Lăng Phỉ Phỉ vừa lên tiếng, trong nhóm lập tức sôi trào, rất hiển nhiên ở trường học, Lăng Phỉ phỉ rất được hoan nghênh.
Nhìn thấy một đống câu trả lời vô nghĩa, Lăng Phỉ Phỉ bất đắc dĩ, đem tin tức phía trên nói lại một lần:
- Mọi người có quen biết một sư huynh tên là Đường Tằng không? Năm nay hẳn là sinh viên năm tư, tóc bạc.
Lần này rốt cuộc có người trả lời.
- Đường Tằng? Không biết.
- Tóc bạc? Lão đầu tử sao?
- Khoa chúng ta có sư huynh như vậy sao?
Lại là một đống câu trả lời vô dụng, Lăng Phỉ Phỉ bĩu môi, theo lý thuyết mà nói, Đường Tăng tóc trắng như vậy hẳn là rất bắt mắt, hơn nữa lại rất đẹp trai, những người đã từng gặp khẳng định sẽ có ấn tượng.
Cho dù là Đại học Kinh Nam rất lớn, nhưng khoa công thương của cô thường đến khoa khác thực tiễn, những người từng gặp đều sẽ rất nhiều.
Nhưng là nhiều người như vậy đều nói chưa từng gặp, có lẽ Đường Tằng người này căn bản không phải sinh viên Đại học Kinh Nam.
Lăng Phỉ Phỉ đột nhiên cảm thấy, Đường Tăng có lẽ là muốn tán tỉnh mình, nên mới cố ý nói rằng cùng một trường đại học với mình.
Đang định từ bỏ hỏi thăm, đột nhiên Lăng Phỉ Phỉ nhìn thấy một người có nickname là “Trương Điềm Điềm” trả lời:
- Đường Tằng? Tên này nghe rất quen a...
Lăng Phỉ Phỉ lập tức mừng rỡ, vội vàng đáp lại:
- Điềm Điềm, mau nói, cậu đã từng gặp Đường Tằng rồi ư?
Trương Điềm Điềm:
- Để mình nghĩ lại...Đúng rồi, trước cổng khoa thể dục có một cây đa lớn, dưới gốc cây có một viên đá, trên viên đá đó hình như khắc dòng chữ “ Đường Tằng trồng, 2009”, Đường Tằng này không phải sinh viên năm tư.
Lăng Phỉ Phỉ:
- Thật ư? Sao mình lại không phát hiện viên đá đó nhỉ?
Trương Điềm Điềm:
- Thật trùng hợp, mình đang đứng bên cạnh viên đá đó, liền chụp lại cho cậu xem.
Trương Điềm Điềm rất nhanh gửi đến một tấm ảnh, quả nhiên là một cây đa to, vô cùng tươi tốt, chỗ lớn nhất của thân cây đã hơn một mét.
Mà dưới gốc cây, có một viên đá cuội khá lớn, phía trên khắc dòng chữ “Đường Tăng trồng, 2009”.
Lăng Phỉ Phỉ lập tức kinh ngạc nhìn viên đá trong ảnh, lại quay sang nhìn Đường Tăng đang nhắm mắt nghỉ ngơi phía trước.
- 13 năm trước...Năm 2009, cũng đúng là 13 năm trước!
Lăng Phỉ Phỉ nghĩ thầm trong lòng.
- A, không đúng, 13 năm, cây đa không thể lớn như vậy đi?
Đột nhiên, Lăng Phỉ Phỉ phát hiện ra một vấn đề, cây đa đó quá mức tươi tốt, quá lớn.
Thông thường, cho dù là cây đa 20, 30 năm, đường kính cũng chỉ tầm nửa mét, cao năm sáu mét mà thôi.
Nhưng đường kính cây đa này đã quá 1 mét, thậm chí cao 15, 16 mét, mức độ sinh trưởng quả thật là không thể tưởng được, nói là che khuất bầu trời cũng không quá.
