứ không phải chạy xe hơi, rồi biến thành một con chó ngao Tây Tạng bảnh bao, uy phong lẫm liệt giương nanh múa vuốt đi theo phía sau mông cô, Triệu Thần Thành cũng chỉ chạy nhanh về phía trước. . . . . . Chạy qua sông núi, chạy qua ruộng hoang, chạy cả một đêm, có thể không mệt mỏi sao! Sáng sớm vừa đứng lên đã nhìn thấy tất cả chăn ga trên người bị đạp ra hết, khó trách trong mộng cô thấy mình chạy đến Nam Cực. . . . . .

Uống thuốc, đi theo Tưởng Lạc Sanh ra xe, cô vẫn chưa tỉnh hẳn. Vì vậy người đàn ông bảo tài xế nâng nhiệt độ trong xe lên, để cho cô ngủ thêm một lát. Nếu là ngày thường chắc chắn Triệu Thần Thành sẽ không đồng ý, quái thú bàn chải lưu manh trước mặt, đến cuối cùng cô vẫn muốn giữ chút cảnh giác. Nhưng có lẽ thật sự khó chịu, hoặc có thể là thái độ của cô đối với anh đã thay đổi nhiều, nghiêng đầu dựa vào vai phải của anh ngủ thiếp đi.

Tưởng Lạc Sanh để cho cô ngủ trên đùi mình, cô cũng chỉ cuộn tròn cơ thể lại, vẫn an tĩnh như cũ, không có dấu hiệu chảy nước miếng như lần trước. Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn cô đến xuất thần, chẳng biết lúc nào, ngón tay đã thay ánh mắt, dịu dàng mà chậm rãi mơn trớn trên mái tóc ngắn của cô.

Một lát sau, anh thu hồi tầm mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, những cảnh sắc không ngừng lùi lại phía sau in vào con ngươi anh, nơi đó cất giấu cảm xúc còn chưa kịp biến mất của anh, có lẽ do đùa giỡn quá dai.

Đến công ty, hai người xuống xe đi vào hai thang máy khác nhau lên lầu. Ở nơi này, ông chủ người đại diện công ty nói lời yêu thương với nghệ sĩ dưới cờ của mình, sẽ không được coi như cổ tích Cô bé lọ lem, ngược lại, chỉ làm cho những người khác hợp tác với nhau làm ít trò bẩn thỉu. Thanh giả tự thanh, không được áp dụng vào hội này.

Ngày trước Triệu Thần Thành là một con người đơn thuần, cô cũng không tranh giành gì, không lôi kéo bè phái gì, nhưng đột nhiên bị ‘đỏ tía’(*), trong vòng luẩn quẩn của showbiz, cô biết dư luận rất soi mói và có nhiều mặt trái. Đối với cô mà nói Tưởng Lạc Sanh giống như con dao hai lưỡi, có thể làm cô đứng ngoài vòng tròn dư luận ở trong vòng danh tiếng vang dội, nhưng đồng thời có thể làm cô trở thành cây gây hoạ, đứng đó cho mọi người chỉ trích.

(*Đỏ tía: Ý chỉ người bị người ta chú ý)

Ngậm hộp sữa bò Tưởng Lạc Sanh đưa cho cô, Triệu Thần Thành hít hít mũi đi vào phòng làm việc của Tom, mở cửa đập vào mặt là một xấp báo.

Nhận lấy tờ báo, Triệu Thần Thành nhìn lướt qua, hoàn toàn bức cô công khai mà, cái gì tình yêu với ông chủ lớn công ty, cái gì gọi là tin vui liên tục đến với tiểu thiên hậu hát Live, không có tin tức vụ đánh nhau, nhưng tin về cô lại nằm ngay trên trang bìa tờ báo.

Lúc Triệu Thần Thành đang xem báo, Tom một bên gầm thét: “Em có chỗ dựa là tổng giám đốc Tưởng, giỏi lắm đúng không! Mấy ngày liên tục bị lên báo còn chưa tính! Đến quán rượu đánh nhau! Em có sức hấp dẫn là đủ rồi hả? Không muốn lăn lộn nữa sao!”

“Tom, nếu như người ‘mở cửa’ không phải là em thì biết làm thế nào, anh nên thay đổi thói quen này đi.” Triệu Thần Thành trước sau như một dùng chính sách dụ dỗ, cợt nhã.

“Giọng nói của em, xảy ra chuyện gì vậy?” Sắc mặt của Tom trầm xuống vài phần.

“Ha ha, bị cảm.” Triệu Thần Thành biết đại sự không ổn, vội vàng nói thêm một câu: “Cảm vặt, hai ngày nữa là ổn thôi, việc chụp ảnh quay MV không trở ngại gì, không phải còn mấy ngày nữa mới tới buổi ký tặng đĩa sao.”

“Anh thật sự. . . . . .” Tom nắm quyền, đấm ngực: “Anh thật sự muốn đánh chết em. . . . . . cứ như em đang nắm giữ mười năm tuổi thọ của anh vậy!”

“Không phải, trong công việc em luôn phối hợp với anh, chỉ là, cứ xảy ra vài chuyện nhỏ ngoài ý muốn. Đúng rồi, ngày hôm qua rốt cuộc đối phó với truyền thông như thế nào vậy? Nói em và Tưởng Lạc Sanh ở cùng một chỗ?”

“Nếu không như thế thì phải làm thế nào? Đây cũng là ý tứ của tổng giám đốc Tưởng.”

“Vậy quan điểm của anh là như thế nào?” Triệu Thần Thành lắc lắc ống hút, hỏi.

“Đây là một yêu sách rất lớn, đủ dời tầm mắt của truyền thông khỏi trận đánh nhau, nhưng tin tức này, đối với em chưa chắc là chuyện tốt. Sẽ ở trong vòng thù địch. Chúng ta phải xử lý cẩn thận.”

Trong lòng Triệu Thần Thành lướt qua một tia cảm xúc, đây là ý của Tưởng Lạc Sanh, anh đối với cô rất cổ quái. Có điều hôm nay suy nghĩ của cô hỗn loạn, không thích hợp để suy tư.

Tom trở về chủ đề chính, nói những gì mình đã sắp xếp trong mấy ngày tới cho Triệu Thần Thành. Bởi vì trì hoãn mấy ngày, nên hành trình sắp tới của cô vô cùng bận rộn. Thừa dịp rảnh rỗi, cô nhìn điện thoại di động, chắc chắn sẽ có mấy mấy cuộc gọi nhỡ của Thẩm Mục, nhưng cô không gọi lại. Tưởng Lạc Sanh không có điện thoại tới, nhưng có gửi hai tin nhắn, dặn dò cô uống thuốc ..., điều này cũng làm cho Triệu Thần Thành rất là ngạc nhiên, lưu manh thế mà lại thích viết chữ, phải lười viết chữ như cô mới phải, cho nên tự nhiên cũng không trả lời tin nhắn.

Triệu Thần Thành vốn tưởng rằng việc mình thường xuyên xuất hiện trong thời gian gần đây, tiết tấu cuộc sống cũng loạn đến rối tinh rối mù, đủ tổn hại RP rồi, không ngờ, ngay cả rãnh Marianas là nơi thấp nhất thế giới cũng không thích hợp với cô. . . . . .

Bởi vì lượng tiêu thụ album “Không Thành” rất tốt, cho nên gần như tất cả những nơi bán MV đều muốn có buổi chụp ảnh. Buổi trưa hôm đó, mới tham gia tiết mục xong, Miêu Miêu lập tức đưa Triệu Thần Thành đến nơi quay phim, thu MV “I’m in here”. Triệu Thần Thành thay váy đuôi cá và áo cúp ngực màu đen, lại còn đánh mắt khói và đôi môi màu đỏ mọng, cực kỳ diêm dúa và lẳng lơ.

Nhưng bây giờ Triệu Thần Thành không có thời gian rảnh rỗi để thưởng thức bản thân, nâng váy lên đi vào studio. Nội dung của buổi quay phim là cô bị giam trong địa lao, cảnh tượng thê lương ôm lấy lan can chờ đợi được cứu vớt, bối cảnh trong studio vừa có gió lớn vừa có đèn pha, rất rối loạn. Triệu Thần Thành ngày đêm bận rộn điên đảo, nên thật sự cảm nhận sâu sắc về tình cảnh khổ sở của nhân vật, nhập tâm rất nhanh.

Chẳng qua là khi cô hướng về phía máy quay hát “I need you to hold, All of the sadness I can not, Living inside of me.” Lúc ấy, Thẩm Mục xuất hiện trong mắt cô.

Anh vẫn giống như ngày thường, đôi tay rảnh rang đặt vào trong túi quần, con ngươi hẹp dài có chút lười biếng, nụ cười nhẹ nhàng cũng rất phách lối. Nhưng Triệu Thần Thành còn chưa hoàn hồn, chỉ nghe có người phát ra tiếng thét chói tai, sau đó, cô nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng của người nhân viên trước mắt, còn có Thẩm Mục vụt chạy về phía cô. . . . . .

Triệu Thần Thành nghiêng đầu, ánh đèn pha phía sau cô phát ra tia lửa, trong nháy mắt cái giá chống đỡ bị gãi, lao thẳng xuống vị trí của cô. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play