“Cô ấy lại ở trên kia kìa.”

Rumbold xoa xoa thái dương mình trong khi Rollins quàng chiếc khăn mới qua vai bên ngoài áo chẽn. Chiếc này màu tím, và được gắn gấp đôi lượng huân chương trên chiếc mà cậu mặc gần đây nhất. Một tuần trước, một khối lượng nặng đến vậy trên ngực sẽ khiến cậu ngã nhào. Cậu cố gắng không nghĩ đến những điều cậu đã phải hi sinh để phục hồi được sức mạnh.

“Hoàng hậu lại ở trên ngọn tháp chọc trời, và viết lên những khối đá,” Erik nhắc lại. “Cậu sẽ tha thứ cho tôi nếu tôi đã không đuổi theo cô ấy.”

Rollins rùng mình khi ngọn tháp được nhắc đến.

“Chúng ta nên phong tỏa nơi đó,” Rumbold nói. “Chẳng có gì trên đó ngoài những đám mây, tàn tích đổ nát và những kí ức tồi tệ. Sẽ ra sao nếu cô ấy bị rơi xuống?”

“Có thể cô ấy sẽ bay,” Rollins lầm bầm, trước khi xin thứ lỗi. Giả thiết đó dường như là ý kiến chung của mọi người, đối với cả số phận của bà tiên đỡ đầu cho Rumbold cũng vậy; toàn bộ phần đỉnh tháp đã vụn vỡ và đổ nát sau trận lôi đình của đức vua Hargath, nhưng không một ai nhìn thấy Sorrow sau vụ việc đó, và cũng không có thi thể nào được tìm thấy dưới đống đá vụn đổ nát.

“Ta trông thế nào?” Rumbold hỏi Erik.

“Như một gã khoa trương, tự cao tự đại với mái tóc tồi tệ.” Người cận vệ đáp.

“Hoàn hảo,” Rumbold nói. “Nhà Woodcutter sắp sửa ghé qua vào sáng nay. Ông sẽ cùng tham gia chứ?”

“Tôi sẽ không bỏ lỡ điều đó bằng bất cứ giá nào,” Erik nói, lần này không hề có điệu bộ mỉa mai.

“Tuyệt vời. Giờ thì ông thứ lỗi cho ta nhé, ta cần vào cùng vợ mình.”

Sunday đang ở trong “khu vườn của họ,” như cách cô gọi nó, khu vườn phụ phía bên, tách khỏi phòng khiêu vũ và trông ra hàng rào ở khoảng sân, nơi họ đã ngồi sau vụ náo loạn Savage Seven - nhóm bảy người tàn ác và là nơi cô đã bỏ chạy khỏi chàng và đánh rơi một chiếc giày vào cái đêm định mệnh. Rumbold cười khúc khích với suy nghĩ, sau khi cậu trả lại vật nhỏ nhắn xinh xắn diệu kì màu bạc ánh sắc vàng ấy và thú nhận tình yêu của mình, cứ như thể nàng đã thề sẽ không bao giờ đi giày nữa vậy. Nàng chỉ đầu hàng tại tang lễ của cha cậu, lúc Arriland rên rỉ khóc lóc tang thương vì sự mất mát một vị vua vạn tuế, đức vua Hargath.

Chính Joy đã nhớ tên của ông ấy; mối liên hệ giữa bà và Sorrow khiến bà có thể một mình lưu giữ trí nhớ về cái tên đó khi mà không một ai có thể. Lúc vị mục sư vừa nghe điều đó, đôi mắt ông mở to, nhưng ông không bao giờ tiết lộ tên của người chủ nhân xứ Arriland và tâm trí ông đã lãng quên vị vua ấy. Phải một lúc sau, tấm màn mới được vén lên và hé lộ về sự phản bội của đức vua; về việc ông ấy đã làm vua chính xác là trong bao lâu, ông ấy đã làm những gì để đạt được điều đó, và làm thế nào mà không một ai có thể ngăn ông ấy lại. Khi vị mục sư đọc to, lặp đi lặp lại cái tên đó bên phần mộ, Rumbold quan sát thấy đám đông trố mắt ra. Những mảng vỡ nát của lời nguyền tràn ngập trong không trung, và gió đã cuốn chúng đi.

Sunday đã thích thú phát điên trong suốt lễ riêng tư nho nhỏ của họ trong khu Wood cạnh Giếng tiên. Cô đã khiêu vũ cùng chàng trong khoảng đất trống nhỏ ấy, với những ngón chân trần, và mặc một bộ váy dài giản dị, một vòng cúc kết tròn trên mái đầu vàng óng của cô. Họ đã nắm tay nhau và cùng uống chung một cốc nước, cùng nhau ném đồng bạc vào chiếc giếng, cảm ơn nó vì đã làm cho một giấc mơ tuyệt vọng trở thành hiện thực. Rumbold đã yêu Sunday nhiều hơn cậu từng nghĩ vào buổi chiều ngập nắng đó.

Những ngày ấy, rất hiếm khi nhìn thấy Sunday đi giày. Cậu nghe lỏm được rằng trong lâu đài người ta nhắc đến nàng như một Công Chúa Chân Trần. Nhưng những cận thần luôn luôn mỉm cười khi họ nói điều đó, bởi vậy Rumbold để họ tiếp tục giữ cái biệt danh ngớ ngẩn ấy. Cậu cũng không thể không mỉm cười khi nghĩ tới Sunday.

Buổi sáng hôm ấy, như thường lệ, Rumbold đứng trên ban công quan sát Sunday và Trix đang cố thuyết phục một chú sóc kéo sợi dây thừng lên trên cây sồi già và ném nút thắt qua bên kia để họ có thể treo cái xích đu lên. Dường như chú sóc ấy là một trở ngại, và mỗi tiếng hét toáng lên vì thất vọng của Sunday đềư kết thúc bằng những tràng cười khúc khích. Trix nhảy tưng tưng, vẫy vẫy tay thể hiện điều cậu muốn chú sóc làm. Sunday dậm mạnh chân trên con đường mòn nhỏ, và Rumbold thoáng nhìn thấy những ngón chân lem nhem dính bẩn phía dưới lớp váy dài của nàng. Mái tóc cô buông xõa, dài xuống tận lưng, lấm tấm những lá và những bông hoa nhỏ, như một dòng sông chuyển màu vàng bởi ánh nắng mặt trời. Một chú bướm đậu cạnh tai cô, chẳng chú ý đến những lời nói của cô. Nàng sẽ luôn là cô gái trong khu Wood.

Rumbold hít một hơi dài khí trời mùa xuân và hương hoa dại. Cậu mừng vì linh hồn mẹ cậu đã ở lại đủ lâu để có thể chứng kiến hai người họ ở bên nhau, để chứng kiến cậu đang hạnh phúc. Cậu ngửa mặt lên trời và mỉm cười với mặt trời. Nếu những vị thần có lòng, linh thiêng, bà ấy vẫn có thể nhìn thấy cậu.

“Tôi phải nói với cô bao nhiêu lần đây? Cô không thể tập luyện một cách vội vàng, hấp tấp được!” Lời Velius vang vọng khắp tường thành. Rumbold chưa bao giờ nghe thấy người em họ mình lên giọng lớn đến vậy kể từ khi đức vua băng hà, kể từ khi Saturday xuất hiện tại khu huấn luyện với cây kiếm của mình và yêu cầu được chỉ dạy cách làm thế nào để sử dụng nó.

Saturday cũng nổi xung theo. “Ngài sỉ nhục tôi khi đưa cho tôi một cái que.” Cô có ý nói đến những cây kiếm tập luyện mà những cậu bé sử dụng trong khu huân luyện. Những cây kiếm thực sự đều bị cấm đối với tất cả mọi người trừ những học sinh xuất sắc.

“Cô sỉ nhục tôi khi từ chối nghe theo sự chỉ dạy đúng đắn!”

“Tôi đã sở hữu, đã cầm một chiếc rìu từ khi tôi là một đứa bé.”

“Điều đó không có nghĩa là cô biết cách cầm và sử dụng một cây kiếm.”

“Đây là bởi vì ngài không cho tôi thử xem thế nào!” Saturday cãi. “Ngài đã sử dụng những quyền năng phép thuật của mình khi bắt đầu luyện tập phải không?”

“Phải,” Velius thừa nhận. “Đấy là lí do tại sao ta khuyên không nên dựa dẫm quá vào chúng.”

“Nhưng ngài đã nhìn thấy tôi có thể làm gì đấy thôi,” Saturday nói. “Ngài biết tôi có khả năng gì mà.”

“Đúng vậy,” Velius nói. “Và tôi biết. Tôi biết cô phản ứng thái quá đến mức nào, thật dễ dàng để cô có thể tự làm đau chính bản thân mình ra sao.”

Cô nhún vai. “Còn lâu tôi mới bị thương.”

Khi Erik đặt tay lên vai cậu, Velius trông như thể sắp sửa làm cô ấy bị thương ngay lúc ấy, ngay tại đây để kiểm tra chính xác xem “còn lâu” nghĩa là trong bao lâu. “Thôi nào,” Erik nói. Họ đã thay phiên nhau tập cùng người chị gái cứng đầu của Sunday trong vòng vài ngày, và mặc dù họ liên tục thay đổi luân phiên nhau, Saturday vẫn đủ ngang bướng khiến cho hai người đàn ông mệt lả tới phát điên hết lần này sang lượt khác.

Đấy là một cảnh tượng mà Rumbold không hề thấy chán. Cậu nhớ sự cao ngạo, tâm trạng tiu nghỉu thất vọng đi kèm với tính cách bất khuất kiên cường ấy. Cậu đang cân nhắc việc dành cho Saturday một phòng riêng trong lâu đài. Rồi sau đó, cô ấy sẽ có thể luôn được ở cạnh chị gái mình, bởi vì công nương Monday đã chọn cư ngụ hẳn tại đây.

“Cô ấy là của ngài cả đấy,” Velius lớn tiếng cãi.

Saturday mở miệng như thể định nói gì đó. Erik không nói gì, chỉ giơ một ngón tay lên. Cô ấy lại ngậm miệng lại và trừng mắt giận dữ nhìn cậu.

“Saturday,” Seven gắt gỏng. “Con không định chỉnh đốn lại phục trang trước khi tham gia cùng chúng ta à?”

Saturday chỉnh lại đai đeo gươm và phủi phủi bụi bẩn vương trên ống tay áo. “Con đâu có bẩn hơn bàn chân của công chúa. Nếu cô ấy được ở lại, thì con cũng vậy thôi.”

Mọi người đều ngoảnh mặt về phía Sunday, cô chỉ cười trừ và nhún vai. Rumbold tự nhủ mình phải nói chuyện với người chị gái chiến binh mới của mình. Sự bất khuất kiên cường không gì phá vỡ được của cô có nghĩa là cô có một định mệnh đã an bài, một sứ mệnh phải hoàn thành, giống như cậu vậy. Có lẽ họ nên tìm hiểu xem đây là gì trước khi cô khiến những người bạn tốt nhất của cậu phát điên lên.

“Ồ!” Sunday há hôc kinh ngạc, và đặt một tay lên chiếc túi may bởi những tấm vải vụn của mình. “Em suýt quên béng đi mất.” Cô thò tay vào lôi ra một quả trứng vàng hoàn hảo, nó chỉ nhỏ hơn một chút so với quả trứng mà Rumbold đã thấy trong bộ sưu tập những đồ vật quý hiếm của cha cậu.

Trix nhảy lò cò, háo hức kể chuyện. “Friday đã buộc chú ngỗng lại rồi,” cậu nói. “Nó đẻ ra những quả trứng vàng!” Seven chi - li - từng – đồng rạng rỡ vui mừng khi nghe tin đó, và Sunday cảm thấy nhẹ nhõm hẳn khi biết rằng gia đình cô sẽ được phục vụ, chăm nom mà người ta sẽ không xem đó là một sự bố thí.

Rumbold nhận lấy quả trứng từ Friday - nó nhẹ hơn nhiều so với cậu tưởng - và chuyển nó sang bàn tay chắc chắn chàng trai phục vụ. “Thấy rồi chứ, đưa cái này tới cho đầu bếp,” cậu nói. “Bảo với bà ấy rằng hãy giữ lại cái vỏ cho mình.” Bằng một giọng nhẹ nhàng, cậu nói thêm, “Và làm ơn hãy cho gọi lão đồ tể tới đây, nếu có thể.”

“Ăn chúng rất bổ,” Jack Woodcutter nói một cách thật thà chậm rãi. “Ta vừa mới ăn món trứng tráng vàng rộm sáng nay.”

“Nó có làm lưỡi cha chuyển thành màu vàng không ạ?” Sunday hỏi.

“Có chứ.” Cha cô nói. “Và mẹ con làm mọi điều ta bảo bà ấy làm trong chẵn một tiếng đồng hồ sau đó đây.” Seven đập vào lưng chồng trêu đùa.

“À, Friday, trước khi em quên mất,” Rumbold nói. “Yarlitza Mitella sắp sửa quay về chốn rừng núi ngày hôm nay, nhưng ta chắc là cô ấy đã nghe về chị và ngón nghề với cây kim khéo léo tài tình của chị trước khi thu dọn xong hành lí. Ta đã mạn phép sắp xếp một buổi thưởng trà với cô ấy vào chiều nay. Ta hi vọng chị không phiền. Cô ấy rất muốn gặp chị.” Cậu đã chuẩn bị để đứng vững khi Friday lao vào vòng tay cậu, nhưng cậu chưa chuẩn bị sẵn sàng cho tiếng thét chói tai đi kèm. “Ta sẽ xem như đây là lời đồng ý nhé.”

“Cảm ơn,” Joy nói với cậu. “Ta đã không nghĩ tới việc ghép cặp hai người họ với nhau.”

“Dường như điều đó có vẻ có ý nghĩa.”

“Đương nhiên,” bà nói, và ân cần đón nhận cái ôm của Friday khi cô gái thể hiện niềm hạnh phúc sung sướng của mình. “Ta không thể chọn cho cháu một nơi học nghề tốt hơn thế được đâu đây, cháu yêu ạ.” Bà thì thầm vào mái tóc bông xù gợn sóng của cô con gái đỡ đầu. “Mitella sẽ dạy cháu rất tốt.” Friday chọn mẹ cô là nạn nhân cho màn ôm ấp tiếp theo của cô, và Joy ưỡn thẳng người. “Thực ra, ta sẽ tự học nghề.”

Cả gia đình đồng loạt ngoảnh lại nhìn Wednesday ở lối cửa vào cùng Monday bên cạnh, tối ngăm trong bộ váy của chị ấy trông như thể một bóng ma phiêu bạt đối lập với ánh sáng tỏa rạng của Monday.

“Chị đang rời khỏi gia đình mình sao?” Trix rầu rĩ rên rỉ.

Wednesday nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên đầu cậu. “Không ai trong bọn chị bỏ đi đâu hết,” cô nói, “không, thực sự là vậy.”

“Ta phải đưa con bé tới Faerie - Vùng Đất Tiên,” Joy nói. “Quyền năng của con bé quá mạnh để nó có thể ở lại nơi này. Sự hiện diện của nó sẽ làm thay đổi cân bằng nhân sinh trên thế gian.” Vậy đây là lí do tại sao Wednesday dành tất cả thời gian của mình ở gần những đám mây nhất có thể: để tránh gây ra những sự hỗn loạn cho trần gian phía dưới. Điều mà tất cả bọn họ, trong khoảng thời gian rất lâu, đều cho là bệnh điên rồ mất trí thực ra lại là việc làm cần thiết để bảo vệ họ.

Wednesday nghiêng đầu xác nhận. “Tai họa này đã qua, giờ con phải đi.”

Dường như không ai ngoài Rumbold để ý rằng cô ấy nói “tai họa này” thay vì “tai họa.” Cậu đoán chắc rằng sự thay đổi của cụm từ ấy có liên quan tới Sorrow. Nếu bà tiên đỡ đầu của cậu đã chạy trốn về miền biên giới vùng Faerie để liếm láp vết thương của mình, thì Joy cũng sẽ đuổi theo.

“Ta biết con sinh ra chưa bao giờ là dành cho thế giới này,” Seven nói với con gái mình, “nhưng con đã là của ta trong một thời gian. Cầu chúa phù hộ cho con, bé con của ta.”

“Chỉ còn một việc phải làm,” Joy nói. “Còn một vết thương cần được chữa lành. Chúng ta cần trả lại đức vua cho vương quốc này.”

Wednesday bước lên phía trước, đặt tay lên vai Rumbold, và hôn lên hai má cậu. “Giờ ta ở đây, trao lại ngai vàng của xứ Arriland cho cậu,” cô nói. “Con trai ta, em trai ta, ân nhân của ta, người bạn của ta.”

Quả thực cậu là tất cả những người đó - như Wednesday đã đích thân nói, là một người đàn ông được sinh ra tận bốn lần. Sunday đút tay vào tay Rumbold và siết chặt, tiếp thêm sức mạnh cho chàng. Cả gia đình và tất cả những người hầu đang có mặt chứng kiến sự kiện này đều nhất loạt quỳ gối.

“Đức vua vạn tuế,” Wednesday thầm thì.

Câu nói đó khiến cậu rùng mình ớn lạnh. Sunday lại siết chặt tay cậu. Rumbold đã hi vọng có một cuộc sống đủ đầy và trường thọ, nhưng không phải là một cuộc đời dài lê thê khủng khiếp hơn những người khác. Cậu cảm thấy thoải mái và dễ chịu khi Sunday vẫn luôn bên cạnh cậu qua tất cả những chuyện này.

“Đức vua vạn tuế!” Một giọng nói vang lên từ xa xa phía cuối đại sảnh với âm vực trầm; Jolicoeur đã tới tham gia cùng họ. “Đức vua Rumbold và hoàng hậu Sunday vạn tuế!”

Lời hô ấy vang vọng khắp căn phòng và từ từ, to dần, vang ngân khắp lâu đài. Trong phút chốc, Rumbold nghe thấy lời hô ấy được cất vang từ tường thành, chiến lũy tới những con đường phía dưới. Cậu cúi đầu trước Wednesday và để ý thấy bàn chân xinh xắn của Sunday - và đúng là vậy, những ngón chân - dính đất bẩn lại lấp ló dưói váy nàng. Hoàng Tử Ếch và Công Chúa Chân Trần, giờ là Đức Vua và Hoàng Hậu. Những người trị vì vương quốc.

Trong lúc mọi người đang tung hô vang rộ, Rumbold nhìn thấy Velius tiến lại gần Wednesday. Cậu nắm tay cô và đặt lên đó một nụ hôn. “Đối với tôi, nàng luôn là một nữ hoàng.”

“Một lần trong kiếp này, sẽ lại như thế trong kiếp sau,” cô nói, “và tôi luôn lấy làm tiếc về điều đó.”

“Chúng tôi công bố lời chào từ biệt tới tất cả mọi người,” Joy nói.

“Vẫn chưa đâu,” Rumbold nói. Cậu vẫy tay ra hiệu với lão đồ tể. “Tôi xin trân trọng giới thiệu với bà: ông Jolicoeur.”

Jolicoeur đặt tay lên trái tim mình và cúi chào Sunday, cô đang ngước nhìn cả hai bọn họ một cách tò mò.

“Ông Jolicoeur là người bạn đời đầu tiên của thuyền trưởng Thursday.”

Seven há hốc kinh ngạc. Trix mừng rỡ. Sunday vui vẻ thốt lên tiếng cười, tiếng cười khiến lòng Rumbold lại dâng tràn tình yêu dành cho cô.

Jack Woodcutter băng qua căn phòng và quàng tay ôm lấy Rumbold, cậu đang cố gắng hết sức để tỉnh táo trước cơn đau do cái ôm siết chặt. “Khi cậu bị nguyền với một người nhà Woodcutter, cậu bị nguyền với tất cả bọn họ, nhỉ?”

“Dường như là vậy, thưa cha.”

“Ta đã chiếm được trái tim của mẹ Sunday với một chú ngỗng của chính mình,” Woodcutter nói. “Ta đã kể cho con chuyện đó chưa nhỉ?”

“Chưa, thưa cha,” Rumbold, đức vua xứ Arriland nói. “Con không nghĩ là con đã được nghe câu chuyện đó.”

“Ngồi xuống đi,” Woodcutter nói. “Ta sẽ kể cho con nghe về chuyện đó. Và rồi con có thể kể cho ta nghe con đã gặp con gái ta, Nữ Hoàng Cướp Biển như thế nào.”

Rumbold ngồi vào chiếc ghế đủ to để Sunday có thể cuộn tròn bên cạnh cậu, và chuẩn bị sẵn sàng để được chiêu đãi bởi những câu chuyện đáng giá cả đời người của cha.

Họ vẫn còn nhiều thứ để khám phá.

Thỉnh thoảng tôi vẫn băn khoăn về Jack Junior. Tôi đi bộ dọc con đường mòn có những bông hoa viển hai bên, đi qua khu vườn - khu vườn của tôi - và tôi nhảy nhót dọc tiền sảnh vắng vẻ của lâu đài - lâu đài của tôi - và tôi nghĩ về những cuộc phiêu lưu, những sự may rủi tình cờ đã mang tôi tới đây, về tất cả những phép màu và những nỗi khổ đau đã dẫn chúng tôi tới nơi này. Những bài hát nào sẽ được xướng lên dành cho tôi và gia đình tôi? Họ đã kể những câu chuyện gì rồi? Tôi là một cô gái đần ngốc kết bạn với một chú ếch hay là một người lạ xinh đẹp trong phòng khiêu vũ chật ních những bộ váy áo lộng lẫy? Tôi là một nàng công chúa chân trần hay là một hoàng hậu từ bi nhân hậu? Người gieo hạt đậu, người xe sợi vàng, và kẻ sát nhân khổng lồ: tôi là tất cả những người ấy. Tôi đã có một cuộc đời tràn ngập tình yêu và đau khổ, tràn ngập niềm vui và nỗi buồn, và dù vậy, tôi vẫn sống. Tôi có rất rất nhiều năm tháng còn ở phía trước, mỗi ngày tháng đều tiềm ẩn những gian nan phải đối mặt và những thách thức phải vượt qua.

Tối qua tôi bảo Rumbold kể lại cho tôi câu chuyện về điều gì đã xảy ra với Jack Junior và chó sói, khi anh ấy đã giết được quái vật, tìm lại được huân chương vàng và gửi nó lại cho cha. Tôi hỏi về mọi thứ, lôi mọi chi tiết chàng có thể nhớ ra. Chàng giải thích và giải thích mãi cho tới khi tôi đủ hài lòng, và tôi ngủ thiếp đi với tâm trí vẫn ngẫm nghĩ quanh quẩn về một sự thật rõ ràng: thi thể của Jack không bao giờ được tìm thấy.

Tất cả những bài thánh ca ở trường và những bài dân ca về người đàn ông đã khống chế, đánh bại được rồng và cứu thế giới - giờ đây, tôi cũng đã đánh bại nó và được cứu sống, tôi nhìn thấy một bức tranh toàn cảnh, một tương lai tốt đẹp hơn của những điều có thể là sự thật... và những điều có thể là dối trá. Những bài hát mới về Jack huyền thoại của chúng tôi rộ lên liên tục khắp đất nước. Sẽ ra sao nếu chúng thực sự là một thông điệp dành cho chúng tôi? Có lẽ chúng đang nói, một cách bí mật, và theo cách kể chuyện: tôi vẫn sống. Còn cách nào tốt hơn một câu chuyện thú vị để giao tiếp với gia đình của những người hóa thân vào truyện?

Quả thực là vậy.

Những nhạc sĩ và những người hát rong đã chạy trốn cùng những câu chuyện của họ sau cái chết của đức vua. Chỉ còn lại sáu ca sĩ ở lại trên khu đất trong lâu đài, và tôi gọi tất cả bọn họ tới. Đó là mệnh lệnh chính thức đầu tiên của tôi. Thỉnh thoảng, là một hoàng hậu cũng khá vui.

Tôi tập hợp những mẩu nhỏ này lại để kể cho họ câu chuyện của mình, toàn bộ câu chuyện, và toàn bộ sự thật về mọi chuyện đã xảy trong vòng vài tuần qua. Rồi tôi lên kế hoạch gửi những người nhạc sĩ và những người kể chuyện đi tứ phương với những chiếc túi đựng đầy bạc và nhiệm vụ là phải tuyên truyền những câu chuyện về gia đình liều lĩnh phiêu lưu của mình càng xa càng tốt.

Nếu những câu chuyện về Jack có thể tới tận tai chúng tôi tại Arriland đây, thì có thể một ngày nào đó câu chuyện của chúng tôi cũng sẽ tới tai anh ấy, dù cho anh ấy đang ở đâu. Anh ấy sẽ bật cười khi khám phá ra, dù anh ấy không ở đây, anh ấy đã mang tới cơn bão tố như hòn đá gây nên vụ sụt lở như thế nào. Anh ấy sẽ biết chúng tôi đều an toàn và khoẻ mạnh, và anh ấy sẽ biết đấy là những chuyện thường tình của gia đình Woodcutter. Và biết đâu một ngày nào đó, khi một trong những câu chuyện mới của anh ấy tới tai chúng tôi, thì anh ấy cũng sẽ trở về với chúng tôi vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play