Dưới gốc cây đa này chỉ có lá rụng, không hề có một cây cỏ, điều này có chút không được bình thường.
Lăng Phỉ Phỉ đăng một tin lên nhóm:
- Cây đa này thật sự được trồng từ 13 năm trước sao? Sao lại lớn như vậy?
Trương Điềm Điềm:
- Mình cũng không biết, có lẽ lúc trồng đã rất lớn rồi cũng nên.
Trương Phỉ Phỉ:
- Xem ra là vậy rồi.
Lăng Phỉ Phỉ nhìn Đường Tăng, lớp trang điểm trên mặt Đường Tăng lúc này vẫn chưa lau đi, nhìn có vẻ như một lão đầu 70, 80 tuổi.
- Hóa ra không phải đại ca, mà là đại thúc a.
Lăng Phỉ Phỉ nghĩ thầm.
Cô nghĩ một chút, lưu tấm ảnh đó vào bộ sưu tập, sau đó mở bộ sưu tập tìm bức ảnh đó, hỏi:
- Đường Tăng sư huynh, huynh biết cây này không?
Cô không gọi là đại ca nữa, mà sửa thành sư huynh.
Đường Tăng khẽ mở mắt, nhìn thấy cây đa trong bức ảnh trên điện thoại của Lăng Phỉ Phỉ, hơi sững sờ:
- Đây không phải chính là cây tôi trồng sao, vậy mà đã lớn như vậy...À, tôi hiểu rồi.
Tuy là cách một tấm ảnh, nhưng Đường Tăng vẫn mơ hồ cảm nhận được một tia ý chí, ý chí của mình quá mạnh, khiến cho cây đa có quan hệ nhân quả với mình cũng chịu ảnh hưởng, sinh trưởng nhanh chóng.
- Thật sự là huynh trồng sao? Huynh trước đây học khoa thể dục cơ mà?
Lăng Phỉ Phỉ hỏi.
- Đúng vậy, có vấn đề gì sao?
- Không, hỏi vậy thôi.
Lăng Phỉ Phỉ đáp.
Sau đó hai người tiếp tục trầm mặc, Đường Tăng tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lăng Phỉ Phỉ rất tò mò về Đường Tăng, nói như vậy người đàn ông trước mắt này ít nhất cũng ba mươi mấy tuổi rồi, nhưng ngoài việc tóc bạc ra, dung mạo vẫn chỉ như 21, 22 tuổi, thật không biết anh ta chăm sóc thế nào.
Đồng thời, Lăng Phỉ Phỉ cũng rất tò mò về “ảo thuật” của Đường Tăng, nhiều lần muốn mở miệng hỏi, lại do chênh lệch tuổi tác khiến cô có cảm giác khoảng cách thế hệ, làm cho người luôn giỏi ăn nói như cô lúc này lại không biết nên mở miệng thế nào.
Trong quá trình đó, Viên Tây cũng nhiều lần muốn mở miệng, nhưng cuối cùng lại vẫn không nói gì.
Đột nhiên, người đàn ông ngồi ghế số 384 trước đây tức giận đi tới, đang định quát lên, nhìn đến dung mạo già nua của Đường Tăng, hơi sững sờ, nhưng khi nhìn thấy Đường Tăng ngoài mặt ra, da dẻ những chỗ khác đều lộ vẻ trẻ trung, lập tức liền biết Đường Tăng nhất định là hóa trang.
Lập tức, người đàn ông giận dữ túm lấy cổ áo Đường Tăng, vậy mà không biết có phải do trùng hợp hay không, Đường Tăng đột nhiên duỗi eo, bàn tay chạm đúng vào cánh tay người đàn ông kia.
- A a a...
Người đàn ông lập tức ôm lấy cánh tay kêu gào thảm thiết:
- Tay của tôi, tay của tôi bị co giật...
- Phì...
Hạt dưa trong miệng Lăng Phỉ Phỉ lần nữa phun ra:
- Có cần khoa trương như vậy không?
Cô chỉ nhìn thấy bàn tay Đường Tăng khẽ chạm vào cánh tay người đàn ông kia mà thôi.
Những người xung quanh cũng nghi hoặc nhìn người đàn ông, đều cảm thấy người đàn ông quá mức khoa trương.
Mà thực tế càng thêm khoa trương, người đàn ông ôm cánh tay kêu gào thảm thiết vài giây, sau đó trực tiếp ngã xuống, toàn thân co giật.
- Không ổn rồi, sắp chết người rồi...
Đột nhiên một hành khách kêu lên.
Vậy mà lúc này người đàn ông đã không co giật nữa, sắc mặt trắng bệch nằm trên hành lang.
- Ai da, thanh niên này mắc bệnh bò điên, thật đáng thương.
Đường Tăng khẽ mở mắt, nói bằng vẻ thương tiếc.
- Hóa ra là bị bệnh bò điên, chả trách.
Những người xung quanh theo bản năng lùi lại một chút, dường như lo lắng bị người đàn ông lên cơn đả thương.
- Mày...
Người đàn ông thở hổn hển, giận dữ chỉ vào Đường Tăng, lại phát hiện Đường Tăng đã nhắm mắt lại.
- Mày...Hay lắm!
Người đàn ông độc ác trừng mắt nhìn Đường Tăng, nhưng cũng không dám động thủ lần nữa, sau khi bỏ lại một câu như vậy bèn xoay người rời đi, chủ yếu là do cảm thấy Đường Tăng quá mức kỳ dị.
Lúc trước, vé của hắn rõ ràng là ghế số 348, nhưng bị Đường Tăng sờ vào một chút liền biến thành số 384, sau đó hắn lại đi tranh giành ghế ngồi với người khác, số ghế của hai người đều là 384, thế là dẫn đến tranh chấp.
Cuối cùng để cho phục vụ viên trên xe kiểm tra vé xe, mới phát hiện ghế ngồi của người đàn ông vốn dĩ là 348, nhưng phía trên lại viết là 384, kẻ ngốc cũng biết được tấm vé này đã bị người ta giở trò.
Ánh mắt Lăng Phỉ Phỉ và Viên Tây nhìn Đường Tăng đều khác nhau, nếu nói rằng trước đây họ cảm thấy Đường Tăng biết ảo thuật, lần này lại là bản lĩnh thật rồi.
Dù sao, ai có thể khẽ chạm vào người khác, lại có thể khiến người tôi co giật đến chết đi sống lại?
Hơn nữa, tốc độ hóa trang của Đường Tăng trước đây quá nhanh rồi, không đến thời gian một phút, lại có thể hóa trang đẹp như vậy.
Trong lúc này, Lăng Phỉ Phỉ nhìn thấy Viên Tây nhiều lần căng thẳng sờ cổ, dáng vẻ muốn nói lại thôi, không nhịn được nghi hoặc, nhưng là trên người Viên Tây có một loại khí chất cao cao tại thượng, khiến cô không dám chủ động nói chuyện với Viên Tây.
Dần dần, đến nửa đêm, tất cả mọi người đều yên giấc, Lăng Phỉ Phỉ đeo tai nghe nghe nhạc, dựa đầu vào thành ghế ngủ gà ngủ gật.
Rất nhanh đã trôi qua 8 tiếng, xe lửa cuối cùng tiến vào thành phố Kinh Nam, dần dần lái vào nhà ga.
Lúc này đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Đường Tăng xuống xe, đi theo đám người ra phía cửa ra, nhưng khi gần ra khỏi ga lại phát hiện một đám cảnh sát đang canh ở cửa ra soát vé, lập tức sững sờ:
- Mẹ kiếp, ở đây cũng phải soát vé sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT