Trời thu lặng lẽ, cảnh vật hoang tàn.

Long Phi sánh vai Tử Trúc bước trên đám cỏ xanh lởm chởm trong sân sau Tiêu gia trang, lòng không khỏi nặng trĩu ưu tư.

Tử Trúc nhìn ngược nhìn xuôi kinh ngạc: “Nơi này tại sao lại trở nên hoang vu như vậy?”

Long Phi trầm lắng: “Nghe nói sau khi Bạch Tiên Quân mất, Tiêu Lập liền đóng kín chỗ này, không cho phép ai vào đây. Duy chỉ có Bạch Tam Nương thỉnh thoảng đến dọn dẹp, nhưng cũng chỉ là dọn tiểu lâu mà thôi”.

“Tiêu bá mẫu là một người phụ nữ hiếm có, vừa xinh đẹp vừa hiền dịu”.

“Nàng cũng vậy đó!”

“Chàng lém lỉnh quá nhỉ!”

Hai người cùng bật cười, bước vào nơi ở của Tiêu Ngọc Lang.

Trái phải trước sau toàn thằn lằn gỗ.

Tử Trúc đưa mắt nhìn quanh, rùng mình nép vào Long Phi.

“Chẳng lẽ thực sự là do thằn lằn tác quái?”

“Ta cũng chưa biết!”

Tử Trúc cũng không dám nhìn lâu, vội vàng bước ra, tránh đám thằn lằn đen khủng bố đó.

Trí nhớ của Long Phi thật không tồi, chỉ một lần là thông thuộc đường đi lối lại. Chàng dắt Tử Trúc qua trung viện đến sân trước.

Từ đằng xa cả hai nghe thấy một giọng nói oang oang: “Các ngươi trông coi bốn bên, cẩn thận phòng bị!”

Long Phi nghe thấy liền cười nói: “Là anh ta!”

“Chàng nói ai vậy?”

“Thiết Hổ!”

“Là Bổ đầu đó ư?”

“Ây, đúng vậy!” Long Phi trả lời, bước thẳng đến Nguyệt Động môn.

Thiết Hổ đang đứng cạnh bậc thềm đá, đám thuộc hạ của hắn canh chừng bốn bên.

Một trong số sai dịch đó nhận ra Long Phi và Tử Trúc, cất tiếng gọi: “Long đại hiệp!”

Long Phi gật đầu: “Các vị vẫn bình an chứ?”

Sai dịch đó trả lời: “Đều rất tốt!” ánh mắt chuyển qua nhìn Tử Trúc, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.

Long Phi không biểu lộ gì, dắt tay Tử Trúc đi về phía Thiết Hổ.

Thiết Hổ lúc này cũng trông thấy Tử Trúc, ánh mắt thoắt trở nên kinh ngạc nhìn nàng.

Long Phi hiểu hắn ta kinh ngạc chuyện gì, trong lòng rất bi phẫn nhưng không biết làm sao.

Tử Trúc cũng cảm nhận được sự bất thường, ngạc nhiên: “Sao các vị lại nhìn tôi như vậy?”

Long Phi nói khẽ: “Chính là vì tượng gỗ đó!”

Khuôn mặt của Tử Trúc thoáng chốc đỏ bừng lên.

Hai người đã bước đến trước thềm đá, Thiết Hổ vội hỏi: “Vị này chính là Đinh cô nương?”

Tử Trúc khom người đáp: “Thiết đại nhân!”

Thiết Hổ ngây người ra: “Là Tiểu Phi dạy cô xưng hô như vậy à?”

Long Phi cười: “Tôi chỉ dạy người khác kêu huynh là lão Hổ”.

Thiết Hổ phá lên cười: “Lão Hổ cũng tốt, lão Thiết cũng tốt, miễn đừng gọi là đại nhân!”

Long Phi nói “Nhưng huynh là một vị quan”.

Thiết Hổ liền lắc đầu: “Một chức Bổ đầu nho nhỏ, quan cách gì chứ”, nói xong lại hỏi Long Phi: “Huynh đuổi theo quái vật áo đỏ đó, chẳng lẽ lại đến đây à?”

“Ây, đúng vậy!”

“Thế hắn đâu rồi?”

“Chạy mất rồi”

Long Phi lắc đầu, hỏi lại Thiết Hổ: “Thế bên chỗ huynh thế nào?”

“Không có gì, chỉ có Tiêu Nhược Ngu là vẫn hôn mê bất tỉnh”.

“Hiện giờ mọi người đâu?”

“Trong đại đường”.

Đột nhiên từ đằng trước phát ra một âm thanh, chính là từ trong đại đường.

Ba người hoang mang chạy tới.

* * * * *

Tiêu Nhược Ngu được đặt trên chiếc bàn Bát Tiên, hai mắt nhắm nghiền, người duỗi thẳng cứng, trông như đã chết rồi.

Chếch bên cạnh bàn Bát Tiên là quan tài đặt Tiêu Ngọc Lang.

Quan tài không đậy nắp, Tiêu Ngọc Lang nằm im lìm trong quan tài, mồm miệng dính máu, mặt mũi trắng bệch.

Bạch Tam Nương ngồi ở chiếc ghế giữa Tiêu Ngọc Lang và Tiêu Nhược Ngu, đang lặng lẽ khóc.

Ba người Long Phi lúc đó mới yên tâm.

Thiết Hổ nói: “Ta cho rằng thể nào cũng còn chuyện xảy ra”.

Long Phi hạ ánh mắt xuống Bạch Tam Nương nói: “Bà ấy là người đã nuôi nấng cả hai huynh đệ bọn họ từ nhỏ”.

“Thảo nào!” Thiết Hổ cúi xuống thở dài.

Tử Trúc lại như đã lạc đi đâu, ngơ ngác nhìn về góc bên trái đại đường, một tượng gỗ đang được đặt ở đó.

Cũng chính là bức tượng có diện mạo giống hệt nàng.

Long Phi cũng phát hiện ra, hỏi: “Có phải là rất giống không?”

Tử Trúc hạ giọng nói: “Ây”, mặt lại đỏ lên.

Long Phi biết Tử Trúc đang nghĩ gì, lắc đầu nói: “May mà hắn chỉ có đôi tay ma quỷ!”

Tử Trúc xấu hổ, cúi đầu dựa vào vai chàng.

Thiết Hổ quay sang: “Đinh cô nương có biết chuyện Tiêu Ngọc Lang khắc những con thằn lằn gỗ này không?”

Tử Trúc mặt vẫn đỏ bừng, nhỏ giọng: “Tôi hoàn toàn không biết”.

Nàng nhìn về bức bình phong phía trước, ánh mắt lướt trên bức tượng Thủy Nguyệt Quan Âm, thở dài: “Rất giống!”

Long Phi gật đầu: “Hắn ta chỉ dựa vào trí nhớ, khắc tượng người khác đã giống như vậy, huống chi lại là mẹ hắn!”

Tử Trúc nói: “Đáng tiếc là miệng lại bị vỡ” nói xong nàng bỗng rùng mình.

Bức tượng này vốn dĩ là một tuyệt tác, nhưng do bị miệng bị vỡ toác nên giờ đây trông vô cùng quái dị.

Thiết Hổ nói chen vào: “Bức tượng này là do thằn lằn làm vỡ”.

Long Phi ngạc nhiên: “Huynh cũng biết sao?”

Thiết Hổ gật đầu: “Là Tiêu Lập nói”.

Long Phi hỏi: “Ở nghĩa trang ư?”

Thiết Hổ lại gật đầu: “Sau khi khói tan không lâu thì ông ta đến, nói là ông ta nghe được tin từ huynh”.

Long Phi nói: “Không sai, khi tôi đuổi đến đây thì gặp ông ấy đang tìm gọi Tiêu Nhược Ngu”.

“Hả?” Thiết Hổ thốt lên.

Long Phi nói: “Ông ta cho rằng người mặc áo đỏ đó chính là Tiêu Nhược Ngu”, dừng lại một lúc chàng tiếp tục: “Chuyện về Tiêu Nhược Ngu huynh đã biết chứ?”

Thiết Hổ nói “Trong nghĩa trang này, Tiêu Lập đã nói cho tôi. Vừa nãy tôi cũng có hỏi Bạch Tam Nương lúc huynh cũng có ở đó. Vậy huynh nghĩ chuyện này là sao?”

Long Phi nói “Tôi thực sự không tin đã xảy ra chuyện đó, nhưng việc xảy ra ngay trước mắt lại không thể không tin, thật đúng như đang trong một cơn ác mộng”.

Thiết Hổ trầm ngâm: “Đúng là có một con thằn lằn chui ra từ miệng của Tiêu Ngọc Lang không?”

Long Phi gật đầu: “Là sự thật!”

Thiết Hổ gượng cười: “Lẽ nào thằn lằn cũng có hồn phách để tác quái trả thù?”

Long Phi thở dài: “Thế gian rộng lớn, việc kỳ quái không phải là không thể xảy ra”.

“Ây”.

Long Phi liền hỏi: “Bọn huynh sao đều đến đây?”

Thiết Hổ trả lời: “Là ý của Tiêu Lập”.

Long Phi hỏi: “Thế bây giờ ông ấy đi đâu?”

Thiết Hổ chỉ tay: “Ông ta sang thị trấn bên cạnh tìm Hoa Phương”.

Long Phi nói “Có phải là Diệu Thủ Hồi Xuân Hoa Phương không?”

Thiết Hổ gật đầu: “Đúng thế”.

Long Phi cười: “Nghe nói Hoa Phương là hậu nhân của Hoa Đà thần y”.

Thiết Hổ nói: “Có trời mới biết, nhưng y thuật của ông ta không thể phủ nhận là có chỗ hơn người”.

Long Phi nhìn Thiết Hổ: “Có phải Tiêu Lập tìm gặp ông ta là vì muốn cứu Tiêu Nhược Ngu?”

Thiết Hổ nói: “Ông ấy kiểm tra Tiêu Nhược Ngu, cho rằng nó bị trúng độc hôn mê”.

Long Phi gật đầu: “Trúng phải luồng khí quái nhân đó phun ra, bị trúng độc cũng có thể lắm chứ!”

Thiết Hổ nói: “Tiêu Lập cho đó là Băng Hồn tán của Đường môn”.

“Cái gì? Băng Hồn tán ư?” Long Phi giật mình đi vội về phía bàn Bát Tiên.

Thiết Hổ và Tử Trúc cũng vội bước theo sau chàng.

Tử Trúc cúi xuống Bạch Tam Nương: “Tam bà bà, bà vẫn nhận ra tôi chứ?”

Bạch Tam Nương giọng run run: “Tử Trúc tiểu thư, cô cũng đến đây à?”

Trong giây lát bà ta không biết nhớ đến chuyện gì, bật khóc trở lại.

Tử Trúc vội đến gần an úi: “Bà đừng khóc nữa, Nhược Ngu sẽ không có chuyện gì đâu!”

Tam Nương lắc đầu: “Làm sao mà không có chuyện chứ, toàn thân cậu ấy đều cứng lại, không giống người sống chút nào”.

Tử Trúc nói: “Tiêu bá bá đã đi tìm đại phu rồi”.

Bạch Tam Nương càng khóc to: “Uống thuốc cũng không chữa được bệnh, mời đại phu đến thì có tác dụng gì chứ?”

Tử Trúc nói: “Nhược Ngu vẫn còn chưa chết cơ mà!”

“Tiểu thư đừng có mà gạt tôi”, Tam Nương đột nhiên trợn mắt lên, ngơ ngác nhìn Tử Trúc, thần sắc vô cùng kỳ lạ.

Tử Trúc thấy thế giật bắn mình, hỏi “Tam bà bà, bà làm sao vậy?”

Bạch Tam Nương run run: “Tử Trúc tiểu thư, cô cũng phải cẩn thận một chút”.

“Vì sao vậy?”

Bạch Tam Nương nói giọng lo lắng: “Hồn phách của thằn lằn đen đó chỉ sợ cô không tránh được!”

Tử Trúc nói: “Tôi không có tội gì với anh ta!”

Bạch Tam Nương lại cúi đầu yên lặng.

Nàng gặng hỏi: “Tam bà bà, có chuyện gì bà cứ nói thẳng ra, không cần giấu diếm”.

Bạch Tam Nương nhìn về bức tượng có diện mạo giống như Tử Trúc nói khẽ: “Cô đã biết quái nhân đó mang theo bức tượng của cô, nên cẩn thận một chút”.

Tử Trúc cảm thấy lời nói của Bạch Tam Nương có chỗ đặc biệt, nhưng lại không nhìn ra rốt cuộc là nằm ở đâu.

Bên kia bàn, Long Phi lúc đó mới cất lên một tiếng: “Băng Hồn tán thật lợi hại”.

* * * * *

Khuôn mặt của Tiêu Nhược Ngu vốn giống như trái táo đỏ, bây giờ lại trở nên trắng bệch.

Long Phi đưa tay ra sờ vào mặt hắn, một luồng lãnh khí xộc vào các ngón tay chàng, lạnh buốt đến tận tim. Da của Tiêu Nhược Ngu đã cứng lại như băng đóng lâu ngày.

Thiết Hổ nghe thấy tiếng gọi kinh ngạc của Long Phi vội vàng hỏi “Thật sự đúng là Băng Hồn tán sao?”

Long Phi đáp lời: “Ta nghe nói người bị trúng Băng Hồn tán chính là sẽ trở thành thế này”.

Thiết Hổ ngạc nhiên: “Huynh thực sự cũng không rõ sao?”

Long Phi gật đầu: “Độc chất này đã từng vang chấn giang hồ, nhưng cũng là chuyện của mười năm trước rồi”.

Thiết Hổ gật đầu: “Lúc đó huynh vẫn chưa hành tẩu giang hồ”.

Long Phi bật cười “Lúc đó ta còn nhỏ xíu!”

Thiết Hổ bặm môi: “Huynh thì ra cũng chỉ là nghe nói lại?”

Long Phi nói: “Nhưng Tiêu Lập phải biết rõ, xem ra ông ta thậm chí đã khẳng định, nếu không sẽ không đi tìm Thần y Hoa Phương”.

Thiết Hổ nói: “Liệu có chắc là cứu được không?”

Long Phi gật đầu: “Theo ta được biết thì Hoa Phương là người duy nhất cứu được người bị trúng loại độc này”.

Thiết Hổ nói: “Tiêu Lập cũng nói vậy!”

Long Phi cười: “Bây giờ chỉ có đợi xem ông ấy có thỉnh được đại phu Hoa Phương đến không”.

Thiết Hổ nói: “Nghe ông ta nói Băng Hồn tán tuy rất lợi hại nhưng không phải là vô phương cứu chữa”.

Long Phi tán đồng: “Nhưng nếu trong tám canh giờ mà không tìm được thuốc giải thì ngũ tạng người trúng độc sẽ bị đông cứng lại, lúc đó Hoa Đà thần y có tái thế cũng phải bó tay”.

Thiết Hổ than: “Từ đây sang trấn bên cạnh đi bằng ngựa nhanh cũng phải mất ba canh giờ!”

Long Phi thở dài: “Vấn đề là ở chỗ đó, không biết Hoa Phương có nhà không nữa!”

Thiết Hổ ngẩng mặt lên nhìn trời: “Sống chết có số!”

Long Phi chỉ còn biết gượng cười im lặng.

Thiết Hổ hạ ánh mắt xuống hỏi: “Nghe nói Băng Hồn tán là do Đường môn chế ra?”

Long Phi gật đầu: “Còn ai ngoài Đường môn có thể luyện ra độc dược kỳ quái như vậy?”

“Ây”.

Long Phi trầm giọng kể: “Đệ tử Đường môn quanh năm suốt tháng chỉ nghiên cứu độc dược, mấy trăm năm nay cho ra hàng trăm loại khác nhau. Họ không giống như các môn phái khác trong võ lâm, chỉ toàn tâm toàn ý sáng chế độc dược, độc kỹ vì vậy biến chuyển từng ngày, độc dược cũng theo nhau xuất hiện tầng tầng lớp lớp”.

Thiết Hổ chau mày: “Chẳng trách môn phái này hàng trăm năm nay vẫn luôn đứng vững!”

Long Phi kể tiếp: “Theo ta biết, loại Băng Hồn tán này mới xuất hiện hơn mười năm trước, do cao thủ Đường môn Đường Thập Tam sáng chế ra”.

Thiết Hổ nhìn chàng: “Tôi chưa từng nghe nói về người này!”

Long Phi nói: “Ông ta đã chết hơn chục năm nay”.

“Hả?”

Long Phi nhìn Thiết Hổ gật đầu: “Từ khi ông ta chết đi, nghe nói loại Băng Hồn tán này cũng không xuất hiện trên giang hồ nữa”.

Thiết Hổ hỏi: “Chẳng lẽ đã thất truyền?”

Long Phi lắc đầu: “Cũng chưa chắc”.

Thiết Hổ trầm giọng: “Đúng vậy, bằng chứng là nó lại được phun ra từ miệng tên quái nhân đó”.

Cả hai người cùng lặng đi.

Lát sau, Thiết Hổ phá tan im lặng: “Từ miệng yêu ma quỷ quái lại phun ra độc chất chết người, đó cũng là hợp tình lý sao?”

Long Phi cúi đầu cười gượng, đôi mày sắc như kiếm chợt cau lại.

Thiết Hổ vội hỏi: “Huynh có biết Đường Thập Tam chết như thế nào không?”

Long Phi đáp lời: “Chết dưới kiếm của một vị cao thủ”.

Thiết Hổ càng tò mò: “Cao thủ đó là ai?”

Long Phi không nói gì, đôi mày càng chau lại.

Thiết Hổ dò hỏi: “Chẳng lẽ huynh quen cao thủ này?”

Long Phi miễn cưỡng gật đầu.

“Rốt cuộc người đó là ai?”

Long Phi trầm giọng: “Chính là sư thúc của tôi!”

Tử Trúc ở bên cạnh nghe rõ vội hỏi “Là cha thiếp ư?”

Long Phi nói nhanh: “Ta chỉ có một vị sư thúc”.

Khuôn mặt của Tử Trúc thoắt tái đi.

Long Phi nói: “Đường môn không truy cứu chuyện này”.

Thiết Hổ gật gù: “Đinh Hạc một kiếm trấn áp cả Đường môn, thật là hảo thủ”.

Long Phi lắc đầu: “Không ai có thể trấn áp được Đường môn”.

“Vậy thì...?”

Long Phi nói tiếp: “Đệ tử của Đường môn có đến hàng trăm người, thủ pháp dùng độc rất cao minh, một người võ công có cao đến mấy cũng không thể tránh được cả đời”.

Long Phi dừng lại một lúc rồi nói “Mỗi người ai cũng có lúc lơ là, tuy nhiên cấm điều của Đường môn là các đệ tử không được làm ác trên giang hồ”.

Thiết Hổ hỏi: “Đúng là như vậy sao?”

Long Phi gật đầu: “Đường môn vũ khí tuy bá đạo, đệ tử Đường môn lại rất ít gây chuyện thị phi trên giang hồ bởi môn phái này cai quản môn nhân vô cùng chặc chẽ”.

Thiết Hổ hỏi: “Vậy tại sao đệ tử Đường môn lại không trả thù Đinh Hạc?”

Long Phi nói: “Là do trước đó Đường Thập Tam đã bị trục xuất khỏi Đường môn”.

Thiết Hổ ngạc nhiên: “Vì sao vậy?”

Long Phi nói: “Nghe nói là phạm vào tội sắc giới”.

Thiết Hổ nói “Đinh Hạc muốn giết Đường Thập Tam?”

“Đúng vậy”.

Thiết Hổ nói tiếp: “Đường môn vì thấy ô nhục nên cấm đệ tử của mình không dùng tiếp Băng Hồn tán, thật là khó tưởng tượng!”

Long Phi nói: “Huynh nói đúng đấy”.

Thiết Hổ lại hỏi: “Đường Thập Tam chết dưới kiếm Đinh Hạc, vậy Băng Hồn tán của lão liệu có rơi vào tay Đinh Hạc?”

Long Phi đoán được Thiết Hổ định đi đến đâu, liền lắc đầu: “Chuyện này ta không rõ”.

Tử Trúc nói: “Thiếp cũng chưa nghe cha nói qua”.

Thiết Hổ cũng trầm xuống.

Long Phi và Tử Trúc đều nhận thấy hắn ta đang hoài nghi. Cả hai nhìn nhau cười gượng, thực ra chính họ cũng đang hoài nghi như vậy.

Đúng trong lúc đó họ nghe thấy một âm thanh, cả ba người đều ngơ ngác nhìn sang, Bạch Tam Nương cũng không ngoại lệ. Bốn người, tám cặp mắt cùng nhìn xuống mặt Tiêu Nhược Ngu, khuôn mặt của Tiêu Nhược Ngu thình lình lại đã có sắc hồng.

Thiết Hổ buột miệng: “Sao lại có thể như vậy chứ?”

Tử Trúc thảng thốt: “Độc tố cậu ta bị trúng không phải là Băng Hồn tán!”

Thiết Hổ vẫn trợn mắt: “Trong thiên hạ lại còn loại độc tố thứ hai giống như Băng Hồn tán sao?”

Tử Trúc hăng hái: “Có lẽ có!”

Nàng đang hy vọng thực sự là có.

Thiết Hổ cũng gật đầu: “Thiên hạ rộng lớn, không có chuyện kỳ lạ gì không có, mà có cũng không có gì kỳ lạ!”

Long Phi bỗng nhiên nói: “Suy đoán của Tiêu Lập không thể nhầm được!”

Thiết Hổ cau mày: “Ông ta vừa mất một đứa con, đứa còn lại trở nên như vậy chắc hẳn là rất đau lòng, phán đoán sai lầm cũng không có gì lạ”.

Long Phi nói: “Ta cũng hy vọng ông ta đoán sai!”

Thiết Hổ gượng cười.

Long Phi nói tiếp: “Vậy có lẽ không phải là Băng Hồn tán, nhưng có một điểm chúng ta cũng không nên xem nhẹ”.

Thiết Hổ nói “Điểm nào?”

Long Phi nói: “Tiêu Nhược Ngu lại là một đứa ngu đần!”

Thiết Hổ nói: “Có ngu đần cũng là cốt nhục của ông ta!”

Long Phi nói: “Đứa trẻ này vốn ngu đần, phản ứng phải chậm hơn người bình thường rất nhiều, dưới sự đốc thúc của Tiêu lão tiền bối, qua bao năm khổ luyện, nội ngoại công đều trở nên thâm hậu, có thể xếp hạng cao thủ trong các cao thủ”.

Thiết Hổ liên tiếp gật đầu. Hắn ta không quên được trong nghĩa trang hắn đã bị Tiêu Nhược Ngu cướp mất xích sắt.

Long Phi nói: “Hắn ta nếu không phải là gã đần, vừa nãy ta muốn bắt được hắn tuyệt đối không dễ dàng như vậy”.

Thiết Hổ nói: “Nói như vậy Băng Hồn tán với hắn là vô dụng?”

Long Phi lắc đầu: “Không phải là vô dụng, mà do nội công hắn ta thâm hậu, trong khi hôn mê chân khí có thể vẫn tự vận hành trục độc tố ra ngoài”.

Thiết Hổ băn khoăn: “Có khả năng này ư?”

Long Phi gật đầu: “Chỉ với những người có nội công thâm hậu”.

Chàng cười rồi tiếp: “Phản ứng chậm có lúc lại có ích hơn phản ứng nhanh”.

Thiết Hổ thở phào: “Như vậy là tốt rồi!”.

Chưa nói dứt lời, Tiêu Nhược Ngu đã bắt đầu động đậy.

Tên ngốc này tỉnh dậy liệu có thể giúp họ giải đáp những thắc mắc kia không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play