Ba người bọn Sở Lãng săn được mấy con gà rừng thỏ rừng trở về, được Mai Ngọc Sương cho biết ông già bị Thẩm Thăng Y thuyết phục thu họ làm đồ đệ, không người nào không mừng rỡ vì được quá cả lòng mong đợi. Ba người cũng không chờ Thẩm Thăng Y chỉ bảo, đã nhất tề bước tới lạy ông già, gọi là sư phụ.
Ông già hai hàng chân mày cau lại, rồi lập tức giãn ra, khanh khách cười lớn nói “Được, mấy mươi năm nay tìm một đứa đồ đệ cũng tìm không được, bây giờ một lần thu được bốn người”.
Thẩm Thăng Y nói “Tư chất của họ không kém bất cứ người nào đâu”.
Ông già gật đầu nói “Sương nhi là người học thuật dịch dung tốt nhất, còn như ta thấy công phu mèo què của những người còn lại, với tư chất của họ, cũng đủ để thừa sức ứng phó rồi”.
Thẩm Thăng Y cười liếc ba người bọn Sở Lãng nói “Công phu mèo què tuy trong con mắt sư phụ các ngươi thì chẳng là cái gì, nhưng trên giang hồ thì đã rất không kém rồi”.
Sở Lãng nói “Đại ca ngươi không nói bọn ta cũng biết, chỉ một thân khinh công của sư phụ, đã không phải loại người tầm thường có thể sánh được”.
Ông già hô hô cười rộ, nói “Còn thằng tiểu tử hoạt đầu nhà ngươi, dường như loại người như ngươi mà không học khinh công thì quả thật rất đáng tiếc”.
Sở Lãng lập tức dập đầu, ông già lại quát “Đứng lên mau đi, lão phu không thích có một đứa đệ tử giống như con sâu dập đầu”.
Sở Lãng “Vâng” một tiếng, lật người nhảy lên, lại lộn nhào hai cái, ông già cười chửi “Cho dù ngươi không lộn nhào, ta cũng thấy sức hông của ngươi rất khá, từng trải qua một phen khổ luyện mà”.
Sở Lãng nói “Còn nhờ sư phụ lão nhân gia người gia công giáo huấn, để đệ tử có thể mở mày mở mặt, giương danh giang hồ”.
Ông già sa sầm mặt “Ngươi cho rằng dương danh giang hồ là một chuyện hay à?”
Sở Lãng sửng sốt, ông già chợt thở dài một tiếng, nói “Nếu ngươi không có tiếng tăm gì thì cũng thôi, một khi có tiếng tăm thì phiền phức sẽ nối nhau mà tới, không bao giờ được nghỉ ngơi đâu”.
Y lập tức nhìn qua Thẩm Thăng Y “Họ Thẩm kia, ngươi nói có phải không?”
Thẩm Thăng Y gật đầu, nói “Đạo lý ấy cứ để cho họ tự lãnh ngộ là được”.
Ông già gật đầu, hỏi qua chuyện khác “Ngươi lưu bốn đứa nhỏ này lại đây, rồi định đi đâu?”
Thẩm Thăng Y nói “Tới tòa trang viện kia thăm dò cho rõ ràng”.
Ông già thở dài nói “Con người của ngươi quá tò mò, lại quá trọng nghĩa khí, đó quả thật không phải là một chuyện hay, nhưng đáng tiếc là ta lại không nghĩ ra lý do gì để cản trở ngươi”.
Thẩm Thăng Y chỉ cười cười.
Tuyết Phi Bằng bước tới bên cạnh, nói “Đại ca...”.
“Chuyện của lệnh tôn, đương nhiên ta phải làm rõ, Duân nhi, Ngọc Sương nhi cũng thế thôi”.
Mai Ngọc Sương nói “Chỉ là làm đại ca ngươi vất vả”.
Ông già cười lớn nói “Thằng tiểu tử này mà sợ vất vả mới là chuyện lạ đấy”.
Thẩm Thăng Y lắc đầu, nói “Chuyện này nhất định phải làm cho nước rơi đá lộ”.
“Nước rơi đá lộ rồi thì sao nữa?”, ông già thở dài một tiếng “Có lúc một chuyện không có kết quả lại còn hay hơn”.
Thẩm Thăng Y trầm mặc hẳn.
Ông già nói “Nghe lời các ngươi nói, thì cho đến hiện tại những người kia vẫn chưa làm chuyện gì xấu xa mà”.
Sở Lãng nói “Cha của ba người bọn họ...”.
“Đều là nhận được cờ lệnh rồi rời nhà, có thể họ vốn cùng là một bọn”, ánh mắt của ông già dần dần tối tăm.
Sở Lãng nói “Vậy còn chuyện họ bị dịch dung?”
Ông già nói “Không ảnh hưởng gì tới tính mạng của họ”.
Sở Lãng nói “Có thể là vì sợ cha họ không ưng thuận, nên dịch dung rồi giam họ lại để tiện uy hiếp”.
Ông già nói “Có thể, nhưng...”.
Thẩm Thăng Y nói ngay “Nếu đây là một chuyện hay, thì căn bản không cần dùng thủ đoạn ấy, mà nói lại hai mươi năm trước Thiên Ma giáo gây họa cho giang hồ, hiện tại lại xuất hiện, chỉ e không phải là một chuyện hay”.
Ông già nói “Cũng chưa biết được”.
Thẩm Thăng Y nói “Cho nên nhất định ta phải điều tra cho nước rơi đá lộ, nếu là chuyện riêng của họ, không làm hại tới đồng đạo võ lâm thì thôi”.
Ông già vỗ tay nói “Hiệp khách rốt lại là hiệp khách, chẳng lẽ ngươi trước nay chưa từng nghĩ tới chuyện có thể vì thế mà mất mạng sao?”
Thẩm Thăng Y lắc đầu.
“Có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm”. Ông già nhìn chằm chằm vào Thẩm Thăng Y “Đáng tiếc loại người như ngươi lại hoàn toàn không nhiều”.
Tuyết Phi Bằng nói “Nếu nhiều hơn thì sao?”
“Thế thì bất kể làm chuyện gì, cũng không đến nỗi nhân thủ quá ít, đến nỗi lo được chuyện này thì bỏ mất chuyện kia”. Ông già lại nói tiếp “Hoặc là bạn thân của ngươi vốn cần ngươi giúp đỡ một tay, nhưng việc điều tra, một người đã đủ, người quá nhiều lại thành lỡ việc”.
Ông già ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Có điều, đến lúc động thủ ngươi chỉ cần tính cả ta vào đó”.
Thẩm Thăng Y cười nói “Nhất định rồi”.
Sở Lãng nói “Có bọn ta nữa”.
Ông già lắc đầu nói “Vậy thì bắt đầu từ bây giờ, các ngươi phải khổ luyện đấy”.
Sở Lãng gật đầu, ba người bọn Mai Ngọc Sương nhìn nhìn Thẩm Thăng Y, cũng kiên quyết gật đầu, bước tới cạnh ông già.
Ông già lập tức phẩy tay áo, nói “Vậy bây giờ ngươi đi được rồi”.
Thẩm Thăng Y lập tức phất tay áo lật người lướt ra ngoài sảnh, kế đó vọt lên lướt lên mái hiên, chớp lên một cái rồi biến mất.
Ông già đưa mắt nhìn theo Thẩm Thăng Y đi xa, vuốt râu cười khẽ nói “Hảo hán đúng là hảo hán”.
Không ai không đồng ý với y về câu ấy.
* * * * *
Sóng tùng như sóng biển, người trên cây tùng, giống như đang đứng giữa sóng xanh.
Lần này Thẩm Thăng Y từ một phía khác tiến vào rừng tùng, lần này y càng cẩn thận, thân hình di động rất chậm.
Y cẩn thận lướt qua cành tùng, tiếp cận bãi đất trống, dừng lại ở một cây tùng cách bãi đất không đầy hai trượng.
Trang viện ở giữa bãi đất trống lẻ loi, cổng mở toang, nhưng trong trang viện không thấy có người.
Thẩm Thăng Y cẩn thận quan sát một lúc, sau cùng quyết định ở lại yên lặng chờ xem biến cố.
Đã gần tới hoàng hôn, gió bắt đầu nổi gấp, ánh nắng êm ái như bàn tay người tình.
Thẩm Thăng Y mắt lim dim, ngồi trên đầu cành tùng, giống như sư già nhập định, suy nghĩ hết một lượt về những chuyện đã xảy ra.
Trong trang viện thủy chung vẫn không có thay đổi gì, khiến người ta luôn có một cảm giác gần gũi với sự chết chóc.
Thẩm Thăng Y trầm ngâm, mắt mở to, nhìn chằm chằm vào trang viện kỳ quái kia, cũng không biết nên bắt đầu thế nào.
... Thế này thì phải chờ đến tối mới vào được.
Thẩm Thăng Y bất giác khẽ thở dài một tiếng.
* * * * *
Màn đêm đã buông.
Trước khi đêm tới, Thẩm Thăng Y đã đổi qua mấy hướng, vòng quanh trang viện một vòng, toàn bộ trang viện đều nằm dưới sự giám thị của y nhưng không thu hoạch được gì, y bất giác nghi ngờ người ở đó đều đã rời đi.
Điều duy nhất khiến y thủ tiêu ý niệm ấy chỉ là y tuyệt đối không cho rằng còn có một trang viện thứ hai giống trang viện này.
Y tuyệt đối không tin những người ấy lại vứt bỏ trang viện này.
Gió đang thổi, thổi đưa tới mùi lá cây thoang thoảng từ xa, một con quạ lướt qua trên không, bay vào trang viện.
Trong trang viện không hề có phản ứng gì, con quạ kia dường như đã rơi vào bóng tối của sự chết chóc, mất hút không thấy đâu.
Nhìn qua phía đông, trăng sáng đã bắt đầu nhô lên.
* * * * *
Vầng trăng cong cong, trong chớp mắt bị mây đen che phủ, gió cao trăng tối, đó chính là thời cơ tốt nhất cho người dạ hành.
Thẩm Thăng Y rốt lại đã từ đầu cành cây lướt ra.
Trong rừng tùng tiếng trùng ran ran, gió thổi sóng tùng vang lên từng trận từng trận, khiến người ta nghe thấy có cảm giác trong lòng lạnh buốt.
Thẩm Thăng Y đứng trong rừng tùng một lúc rồi nhấc chân bước về phía trước.
Ra tới ven rừng, bước chân y mới chậm lại, đột nhiên lại mau lẹ như cắt vồ thỏ nhảy, lướt mau về phía trước.
Y mặc một bộ quần áo màu tối, trong màn đêm quả thật không dễ phát hiện, mà thân hình mau lẹ lại càng ít người có thể bằng được.
Lướt qua bãi cỏ, tới trước hào nước, Thẩm Thăng Y bắt đầu chắp tay lò dò bước đi.
Y lại trở về chỗ hôm trước tiến vào, chung quanh thủy chung vẫn yên tĩnh.
Y ngồi xuống bên hào, ngẫm nghĩ một lúc, thân hình rốt lại bắn tới, lướt qua hào nước, ấn tay một cái, chụp vào khe hở của vách tường, treo người lơ lửng ở đó.
Y chợt nhớ tới lần trước sở dĩ bị phát hiện hoàn toàn vì tiếng thanh kiếm đâm vào tường, nên lần này không dùng kiếm mà chỉ dùng tay.
Y móc tay vào kẽ hở, như con thằn lằn bò lên, không mau lắm nhưng cũng không chậm lắm, không bao lâu đã lên tới đầu tường, y lật người lướt qua, trong chớp mắt ấy y đã tuyệt đối khẳng định trên đó không có ai, nào ngờ vừa nhô đầu lên đã nhìn thấy Vô Diện.
Vô Diện đã có mặt, lạnh lùng ngồi trên bệ đá cách đó hơn hai trượng, giống như một hồn ma, không nói câu nào.
Thẩm Thăng Y bất giác ngẩn ra, nhưng vẫn lật người qua đầu tường.
Vô Diện nhìn nhìn y, tròng mắt không động đậy, giống như một người chết còn sống, hoàn toàn không có cảm giác gì.
Thẩm Thăng Y cũng nhìn nàng, không hề động đậy.
... Gió đang thổi, mái tóc của Vô Diện bay tung, đó là chỗ duy nhất khiến người ta cảm thấy còn sinh khí trên người nàng.
Khoảng sau thời gian uống cạn nửa chén trà, rốt lại Thẩm Thăng Y là người lên tiếng trước “Nại lực của cô hơn ta nhiều lắm, bội phục”.
Vô Diện lúc ấy mới đưa tay khẽ vuốt tóc, nói “Có gì đâu”.
Thẩm Thăng Y nói “Cô ngồi ở đây lâu chưa?”
Vô Diện nói “Lúc vừa tối ta mới ra”.
Thẩm Thăng Y nói “Nhưng ta không nhìn thấy”.
Vô Diện nói “Bọn ta cũng không biết ngươi dòm ngó ở phía ngoài”, nàng cất tiếng cười, nụ cười khiến người ta thấy trong lòng lạnh buốt.
Thẩm Thăng Y hỏi “Các ngươi tính đúng là ta sẽ tới nữa à?”
Vô Diện nói “Ngươi quả thật là một kẻ rất tò mò, ai cũng có thể nhận ra”.
Thẩm Thăng Y nói “Ta lại không nhận ra nại tính của các ngươi lại đáng sợ như thế”.
Vô Diện nói “Bọn ta chờ ngươi đã mấy ngày rồi”.
Thẩm Thăng Y nói “Không khó mà tưởng tượng ra”.
Vô Diện nói “Ta vốn lúc ban ngày canh giữ chung quanh đây, đó có lẽ là sự may mắn của ngươi đấy”.
Thẩm Thăng Y nói “Nếu không gặp cô nương, chỉ e không có cuộc trò chuyện hay thế này”.
Vô Diện nói “Phụ nữ tóm lại dễ mềm lòng, chứ nếu là Vô Châu, hiện tại chỉ e đã ngấm ngầm đâm cho ngươi một trượng”.
“Trúc trượng của Vô Châu ta đã thấy qua rồi, nếu ngấm ngầm đâm một trượng, chỉ e ta chưa chắc đã tránh được”.
Câu nói chưa dứt, một ngọn trúc trượng đã từ sau lưng y phóng tới, Thẩm Thăng Y vội nghiêng người tránh qua phát trượng.
Trượng thế chưa dứt, lại thay đổi, chuyển qua phóng vào yết hầu Thẩm Thăng Y, Thẩm Thăng Y né một cái lại tránh qua.
Vù vù vù tiếng gió rít lên, lại ba trượng đâm tới, trượng này nối trượng khác, Thẩm Thăng Y quát khẽ một tiếng, thân hình liên tiếp thay đổi, tung người lật lại lướt qua đầu trượng, rơi xuống cách đó một trượng.
Vô Diện cười khanh khách “Con người của ngươi vốn không thành thật”.
Thẩm Thăng Y nói “Đó chỉ vì ta đã phát hiện có người tới phía sau lưng”.
“Tai thính thật!”, Vô Châu cầm trượng thong thả xoay người lại, ngọn trúc trượng không đánh ra nữa.
Thẩm Thăng Y nói “Còn chưa bằng các hạ mà”.
Vô Diện nói “Cho nên y vốn ngủ ở dưới, nhưng hiện tại lại lên đây”.
Vô Châu nói “Đó chỉ vì các ngươi trò chuyện quá lớn tiếng”.
Đôi mắt không có tròng của y nhìn chằm chằm vào Thẩm Thăng Y, trong đêm tối phát ra một ánh sáng khiến người ta sợ sệt.
Thẩm Thăng Y bất giác rùng mình một cái.
Vô Diện nói tiếp “Con tin đều bị ngươi cứu hết rồi, ngươi còn quay lại đây làm gì?”
Thẩm Thăng Y nói “Ta còn chưa biết rốt lại đã xảy ra chuyện gì, tại sao các ngươi lại phải làm như thế”.
Vô Diện cười duyên dáng nói “Con người của ngươi quả thật rất tò mò”, nàng ngừng lại một lúc rồi cười nói tiếp “Một người quá tò mò như thế không phải là chuyện hay đâu”.
“Người quá tò mò đều chết sớm đấy”, Vô Châu cười nhạt nói.
“Hiện tại ta vẫn sống rất khỏe mạnh”, Thẩm Thăng Y cũng cười một tiếng.
Vô Diện nói “Đó là vì ngươi có một thân võ công phi phàm”.
Thẩm Thăng Y nói “Có lẽ còn vì vận khí của ta trước nay rất không kém”.
“Có lẽ đúng thế”, Vô Diện cười duyên dáng, Vô Châu thì thủy chung không nói một tiếng.
Vô Diện cười nói tiếp “Một người quá tò mò, khó mà tránh khỏi ngày càng nhiều phiền não, chắc ngươi sẽ không phủ nhận rằng không có phiền não vẫn tốt hơn là có phiền não”.
Thẩm Thăng Y không thể không gật đầu.
Vô Diện nói tiếp “Hy vọng vận khí của ngươi vĩnh viễn đều không kém như thế”.
Thẩm Thăng Y cười cười nói “Đa tạ”.
Vô Diện thong thả đứng lên, mái tóc xõa tung bay giữa gió thu, hai tay nàng khẽ vuốt tóc, cười hỏi “Ngươi định thế nào?”
Thẩm Thăng Y nói “Ta vốn định lén vào đây, đi khắp nơi nghe ngóng một phen...”.
“Còn bây giờ?”, Vô Diện khuôn mặt vẫn tươi cười “Có phải định bỏ đi không?”
Thẩm Thăng Y nói “Nếu bỏ đi được, đương nhiên ta bỏ đi là hay”.
Vô Diện nói “Chuyện đó đối với ngươi đương nhiên rất dễ dàng, chỉ cần ngươi nhảy xuống dưới một cái là được”.
Vô Châu nói “Cản trở một người tiến vào là chuyện dễ dàng, nhưng muốn cản trở một người chạy thoát thân thì ít nhất cũng khó hơn gấp đôi, nên nếu quả thật ngươi muốn bỏ đi, bọn ta sẽ không cản trở đâu”.
“Ủa?”, Thẩm Thăng Y có phần ngạc nhiên.
Vô Diện nói “Chỉ là lần này ngươi bỏ đi, qua một thời gian lại khó tránh khỏi lại mò vào, cho dù có nhiều thời gian thì chắc ngươi cũng sẽ cảm thấy chẳng có gì thú vị”.
“Nếu lại liên lụy làm hai vị phải khổ cực chờ ở đây, thì lại càng không có gì thú vị”, Thẩm Thăng Y cười hỏi “Không biết hai vị có điều gì đề nghị với ta không?”
Vô Diện hỏi lại “Ngươi biết tại sao bọn ta lại phải khổ cực chờ ở đây không?”
“Chẳng lẽ là chủ ý của chủ nhân các ngươi à?”
“Đúng thế”, Vô Diện nói “Chủ nhân ta vốn ngưỡng mộ đại danh, đã sớm có ý gặp mặt công tử một phen”.
Thẩm Thăng Y nói “Tại hạ cũng có ý ấy, đã sớm muốn bái kiến quý chủ nhân một phen”.
Vô Châu cười nhạt nói “Ngươi có can đảm ấy à? Thật thế à?”
Thẩm Thăng Y nói “Theo chỗ ta biết, quý chủ nhân là người tôn cao của một phái, quát tháo giang hồ, chắc chắn y không chấp nhặt với một người tới bái kiến y đâu”.
Vô Châu nghẹn lời, Vô Diện nói ngay “Huống hồ với võ công của công tử, thì bọn ta cũng không thể không cần suy nghĩ gì”.
Thẩm Thăng Y nói “Cô nương nặng lời rồi”.
Vô Châu cười nhạt nói “Thế nào cũng có một ngày lão phu sẽ xin lãnh giáo công tử một phen”.
Thẩm Thăng Y nói “Lão nhân gia khinh công trượng pháp không phải kẻ tầm thường có thể sánh được, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tại hạ cũng không dám động thủ với lão nhân gia”.
Vô Diện lập tức hỏi “Vô Châu, ngươi đã gặp người trẻ tuổi nào lễ phép như thế này chưa?”
Vô Châu hăng hắc cười nhạt, nhưng không nói gì được.
Vô Diện cười nhìn Thẩm Thăng Y nói “Bớt rườm lời đi, công tử, mời”.
Nàng nghiêng người rút một ngọn đèn lồng cắm bên cạnh lên, kế đó rút hỏa tập ra thắp đèn.
Ánh đèn xanh biếc, cũng không biết dùng cái gì đốt lên, Vô Diện thân hình tắm trong ánh đèn, mường tượng toàn thân trong suốt.
Nàng tay nhấc đèn lồng, dời bước về phía trước, Vô Châu cũng lạnh lùng nói “Mời”.
Thẩm Thăng Y không hề do dự, nhấc chân theo sát Vô Diện, để mặc Vô Châu đi phía sau.
Y trấn định ung dung như thế, ngay cả Vô Châu cũng không thể không khâm phục.
Vô Diện theo bậc thang đi xuống, tiến vào hoa trận.
Thẩm Thăng Y đi theo, cách Vô Diện khoảng nửa trượng, thủy chung vẫn giữ khoảng cách.
Vô Châu cũng giữ khoảng cách cách Thẩm Thăng Y nửa trượng, ba người đi hàng dọc tiến vào hoa trận, thong thả bước đi.
Gió đêm se sắt, ánh đèn không ngừng lay động, Vô Diện toàn thân y phục màu trắng phát ra ánh sáng xanh biếc, giữa làn mù đêm di động về phía trước, rất giống một hồn ma.
Rẽ một lần lại rẽ lần nữa, họ xoay vòng mấy lần trong hoa trận, sau cùng đã ra khỏi đó.
Trước mặt là một con đường nhỏ lát đá trắng, Vô Diện bước chân không dừng, tiếp tục đi tới, đi về phía đại sảnh đối diện với cổng trang viện.
Trong đại sảnh không có đèn lửa, chỉ một màn tối om.
Vô Diện đưa Thẩm Thăng Y tiến vào, ngọn đèn lồng soi chung quanh thành màu xanh biếc, thân hình nàng quả thật càng thêm mờ mờ, mường tượng như sắp biến thành một làn khói mù màu xanh biếc.
Ngọn đèn lồng ở phía trước, trong bóng tối, phía ngoài thân hình Vô Diện chớp lên một luồng sáng xanh biếc.
Gió thổi qua, tà áo phơ phất, ánh sáng xanh biếc cũng chớp chớp, tay áo rộng giống như một đôi cánh mỏng, Vô Diện giống như sắp lăng không bay lên biến thành một con đom đóm lớn.
Thẩm Thăng Y cũng không biết tại sao mình có cảm giác ấy, nhưng lúc cảm giác ấy nảy sinh y lại cho rằng Vô Diện quả thật muốn bay lên.
Nhưng Vô Diện thì hoàn toàn không bay lên.
Đến lúc y cho rằng Vô Diện sẽ không bay lên, Vô Diện lại bay lên.
Nàng giống như hóa thành một con đom đóm lớn, bay múa trong không trung.
Ánh đèn xanh biếc, một khối lân tinh lớn theo thân hình Vô Diện vọt lên, bay lên trên không, sau đó mất hút không tiếng không tăm.
Ánh đèn tắt ngấm, Vô Diện cũng mất hút.
Thẩm Thăng Y như thấy Vô Diện lướt lên một xà nhà phía trên, nhưng nhìn kỹ đã không thấy đâu nữa.
Y không hề để ý, cũng không đếm xỉa gì tới Vô Châu phía sau.
Trong bóng tối tròng mắt của Vô Châu lại lấp lánh ánh sáng xanh biếc như lân tinh.
Ánh sáng ấy khiến người ta trong lòng lạnh buốt, cũng mường tượng tràn ngập sát cơ, nhưng y hoàn toàn không xuất thủ.
Thẩm Thăng Y thủy chung vẫn bất động, mường tượng như đã biến thành một pho tượng gỗ, loại cao thủ như y, cho dù không động đậy cũng đủ đối phó với bất cứ đòn tập kích đột nhiên nào.
Y cảm nhận làn sát khí sau lưng tràn tới, cũng cảm thấy làn sát khí ấy vẫn không đủ trí mạng, nên y bất động, cũng không quay đầu lại.
Vô Châu nhìn chằm chằm vào Thẩm Thăng Y, qua một lúc lâu, ánh mắt màu xanh biếc rốt lại đã nhạt dần, sau đó không hề có tiếng động nào lui lại.
Tuy không hề có tiếng động nào, nhưng Thẩm Thăng Y vẫn phát giác ra được, y chỉ hững hờ cười một tiếng, không hề di động.
Khung cảnh yên ắng, tối tăm như sơn đen.
Nếu đổi là người khác, hiện tại chỉ e đã cuống cuồng co chân chạy ra, nhưng Thẩm Thăng Y thì không, vẫn đứng như tượng gỗ ở đó.
Cũng không biết trải qua bao lâu, một tiếng cười rùng rợn đột nhiên trong bóng tối vang lên.
Tiếng cười dội lại khiến người ta phách động tâm kinh, nhưng bóng tối như thế, tiếng cười như thế mà Thẩm Thăng Y vẫn chi trì được.
Tiếng cười kéo dài một lúc, đột nhiên ngừng lại.
Kế đó bùng một tiếng, một vầng sáng màu xanh biếc bật sáng giữa đại sảnh.
Ánh lửa soi sáng toàn bộ đại sảnh.
Thẩm Thăng Y như không có chuyện gì, thần kinh y mường tượng như một tấm lưới thép cứng rắn.
Cũng trong chớp mắt ánh lửa bừng lên, trên chiếc ghế đá trước tấm bình phong trong đại sảnh xuất hiện một người.
Người ấy mường tượng như đã ngồi ở đó, lại giống như đột nhiên từ phía sau chiếc ghế chuyển ra, Thẩm Thăng Y ánh mắt sắc bén nhưng vẫn không nhận ra.
Trên mặt y mang một cái mặt nạ quỷ bằng đồng, gắn liền với hai cái sừng đồng như sừng bò, trong ánh lửa chớp chớp phát sáng, khiến người ta nhìn thấy trong lòng sợ sệt.
Thẩm Thăng Y ánh mắt rơi lên chiếc mặt nạ đồng, không nói tiếng nào, dáng vẻ cũng không hề thay đổi.
Ánh mắt trên cái mặt nạ quỷ lấp lóe, mường tượng như rơi lên mặt Thẩm Thăng Y, chợt nói “Thẩm Thăng Y?”
“Chính là tại hạ”, Thẩm Thăng Y ngẩng đầu “Còn chưa thỉnh giáo...”.
“Bằng hữu võ lâm trước đây quen gọi ta là Thiên Ma, ngươi cũng cứ gọi như thế”.
Thẩm Thăng Y nói “Được rồi, không biết có gì chỉ giáo?”
“Câu ấy vốn phải do ta nói”.
“Bọn Tuyết Phi Bằng đã ở ngoài trang, ở một nơi bí mật”.
“Ta đã sớm biết ngươi là một người thông minh, đã sớm bảo họ cẩn thận, đáng tiếc họ hoàn toàn không nhớ lời ta”. Thiên Ma lạnh lùng nói “Đó quả thật là một chuyện rất đáng tiếc”.
“Nói cho đúng cũng không phải ta cứu người ra”.
“Ta biết, là họ trốn ra, vừa khéo gặp ngươi, nhưng nếu ngươi không có đảm lượng như thế, căn bản cũng không trở lại, vậy thì cho dù họ trốn ra khỏi mật thất cũng không ra khỏi trang viện này được”.
Thẩm Thăng Y nói “Vì thế nên người của các hạ quá coi thường họ chứ gì?”
“Không sai... Ta vốn cũng có một phần trách nhiệm, ta vốn phải nhắc nhở họ, bất kể là ai cũng không nên coi thường”.
Thẩm Thăng Y cười cười, nói “Về việc này, các hạ định xử trị thế nào?”
“Ta không có ác ý, về điểm này chắc ngươi cũng hiểu rõ”.
“Các hạ tuy thay đổi dung mạo của họ, nhưng đúng là không có ý làm hại tính mạng của họ”.
“Cho nên ta mời họ tới đây chẳng qua là muốn giúp họ, để trưởng bối của họ toàn tâm toàn lực giúp ta hoàn thành một việc”.
“Như thế là muốn uy hiếp”, Thẩm Thăng Y lạnh lùng trả lời.
“Cũng có thể nói như thế”, Thiên Ma giọng nói trầm xuống “Nhưng nếu ngươi hiểu rõ chân tướng bên trong, chỉ e sẽ không nghĩ như thế đâu”.
Thẩm Thăng Y nói “Xin được nghe rõ”.
“Chắc ngươi đã biết rõ lai lịch của Thiên Ma, biết sau trường ác chiến hai mươi năm trước, Thiên Ma giáo đã im hơi giấu vết”.
“Chuyện đó có chỗ nào không ổn?”
“Người trong võ lâm đương thời đều nói Thiên Ma giáo có ý khuynh loát thiên hạ, nên họp bọn kéo tới đánh”.
“Chẳng lẽ bên trong còn có chuyện khác à?”
“Không cùng nòi giống với mình, lòng dạ ắt khác, bằng hữu trong võ lâm Trung Nguyên đều có quan niệm ấy, nên căn bản không có chỗ nào để bọn ta giải thích”.
“Theo chỗ ta biết, trước khi võ lâm Trung Nguyên vây đánh Thiên Ma giáo, Thiên Ma giáo đã tàn hại không ít đồng đạo võ lâm Trung Nguyên”.
“Nhìn bề ngoài thì đó là chỗ sai trái của Thiên Ma giáo, nhưng thật ra hoàn toàn không phải thế”.
“Thiên Ma giáo không giết người à?”
“Có chứ, nhưng đều là vì bị bức bách, lúc bọn ta tới phía đông đã mang theo vô số kỳ trân dị bảo, nhưng không cẩn thận để lộ ra, vì thế làm dấy lên việc minh tranh ám đoạt của hắc đạo trong võ lâm Trung Nguyên”.
Thẩm Thăng Y chỉ lắng nghe chứ không nói gì.
“Qua mấy lần phục kích tập kích, đôi bên đều có tử thương, bọn ta lại bị đồn đại như một lực lượng tà ác từ nơi khác tới, muốn thôn tính võ lâm Trung Nguyên”. Thiên Ma lạnh lùng nói tiếp “Mà không may trong những người bị bọn ta giết lại có không ít là đệ tử danh môn chính phái, bọn họ có kẻ động lòng vì tiền bạc, có kẻ đã sớm câu kết với người trong hắc đạo, nhưng bất kể thế nào, rốt lại họ vẫn là người trong danh môn chính phái”.
Thẩm Thăng Y im lặng gật đầu.
“Mà người của danh môn chính phái thì mọi người đều rất bao che, không bao giờ thừa nhận đệ tử của mình là bọn bại hoại trong võ lâm, cho nên chỉ còn cách đổ tội cho bọn ta”.
Thẩm Thăng Y nói “Cũng có ngoại lệ chứ”.
“Có thể, nhưng lúc bấy giờ thì có thể khẳng định một chuyện, đó là... hoàn toàn không có ai phân biện cho bọn ta”.
“Đó là chuyện có thể đoán biết được”.
“Bọn ta chỉ còn cách thấy bước nào đi bước ấy, đến sau cùng, lúc muốn rời khỏi Trung Nguyên thì đã quá muộn, những người coi bọn ta là kẻ địch càng lúc càng đông, rất nhiều lúc đánh nhau hay không cũng không phải do bọn ta nữa”.
“Thương vong càng lớn, thù hận giữa đôi bên tự nhiên càng sâu”. Thẩm Thăng Y nói “Đến sau cùng, chắc các ngươi đã từ bị động biến thành chủ động rồi”.
“Không sai”, Thiên Ma lạnh lùng nói “Bọn ta trước tiên đánh lùi mấy nhóm cường địch, lại tiêu diệt hai môn phái ở gần, sau đó mau lẹ dời tới nơi này”. Y ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Lúc đầu bọn ta chỉ thấy mấy mươi dặm rừng tùng chung quanh đây cho dù bị phát hiện, có tấn công vào cũng hoàn toàn không dễ, nhưng về sau phát giác nơi này quả thật thích hợp với việc xây dựng một trang viện, vì thế bèn chia nhau ra bốn phía, bỏ ra nhiều tiền mời ba bậc danh sư xây dựng nổi tiếng ở Trung Nguyên phụ trách thiết kế trang viện này”.
Thẩm Thăng Y nói “Ba người ấy không biết thân phận của các ngươi à?”
“Vốn cũng có chút nghi ngờ, nhưng vì ngay từ đầu họ đã là bạn bè tâm phúc mà bọn ta kết giao ở Trung Nguyên, ta lại không đích thân ra mặt, nên họ mới ưng thuận”.
“Họ là những ai?”
“Một người là Tuyết Mạn Thiên cha Tuyết Phi Bằng, hai người kia một họ Phương, một họ Mai”.
“Là cha của hai người Mai Ngọc Sương, Phương Duân phải không?”
“Không sai... Trong thời gian xây dựng, bọn ta đều đối đãi với họ như thượng khách, tiền thù lao cũng khiến họ rất mãn ý”. Thiên Ma trầm giọng nói “Vả lại sau khi hoàn công, bọn ta cũng không tàn ác giết người bịt miệng như lời đồn đại, mà còn dùng lễ đối xử với thượng khách đưa họ rời đi”.
Thẩm Thăng Y nói “Nghe khẩu khí của ngươi, thì vấn đề là xuất phát từ ba người ấy rồi”.
Thiên Ma nói “Không sai, đến lúc người của bọn ta biết tin, nối nhau tới đây, thì bị bằng hữu võ lâm Trung Nguyên tập kích dọc đường, thương vong nặng nề”.
Thẩm Thăng Y rốt lại đã hơi hiểu ra “Ngươi là nghi ngờ ba người ấy tiết lộ tin tức phải không?”
Thiên Ma nói “Chỉ có họ mới biết hành tung của bọn ta”, ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Còn như người của bọn ta thì tuyệt nhiên không bán đứng tổ chức”.
Thẩm Thăng Y nói “Sau khi thương vong trầm trọng, các ngươi tập trung ở đây quyết một trận tử chiến với võ lâm Trung Nguyên à?”
“Đó không phải là ý của bản nhân”, giọng nói của Thiên Ma vô cùng nặng nề “Là mọi người hàng ngày nhìn thấy bạn bè vẫn ở cùng với nhau cứ từng người từng người vô cớ bị mai phục ám sát, nên lửa giận bốc lên”.
Thẩm Thăng Y nói “Nếu thế thì trận đánh ấy thê thảm khốc liệt thế nào quả thật không khó mà tưởng tượng ra”.
Thiên Ma nói “Kết quả là lưỡng bại câu thương, võ lâm Trung Nguyên không ít môn phái vì thế mà suy sụp, phía bọn ta ngoài mấy người phụ nữ và trẻ con, chỉ còn ta và hai thủ hạ là Vô Diện, Vô Châu”.
Giọng nói của y càng nặng nề “Tính mạng của ta là nhờ Vô Diện, Vô Châu cứu sống, mới kéo dài được tới hôm nay”.
Thẩm Thăng Y thở dài một tiếng.
Thiên Ma nói tiếp “Bọn ta trốn tới đây, lúc thương thế của ta chưa lành, Vô Diện, Vô Châu không thể làm gì, đến khi ta hoàn toàn bình phục mới chia nhau đi tìm ba người Phương Tùng, Mai Phương, Tuyết Mạn Thiên, lại phát giác họ đã chạy xa, điều đó chỉ nói rõ một chuyện, là họ đã bán đứng bọn ta”.
“Ba người ấy à?”. Thẩm Thăng Y cau mày.
“Căn cứ vào tin tức bọn ta có được, bọn họ gần như thất tung cùng một lúc, sao lại vừa khéo thế?”
“Có phải vì biết thân phận của các ngươi, sợ bị phiền phức nên dọn đi không?”
“Họ là cả nhà đột nhiên dọn đi chỗ khác, hàng xóm chung quanh hoàn toàn không biết họ dọn đi lúc nào, dọn tới nơi nào, đó rõ ràng là hành động theo một kế hoạch đã suy nghĩ cặn kẽ từ trước”.
Thẩm Thăng Y không thể không gật đầu.
Giọng nói của Thiên Ma càng khích động “Ngoài việc có tật giật mình, thì còn lý do gì khác nữa chứ?”
Thẩm Thăng Y nói “Sau đó các hạ vẫn ra sức truy tìm nơi hạ lạc của họ phải không?”
Thiên Ma nói “Đó không phải là một chuyện dễ dàng, vì về hoàn cảnh Trung Nguyên bọn ta không thông thạo lắm, nhưng quan trọng nhất là bọn ta không đủ nhân thủ”.
Thẩm Thăng Y nói “Có điều võ lâm Trung Nguyên hoàn toàn không thiếu những người nghe ngóng tin tức giúp người ta”.
Thiên Ma gật đầu nói “Mà may là bọn ta không hề thiếu tiền, nhưng với cách thức mà bọn ta nghĩ ra, vẫn phải mất gần mười năm mới tìm ra nơi ba người bọn họ hạ lạc”.
Thẩm Thăng Y nói “Sau đó ngươi cùng lúc phát ra Thiên Ma Tiêu Hồn lệnh bắt bọn họ tới đây phải khôno?”
“Nhất định họ sẽ tới mà”, Thiên Ma buông ra hai tiếng cười đắc ý “Thứ nhất là họ không biết rốt lại bọn ta làm thế nào tìm ra được họ, giám thị được họ, thứ hai là họ đều đã bám rễ ở đó, cành nhiều lá rậm, không thể không nghĩ tới người nhà”.
Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng, nói “Tâm kế của các hạ cũng không kém”.
“Tâm kế là cái có thể bồi dưỡng được, đó có lẽ là khi ta bước vào Trung Nguyên, tiếp thu được rất mau rất giỏi loại học vấn ấy đấy”.
Thẩm Thăng Y hững hờ cười không nói.
Thiên Ma thở hắt ra một tiếng, chợt nói “Nhưng bất kể thế nào, cũng không thể coi bọn ta là quá xấu xa”.
Thẩm Thăng Y gật đầu nói “Đúng là không thể, ít nhất các ngươi cũng hoàn toàn không ra tay báo phục”.
Thiên Ma nói “Vốn là muốn giết sạch gia đình ba người bọn họ”.
“Các hạ quả thật có thể làm như thế, chỉ cần võ công của hai người Vô Diện, Vô Châu cũng đã thừa sức để làm rồi”, Thẩm Thăng Y nói “Chỉ là các hạ đã không có ý ấy thì cần gì bắt cóc bọn Tuyết Phi Bằng, Mai Ngọc Sương và Phương Duân?”
“Đó không phải là ý của ta”. Thiên Ma nói “Mà là ý của con ta, vì chuyện ấy ta đã chửi y một trận tàn tệ”.
“Nhưng ngươi vẫn không thả họ ra”.
“Đó là vì sau cùng ta thấy rằng làm như thế cũng không có gì hay”. Thiên Ma nói “Nhưng rốt lại ta vẫn không làm hại họ”.
“Cũng chính vì thế, nên ta mới có cuộc nói chuyện này với các hạ”, Thẩm Thăng Y nói “Còn như chân tướng chuyện này, ta hy vọng có thể gặp mặt bọn Tuyết Mạn Thiên một lần, nghe họ nói xem sao”.
“Được thôi!”, Thiên Ma vỗ tay một cái, một khoảnh tường ứng tiếng nâng lên, Vô Diện lại xuất hiện, sau lưng là ba người, người đi đầu tướng mạo có mấy phần giống Tuyết Phi Bằng, hai người đi sau cũng có nét giống Mai Ngọc Sương, Phương Duân.
Dáng vẻ của họ đều vô cùng ủ rũ, trên mặt đầy vẻ sầu khổ.
Thiên Ma vung vung tay, nói “Ngồi đi...”.
Ba người quả nhiên trước sau ngồi xuống, kế đó lại có một thiếu niên xuất hiện, thiếu niên này suýt soát tuổi Tuyết Phi Bằng, nhưng hai mắt đầy vẻ oán độc.
Thiên Ma giới thiệu “Đây là con ta, tên Ba Nhĩ”.
Thẩm Thăng Y khẽ gật đầu, Ba Nhĩ ánh mắt rơi vào mặt Thẩm Thăng Y, xem ra hoàn toàn không có ác ý gì lắm.
Thiên Ma nói “Bất kể thế nào, hôm nay cũng phải giải quyết một phen cho xong”.
Thẩm Thăng Y gật đầu “Xem ra các hạ cũng là một người sảng khoái”.
“Xem ra ngươi cũng thế”, Thiên Ma cười cười “Cho nên hiện tại trong lòng ngươi có lẽ hơi hối hận đấy”.
“Ủa?”, Thẩm Thăng Y sửng sốt.
“Đó là vì sao không đem Tuyết Phi Bằng, Phương Duân, Mai Ngọc Sương tới đây để cho họ hiểu rõ chuyện này, để về sau khỏi phải giải thích lần nữa”.
Thẩm Thăng Y cười một tiếng.
Thiên Ma đột nhiên lại vỗ tay một cái, một cánh cửa đá khác nâng lên, phía sau cánh cửa chính là ba người Tuyết Phi Bằng, Mai Ngọc Sương, Phương Duân, người đi dẫn đường lại là Vô Châu.
Thẩm Thăng Y ngẩn ra, buột miệng kêu lên “Tại sao các ngươi lại...”.
Thiên Ma ngắt lời nói “Chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu à?”
Thẩm Thăng Y xoay chuyển ý nghĩ, nói “Cởi nhạc phải tay người buộc nhạc, ngươi dễ dàng tẩy rửa dược vật trên mặt họ, chẳng lẽ ngươi chính là...”.
Câu nói chưa dứt, Thiên Ma đã gỡ cái mặt nạ bằng đồng xanh trên mặt xuống, khuôn mặt xuất hiện phía sau cái mặt nạ chính là người bạn thân kỳ lạ kia của Thẩm Thăng Y, tức Vô Danh lão nhân.
Thẩm Thăng Y tuy đã nghĩ tới nhưng vẫn không kìm được rên lên một tiếng, chuyện này từ đầu tới cuối quả thật đều rất bất ngờ đối với y.
“Ngươi không ngờ ta chính là Thiên Ma”, giọng nói của Thiên Ma cũng trở nên khác thường.
“Không ngờ”, Thẩm Thăng Y cười gượng.
“Bọn Tuyết Phi Bằng chắc chắn sẽ gặp ngươi, mà người phát hiện ra họ bị dịch dung, nhất định sẽ dắt họ tới chỗ người bạn già giỏi thuật dịch dung này”.
“Cho nên ngươi lập tức tới đó”.
“Không sai!”, Thiên Ma cười nói “Cũng vì thế nên ta mới xuất hiện vừa khéo như thế chứ”.
Thẩm Thăng Y thở dài một tiếng, nói “Ta luôn luôn cảm thấy sự tình có chuyện kỳ lạ, nhưng chỉ là không nhận ra có chỗ nào không phù hợp”.
“Bây giờ ngươi nhận ra rồi chứ?”
Thẩm Thăng Y thở dài một tiếng “Ta nên gọi ngươi thế nào?”
“Ngươi có thể gọi ta là Ba Tuần, nhưng chúng ta cũng không ngại gì gọi nhau như trước đây, trừ phi ngươi cho rằng từ nay trở đi ta đã không xứng đáng là bạn của ngươi nữa”.
Thẩm Thăng Y chép miệng nói “Đến hiện tại ta vẫn không nhận ra người bạn là ngươi có chỗ nào không hay. Chúng ta vốn không nên chơi trò cút bắt, nhưng đáng tiếc nếu chuyện này mà không làm như thế, thì chúng ta lại không biết làm sao nói chuyện với nhau”. Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng, lại nói “Xem ra ngươi vẫn không hiểu người bạn ấy của ta như thế đâu”.
Thiên Ma thở dài nói “Ta tin câu Tới trước là chủ, để một kẻ được coi là người tốt tới giải thích một chuyện vẫn hay hơn để một kẻ bị coi là người xấu tới giải thích, như thế dễ làm người ta tin phục hơn”.
Thẩm Thăng Y lắc đầu “Ta thấy ngươi trước nay đều tỏ vẻ siêu dật xuất quần, tại sao có lúc lại biến thành tục khí như thế?”
Thiên Ma nói “Đó chắc vì loại người bất tục như ngươi hoàn toàn không nhiều”.
Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng, nhìn qua bọn Mai Ngọc Sương, nói “Người bạn già này của ta làm thế nào để lừa các ngươi tới đây? Có phải là bảo các ngươi tới tiếp ứng ta không?”
Mai Ngọc Sương nói “Có một chút ý ấy, Thẩm đại ca, vốn là trong rừng tùng còn có một con đường bí mật dẫn tới trang viện này”.
Thẩm Thăng Y cười cười “Nhưng điều làm các ngươi kỳ quái nhất chắc vẫn là vị sư phụ của các ngươi”.
“Nhưng không biết thế nào mà lúc ông bộc lộ thân phận, bọn ta đều không thấy kỳ quái gì cả”.
Thẩm Thăng Y nói “Đó cũng có lẽ vì như y nói Tới trước là chủ, các ngươi đã cho y là người tốt, thì những điều y làm tự nhiên cũng sẽ trở thành hợp lý”.
Mai Ngọc Sương cười ngất, Thẩm Thăng Y chợt nói “Sở Lãng đâu, y không đi cùng các ngươi à?”
“Đại ca, ta ở đây”, Sở Lãng ứng tiếng từ sau cánh cửa bí mật bước ra “Về chuyện này ngươi nói bọn ta nên làm thế nào?”
Thẩm Thăng Y nói “Cứ theo tự nhiên là được”.
Sở Lãng không nghĩ ra, Thẩm Thăng Y ánh mắt quét qua mặt mọi người, rồi dừng lại trên mặt Thiên Ma “Về chuyện này chắc ngươi đã có một cách giải quyết rất tốt rồi phải không?”
Thiên Ma hững hờ cười nói “Không phải rất tốt đâu”.
Thẩm Thăng Y nói “Xin kính cẩn rửa tai lắng nghe”.
Thiên Ma nói “Thậm chí có thể nói đó căn bản không phải là một cách, thậm chí không có chút tác dụng nào nữa kia”.
Thẩm Thăng Y không nói gì, Thiên Ma ánh mắt quét qua, nói tiếp “Những người có quan hệ với chuyện năm xưa hiện tại đều đã tới, vị bằng hữu Thẩm Thăng Y của ta đây nổi tiếng hiệp nghĩa vô song, có y làm chứng, mọi người cũng rất yên tâm, y với ta tuy là bạn tốt, nhưng y làm người cũng chắc chắn không hề thiên vị, trừ phi quả thật ta có lý”.
Mai Ngọc Sương nhìn Mai Phương một cái, thở dài một tiếng, Phương Duân cúi đầu xuống, Tuyết Phi Bằng thì lộ rõ vẻ luống cuống.
Sở Lãng thở dài “Một người xem ra không nên quá nổi tiếng mới hay”, rồi quay qua Thẩm Thăng Y “Đại ca, bất kể ngươi làm chuyện hợp lý thế nào, cũng nhất định sẽ cảm thấy áy náy”.
Thẩm Thăng Y cười gượng “Đáng tiếc là có chối từ cũng không chối từ được”.
Sở Lãng nói “Ta hiểu, có những chuyện thủy chung khó mà tránh khỏi, vả lại nếu lần này đại ca từ chối, thì sự tình vẫn phải giải quyết trong hôm nay”.
Thẩm Thăng Y cười cười nhìn Thiên Ma nói “Ngươi muốn làm thế nào?”
Thiên Ma nói “Chỉ là muốn đòi một chút công đạo cho mấy trăm huynh đệ đã chết”.
Thẩm Thăng Y nói “Làm sao để đòi?”
Thiên Ma nói “Những người như bọn ta có mang dã tâm gì với võ lâm Trung Nguyên không, chắc ba vị các ngươi đều đã hiểu rất rõ”.
Ánh mắt y chuyển qua mặt ba người bọn Tuyết Mạn Thiên.
Tuyết Mạn Thiên chợt nói “Nếu các hạ không có dã tâm, thì cần gì xây dựng một tòa trang viện như thế”.
Thiên Ma nói “Chỉ vì ta cần có một nơi bình yên để bảo vệ tính mạng mình”.
Tuyết Mạn Thiên nói “Chỉ vì lý do ấy thôi à?”
Thiên Ma nói “Từ những phòng ốc xây dựng dưới đất trong trang viện này ngươi có thể thấy rồi, có gian thạch thất nào bố trí cơ quan giết người không?”
Tuyết Mạn Thiên ngẩn ra.
Thiên Ma nói “Có lẽ cách thức bọn ta tới Trung Nguyên không hay, nhưng có thể khẳng định bọn ta hoàn toàn không có ác ý, nếu không đã không làm như thế”.
Tuyết Mạn Thiên ngạc nhiên hỏi “Thế thì làm thế nào?”
Thiên Ma nói “Ở đây vẫn dùng đao kiếm, chứ hiện tại bên ta đã chế tạo ra rất nhiều hỏa khí rồi”.
Câu nói chưa dứt, Thiên Ma đã móc trong bọc ra một khẩu súng, ngón tay co lại, đoành một tiếng, một chiếc ghế đá cách đó hai trượng bị bắn vỡ tưng tóe.
Ngoài những người bên Thiên Ma, ai cũng hoảng sợ nhảy dựng lên.
Thiên Ma nói “Hỏa dược là Trung thổ chế ra, nhưng trước nay không hề phát triển, Tích Lịch đường ở Quan Trung tuy có nhiều hỏa khí nhưng vẫn dừng lại ở bước nguyên thủy, mà bọn ta thì phát triển tới chỗ có cơ quan phát xạ, có thể giết được đối phương ngoài mấy trượng”.
Thẩm Thăng Y thở dài một tiếng.
“Lý do chủ yếu nhất chính là người trong võ lâm Trung Nguyên có thành kiến về môn hộ rất sâu, ngẫu nhiên có phát hiện gì thì đều dốc lòng muốn lấy đó để lập oai cho môn hộ, không chịu phổ biến ra ngoài”. Thiên Ma ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Kiến thức của một người thì có hạn, thủy chung cũng không thể phát triển thật rộng lớn”.
Thẩm Thăng Y không thể không thừa nhận đó là sự thật.
Thiên Ma lại nói “Nhưng bên ta thì không như thế, nên nếu bọn ta dốc lòng tới đây để tranh hùng xưng bá với võ lâm Trung Nguyên thì không tới như thế đâu, mà bọn ta lại mang tới rất nhiều vàng bạc châu báu”.
Thẩm Thăng Y nói “Về vấn đề này, ngươi đã nói rõ với võ lâm Trung Nguyên chưa?”
“Không cùng nòi giống với mình, lòng dạ ắt khác”. Thiên Ma cười thảm một tiếng “Ngươi đương nhiên phải biết câu ấy chứ”. Y ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Sự thật đã chứng minh họ hoàn toàn không đếm xỉa gì tới lời giải thích của ta, mà những người dòm ngó số châu báu của bọn ta lại sợ thiên hạ không đại loạn, lời nói của họ đương nhiên có sức nặng hơn của bọn ta nhiều”.
Thẩm Thăng Y chép miệng “Kẻ thất phu vốn không có tội, vì tiếc viên ngọc mà thành có tội, số châu báu ấy chắc chắn là cái mầm tai họa”.
Thiên Ma nói “Đó là lỗi của bọn ta à?”
Thẩm Thăng Y chợt hỏi “Vậy tại sao các ngươi không nghĩ cách trở về Tây Vực?”
Thiên Ma nói “Từ đây tới Tây Vực là một đoạn đường dài, mà điều quan trọng nhất là lúc bọn ta ra đi đã khoe khoang khoác lác, trở lại như thế thì làm sao có chỗ đặt chân”.
Thẩm Thăng Y trầm mặc hẳn.
Thiên Ma nói “Nhân trước quả sau của chuyện này, ngươi đã rõ hết rồi, vậy ngươi nói nên giải quyết thế nào?”
Thẩm Thăng Y ánh mắt lướt qua mặt mọi người, lại thở dài một tiếng, nói “Nghe khẩu khí của ngươi là muốn những người năm xưa bán đứng ngươi phải trả lại công đạo cho ngươi, đúng không?”
Thiên Ma nói “Không sai”.
Ba Nhĩ nói chen vào “Người bán đứng bọn ta là trong ba người này”, rồi đưa tay chỉ vào ba người bọn Tuyết Mạn Thiên.
Thẩm Thăng Y ánh mắt chuyển qua bọn Mai Ngọc Sương, nói “Về chuyện này, các ngươi nói thế nào?”
Mai Ngọc Sương nói “Thẩm đại ca, sư phụ lão nhân gia người chắc chắn không phải là người xấu, nếu quả thật người nhà của bọn ta đã làm ra chuyện ấy thì bọn ta cũng không dám ép đại ca phải ra mặt đâu”.
Tuyết Phi Bằng nói “Nhưng mà... nhưng mà...”.
Phương Duân nói “Ý ngươi thế nào, không ngại gì cứ nói thẳng ra”.
Tuyết Phi Bằng nghiến răng “Họ rốt lại vẫn là người thân của chúng ta mà”.
Phương Duân cúi đầu, Sở Lãng nói “Người không đáng chết cũng đã chết rồi, ta thấy chẳng bằng các ngươi cứ xin...”.
Câu nói chưa dứt, Ba Nhĩ đã quát lớn “Không được”, rồi nhìn qua Thiên Ma “Chúng ta nhất định phải nợ máu trả bằng máu”.
Vô Châu cũng nói “Nếu không thì làm sao nhìn mặt các huynh đệ đã chết”.
Ba Nhĩ lập tức quát lớn “Rốt lại là ai? Đứng lên đi!”
Ba người bọn Tuyết Mạn Thiên ngẩn ra tại chỗ, không hề có phản ứng gì, Ba Nhĩ cười nhạt nói tiếp “Nếu các ngươi là nam tử hán đại trượng phu thì đứng lên đi”.
Vô Diện nhoẻn miệng cười nói “Nếu họ là nam tử hán đại trượng phu thì căn bản đã không làm chuyện ấy, cũng căn bản không cần trốn chui trốn nhủi, càng không im lặng như hiện tại”.
Ba người Tuyết Mạn Thiên vẫn im lặng không lên tiếng, mường tượng như đang suy nghĩ gì đó.
Thiên Ma ánh mắt lướt qua mặt mọi người, sau đó nhìn Thẩm Thăng Y, nói “Chuyện này đến bây giờ không chỉ ngươi cảm thấy khó xử, mà cả ta cũng cảm thấy khó xử, bọn Ngọc Sương là đồ đệ ta vừa thu nhận, ngươi lại là bạn thân của ta”.
Thẩm Thăng Y thở dài một tiếng.
Sở Lãng nói “Xem ra bọn ta không nên đẩy đại ca vào tai họa”.
Ba Nhĩ cười nhạt nói “Thật ra Thẩm đại hiệp cũng có thể cho rằng hoàn toàn không có chuyện gì phát sinh”.
Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng, quay qua hỏi Thiên Ma “Ta cho rằng chuyện này không ngại gì cứ để ba người bọn họ tự quyết định, họ có thể rời đi, cũng có thể ở lại”.
Thiên Ma nói “Ta hiểu ý ngươi, nếu họ kiên quyết không thừa nhận, ta cũng không còn cách nào”.
Thẩm Thăng Y nói “Vì ngươi không phải là loại người không lựa chọn thủ đoạn”.
Thiên Ma nói “Đúng là không phải, nếu không thì ta đã dùng bọn Ngọc Sương để bắt họ phải nói ra chân tướng rồi”.
Ba Nhĩ nói “Cha, tại sao chúng ta không làm như thế?”
Thiên Ma nói “Chúng ta mời con cái của họ tới đây đã rất không nên, giữa thiện và ác vẫn có chỗ khác nhau chứ”.
Ba Nhĩ nói “Vậy còn kéo dài chuyện này đến bao lâu nữa?”
Thiên Ma nói “Đang giải quyết mà”.
Ba Nhĩ vội hỏi “Giải quyết thế nào?”
Thiên Ma chợt vung tay một cái, ào một tiếng, một luồng gió cuốn ra, ngọn lửa trong cái đỉnh đột nhiên phun mạnh lên.
Toàn bộ sảnh đường sáng trưng, mọi người cùng cảm thấy trong lòng lạnh buốt.
Thiên Ma lập tức đeo cái mặt nạ đồng vào, giơ cánh tay lên, nói “Mở cổng lớn, đưa ba người Tuyết Mạn Thiên, Mai Phương, Phương Tùng ra”.
Ba Nhĩ bật kêu lên “Cha, tại sao lại thế?”
Vô Diện, Vô Châu cũng kêu lên “Chuyện này tại sao lại bỏ qua như thế?”
Thiên Ma nói “Từ bắt dầu đến hiện tại, chúng ta chưa từng giết oan người nào, hiện tại càng không muốn như thế”.
Vô Diện nói “Nhưng ba người này...”.
Thiên Ma nói “Họ không thừa nhận thì ai làm gì được họ, họ đương nhiên cũng nhìn thấy nhược điểm của chúng ta, nhất định không bao giờ làm hại con cái họ để uy hiếp, căn bản không có gì phải sợ sệt”.
Vô Diện thở dài một tiếng, Vô Châu cười nhạt nói “Nếu thế thì để ta liều mạng đổi lấy ba cái mạng của họ”.
Ba Nhĩ nói “Hài nhi cũng định nói thế”.
Vô Châu nói “Thà giết oan còn hơn bỏ sót, ta giết họ rồi đền mạng”. Câu nói vừa dứt, đột nhiên vọt mau lên, thân hình vừa động, ào một tiếng ngọn trúc trượng như kim châm phóng ra, mau lẹ như chớp.
Một trượng ấy đâm vào Tuyết Mạn Thiên.
Tuyết Mạn Thiên tay không tấc sắt, hai tay nhấc lên, đang sắp vỗ ra thì bóng người chớp lên, Thiên Ma đã lướt tới, tay áo phất lên một cái cuốn vào ngọn trúc trượng, lại rẫy một cái, Vô Châu lập tức bị hất tung trở lại.
Vô Châu thân hình rơi xuống đất, nói “Tại sao không cho ta liều cái mạng già này”.
Thiên Ma thân hình rơi xuống cạnh cái đỉnh đá, nói “Chỉ cần ngươi không coi ta là chủ nhân nữa, thì bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể muốn làm thế nào cứ làm thế ấy”.
Vô Châu ngẩn ra.
Thiên Ma lại phất tay áo “Đi đi!”
Tuyết Mạn Thiên hít sâu một hơi, ánh mắt rơi lên mặt Tuyết Phi Bằng, nói “Phi Bằng con đi với cha”.
Tuyết Phi Bằng nhìn nhìn Tuyết Mạn Thiên, chợt nói “Cha, chuyện này có phải cha làm không?”
Tuyết Mạn Thiên im lặng. Tuyết Phi Bằng lại kêu lên “Nếu cha làm thì cha cứ nhận, con sẽ cầu tình với lão nhân gia người”.
Tuyết Mạn Thiên cười thảm một tiếng, nói “Thằng con ngoan, cha không cần ngươi cầu tình, cha căn bản cũng không làm chuyện này”.
Tuyết Phi Bằng mừng rỡ kêu lên “Cha, đúng là cha không làm à, thật thế à?”
Tuyết Mạn Thiên gật đầu, nhấc chân bước ra ngoài, Ba Nhĩ định cản trở nhưng bị Thiên Ma vung tay ngăn lại.
Tuyết Phi Bằng bước tới, Phương Duân chợt hỏi “Ngươi không theo sư phụ luyện võ à?”
“Ta...”, Tuyết Phi Bằng định nói lại thôi.
Tuyết Mạn Thiên dừng chân quay đầu, ánh mắt đầy vẻ nghi cảm, Thẩm Thăng Y giải thích “Họ đều lạy nhận Thiên Ma làm sư phụ”.
Tuyết Mạn Thiên cau mày, nói “Rất tốt, vậy thì ta buông được tảng đá nặng trong lòng rồi”, rồi quay qua nói với Tuyết Phi Bằng “Vậy thì ngươi ở lại đây, chăm chỉ theo lão nhân gia người luyện võ, võ công Tây Vực chưa chắc hơn võ công Trung Nguyên, nhưng cững có thành tựu riêng”.
Tuyết Phi Bằng gật đầu, Tuyết Mạn Thiên lại nói “Cha muốn con trở về, vốn là định giao lại mọi chuyện, nhưng hiện tại con đã được một vị sư phụ tốt như thế chiếu cố, cha còn gì mà không yên tâm chứ”.
Tuyết Phi Bằng dường như hiểu ra, còn chưa kịp nói gì, Tuyết Mạn Thiên đã hai tay ôm bụng đổ xuống.
Máu từ kẽ ngón tay y chảy ra, nhuộm đỏ vạt áo.
Y ngẩng đầu lên trời ngã xuống, hai tay buông ra, để lộ ra hai thanh đoản kiếm đâm vào bụng dưới.
Mọi người đều ngẩn ra, Tuyết Phi Bằng la hoảng sấn lên đỡ Tuyết Mạn Thiên dậy, gào lên “Cha, cha làm thế là có ý gì?”
Tuyết Mạn Thiên thở khò khè nói “Chuyện đó tuy cha không hề làm, nhưng lúc họ ra tay, ta không những không phản đối mà còn im lặng đồng ý”. Y buồn rầu nói tiếp “Tuy ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân vì ta mà chết, chuyện này rốt lại ta cũng có phần trách nhiệm”. Câu nói vừa buông ra, y ngoẹo đầu qua một bên, tắt hơi luôn tại chỗ.
Tuyết Phi Bằng không biết vì sao, nhưng ánh mắt của mọi người bất giác lại chuyển qua hai người Phương Tùng, Mai Phương.
Phương Tùng lập tức cười thảm một tiếng, nói “Chết rất hay, chết như thế ít nhất cũng giống anh hùng, giống hảo hán”.
Mai Phương lập tức hỏi “Phương lão tam, ngươi nói chúng ta nên làm sao?”
Phương Tùng nói “Nếu chúng ta không chết, há không phải khiến mọi người khinh rẻ à?”
“Không sai”, Mai Phương cười gượng “Lúc chúng ta tới há không phải đã chuẩn bị chết ở đây sao?”
Phương Từng nói “Huống hồ hiện tại con chúng ta đã có người chiếu cố rồi”.
Mai Phương ngẩng phắt lên hướng về phía Thiên Ma lạy sụp xuống, nói “Ta biết các hạ ngươi không có ý giết bọn ta, nhưng bọn ta cũng không phải là kẻ tham sống sợ chết trong con mắt của các hạ, chuyện năm xưa đương nhiên không phải chỉ một câu xin lỗi mà có thể xong, nhưng bất kể thế nào, bọn ta cũng rất có lỗi”.
Phương Tùng nói tiếp “Bọn ta cũng là nhìn lầm người, về điểm ấy đã đủ đáng tội muôn chết rồi”.
Phương Duân kêu lên một tiếng “Cha!” rồi bước mau qua.
Phương Tùng xua tay cười gượng, từ từ ngã xuống, một dòng máu đen chảy ra bên mép, Thẩm Thăng Y không kịp đề phòng, liếc mắt nhìn thấy, biết đã quá muộn, lướt mau về phía Mai Phương, vươn tay chụp vào miệng Mai Phương.
Mai Phương cười thảm một tiếng “Muộn rồi!”, một dòng máu đen cũng chảy ra bên mép, y cũng như Phương Tùng, đã ngậm sẵn thuôc độc trong miệng.
Thẩm Thăng Y bàn tay khựng lại trên không, giẫm chân thở dài một tiếng.
Mai Ngọc Sương, Phương Duân đều ngẩn ra, cả Thiên Ma cũng sửng sốt, thở dài nói “Được, rốt lại võ lâm Trung Nguyên cũng không đến nỗi làm ta thất vọng”.
Thẩm Thăng Y quay lại nhìn Thiên Ma, nói “Có những chuyện không nên biết rõ là hay”.
“Ờ...”, Thiên Ma cúi đầu xuống, trong chớp mắt ấy mường tượng như y đã già đi mấy mươi tuổi.
Thẩm Thăng Y đưa mắt nhìn qua ba người bọn Mai Ngọc Sương, định nói lại thôi.
Ba người trên mặt đều đầy vẻ bi thương, Mai Ngọc Sương hai hàng nước mắt chảy dài, Sở Lãng đứng cạnh ba người, cũng không biết nói gì.
Một không khí yên ắng chết chóc tràn ngập đại sảnh.
* * * * *
Đêm dài đã qua.
Sáng sớm.
Hai con ngựa phóng ra khỏi trang viện kỳ lạ kia, là hai người Thẩm Thăng Y, Sở Lãng.
Bọn Thiên Ma và Mai Ngọc Sương tiễn ra ngoài trang viện, lưu luyến không rời, cũng trong ánh mắt nhìn theo của họ, hai con ngựa dần dần phóng ra xa tít.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT