- Không! Tôi... Tôi vừa nhìn thấy người trong TV đột nhiên nói chuyện.
- Người trong TV nói chuyện thì rất bình thường mà.
Vẻ mặt bảo an kia quái lạ.
- Không! Tôi muốn nói là... Ôi! Tôi cũng chẳng biết nên nói thế nào. Tóm lại! Nó là quỷ.
Trương Du Liên đáp.
Đám bảo an nghe thế bèn im lặng.
- Quản lý Trương, chắc do cô mệt mỏi quá, cô nên về nhà nghỉ nghơi.
Đội trưởng đội bảo an khuyên.
Trương Du Liên tức giận nhìn chằm chằm đám bảo an.
Lúc này, một đôi nam nữ đi qua hành lang, nhìn Đường Tăng trong phòng điều dưỡng. Sau đó, người phụ nữ kia nói với Trương Du Liên:
- Quản lý Trương, cô đi theo chúng tôi một lát.
Gương mặt xinh đẹp của Trương Du Liên hơi thay đổi, do dự một chút, bèn đi theo.
Đám bảo an đưa mắt nhìn nhau, lập tức ai đi đường nấy.
Trong phòng điều dưỡng, Đường Tăng bình tĩnh vuốt điểu khiển, việc hắn biểu hiện khác thường có thể gây chú ý, hắn cũng không lo lắng.
Mặc dù hắn không thể sử dụng uy năng ý chí, thực lực vạn không còn một, nhưng dựa vào lực lượng nhục thân còn sót lại, những người phàm này không làm gì được hắn.
Chênh lệch giữa Thánh Nhân và người phàm, không cách nào có thể biểu đạt, một vị đã thoát khỏi dòng sông thời gian, một người đang hãm sâu trong bể khổ hồng trần.
Mặc dù hắn bây giờ ngay cả đi lại cũng gian nan, nhưng dựa vào thân thể mạnh mẽ, có thể coi nhẹ những người phàm này.
Đường Tăng duỗi tay ra nắm chặt thành nắm đấm, cảm giác rất bất lực, bèn lẩm bẩm:
- Dựa theo tốc độ khôi phục này, e rằng phải tốn mấy trăm năm mới có thể đi lại bình thường, quá lâu, nếu có đủ năng lượng thì tốt rồi.
Đáng tiếc bây giờ Trái Đất đang ở thời kỳ mạt pháp, thiên địa linh khí hầu như biến mất.
Đường Tăng vô ý thức liếc qua TV, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên:
- Điện! Đúng rồi, điện cũng là năng lượng, mặc dù yếu hơn năng lượng sấm sét, nhưng nó cũng là năng lượng.
Đường Tăng nghĩ đến đây, bèn cố hết sức nâng người lên, tựa vào đầu giường, nhìn xung quanh một chút, phát hiện bức tường bên cạnh gường bệnh có một ổ cắm điện.
Lúc này, hắn vươn tay ra, kéo ra vỏ nhựa plastic ngoài ổ điện dễ như xé giấy lộn, sau đó nhét ngón tay vào.
Lập tức một dòng điện mãnh liệt truyền đến, bị hắn hấp thu nhanh chóng, thân thể yếu ớt dần dần có sức.
Xèo...
Tia lửa điện lấp lóe, nếu là người bình thường, ngón tay sẽ bị tia lửa điện này nướng chín. Nhưng ngón tay của Đường Tăng vẫn y nguyên. Tia lửa điện này không đủ gãi ngứa cho hắn.
Dòng điện mãnh liệt vừa tiếp xúc ngón tay hắn, lập tức bị hấp thu, bị chuyển hóa thành năng lượng cần thiết cho cơ thể. Nó không còn là dòng điện, nên không nổi sóng gió gì.
Thậm chí dòng điện mãnh liệt không kịp chảy tới vai hắn, đã bị hấp thu hết.
Chẳng qua Đường Tăng không chỉ hấp thu năng lượng cho tay trái, mà hắn còn vận chuyện Vĩnh Hằng Thông Thiên Công, chuyển hóa dòng điện thành năng lượng cần thiết cho cơ thể, lan ra toàn thân, để các tế bào suy yếu hấp thu.
Tế bào đói khát quá lâu, lúc này việc đã xảy ra không thể ngăn cản. Chúng chủ động hấp thu dòng điện, lập tức đèn điện trong phòng điều dưỡng nhấp nháy liên tục.
- Xèo xèo xèo..
Bỗng nhiên vài nơi trong phòng điều dưỡng, tia lửa điện lấp lóe, lập tức ánh đèn tối đen, ổ điện bị Đường Tăng hấp thu dòng điện bỗng nhiên nổ tung, sau đó mất điện.
Bỗng nhiên bên ngoài, tiếng bước chân dồn dập, Đường Tăng thu tay lại, bình tĩnh lắp lại nắp nhựa plastic.
Lúc này, mấy người đàn ông giống nhân viên kỹ thuật điện xông vào, bật đèn pin dọi xung quanh.
- Xin lỗi anh! Chúng tôi quấy rầy một lát. Chúng tôi vừa kiểm tra thấy nơi này rò điện, không biết anh có trông thấy điều gì lạ không?
Một nhân viên kỹ thuật điện hỏi.
Những nhân viên kỹ thuật điện này rất tận tụy, thời gian ngắn như vậy mà đã phản ứng kịp, hơn nữa còn tra ra nơi rò điện, không hổ là bệnh viện cao cấp.
Đường Tăng bình tĩnh nắm tay lại, cảm nhận chút sức lực vừa khôi phục, nói:
- Tia lửa điện có tính là việc lạ hay không. Dây điện của các anh đã cũ rồi, nên thay đi.
- Anh không bị thương gì chứ.
Nhân viên kỹ thuật điện giật nảy, nếu vì bọn họ sơ sẩy mà gây nên thương vong, thị họ sẽ rất thê thảm.
- Tôi không sao.
Đường Tăng trả lời, mặc dù dòng điện vừa rồi với hắn chỉ như hạt cát trong sa mạc, nhưng cũng khôi phục được một ít sức lực, rời giường không thành vấn đề.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt...
Nhân viên kỹ thuật điện lau mồ hôi, vôi vàng hỏi thăm rồi kiểm tra mạch điện tiếp.
Mấy nhân viên kỹ thuật điện vừa mới kiểm tra, lập tức kêu lên, bởi vì có vài chỗ cháy hỏng nghiêm trọng, thậm chí dây điện trong tường cũng cháy, nhất thiết phải đục tường sửa chữa hoặc thay mới.
Mấy nhân viên kỹ thuật điện vội vàng rời đi, rất nhanh một đám y tá chạy đến.
- Chào anh! Nơi này cần đục tường sửa điện, bọn em phải chuyển anh sang phòng điều dưỡng khác.
Một y tá nói.
Đường Tăng nghe thế, chậm rãi rời giường, cảm thấy đi lại bình thường không có vấn đề, bèn đáp:
- Tôi cảm thấy tôi có thể xuất viện.
- Điều này... Em xin lỗi, bây giờ anh không thể xuất viện.
Y tá kia trả lời.
- Anh không thể đi.
Viện trưởng Trần đi đến, khuôn mặt không cảm xúc nói. Lúc này, trên đầu ông ta quấn đầy băng gạc.
- Tại sao?
Đường Tăng nhíu mày.
- Bởi vì anh là vật nghiên cứu của chúng tôi.
Viện trưởng Trần trả lời, rồi nói:
- Các cậu đưa anh ta qua phòng điều dưỡng bên cạnh.
Đám bảo an lao đến, ngăn lại Đường Tăng.
- Đi thôi anh,
Hai y tá vội vàng dìu Đường Tăng, rồi lôi hắn đi.
Đường Tăng không để ý nhún vai, mặc cho hai y tá lôi đi, rất nhanh đã đi tới phòng điều dưỡng bên cạnh.
Bố cục của phòng điều dưỡng này và phòng trước kia giống nhau. Ba y tá xinh đẹp đỡ Đường Tăng nằm xuống, sau khi kiểm tra thiết bị y tế xong, mới đi ra ngoài.
Sau khi hai y tá ra ngoài, viện trưởng Trần bước vào, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Đường Tăng hỏi:
- Sao anh biết?
- Biết cái gì?
Đường Tăng sững sờ.
- Sao anh biết tôi sẽ bị ám sát?
Viện trưởng Trấn hỏi.
Trước đây, Đường Tăng bảo ông ta mang thêm vài vệ sĩ. Ông ta không coi là chuyện đáng kể. Nhưng lúc tan việc, ông ta vô ý thức cho rằng Đường Tăng sẽ ra tay với ông ta, bèn kêu hai người đi cùng.
Kết quả trên đường đi, ông ta lại gặp nạn, bị ám sát, nếu không có mấy vệ sĩ liều mạng bảo vệ, thì bây giờ ông ta đã nằm trong quan tài.
- Ồ! Ông nói chuyện đó hả.
Đường Tăng nhìn viện trưởng Trần, bỗng nhiên nhếch miệng cười nói:
- Bởi vì tôi là thần tiên, nên tôi biết chuyện quá khứ và tương lai của ông.
- Nói bậy nói bạ.
Viện trưởng Trần rất tức giận.
- Chẳng hạn như ông có ba nhân tình, ông còn tham ô cả đống tiền, ông còn có...
- Im miệng lại!
Vẻ mặt viện trưởng Trần thay đổi, khiếp sợ nhìn Đường Tăng, ba nhân tình kia ông ta giấu rất kỹ, sao anh ta lại biết,
- Ông có.... Hai thân phận.
Đường Tăng cười tủm tỉm nhìn viện trưởng Trần.
- Bịch bịch...
Viện trưởng Trần vô ý thức lui lại hai bước, khiếp sợ nhìn Đường Tăng.
- Viện trưởng Trần! Ông không sao chứ.
Lúc này, một đôi nam nữ bước vào, chính là hai người mang đi Trương Du Liên hồi nãy, trông thấy dáng vẻ sợ hãi của viện trưởng Trần, không khỏi nghi hoặc.
- Không... Không có chuyện gì. Hai người làm việc đi, chẳng qua đầu óc anh ta không tỉnh táo lắm, có lẽ do vừa mới tỉnh, cho nên thích nói hươu nói vượn.
Viện trưởng Trần nói, trợn mắt cảnh cáo Đường Tăng, sau đó rời đi phòng điều dưỡng.
Hai người nghi ngờ nhìn bóng lưng viện trưởng Trần, sau đó mới nhìn về phía Đường Tăng.
Nam thanh niên lấy ra một văn kiện, nói:
- Đường Tằng, tốt nghiệp Đại học Kinh Nam năm 2009, đêm tốt nghiệp đột nhiên mất tích trong ký túc xá, mười ba năm sau bị người đào dưới lớp đất vài trăm mét lên.
Mặt nam thanh niên không thay đổi hỏi:
- Trong khoảng thời gian mất tích, anh đi đâu?
- Làm gì?
- Tại sao anh lại bị người khác đào dưới đất lên.
Đường Tăng không để ý nam thanh niên, mà kinh ngạc nhìn cô gái bên cạnh, cô gái này tầm hai mươi tuổi, tướng mạo rất đẹp, dáng người thon thả, cao một mét bảy, cổ thon dài, ngực lớn, eo thon và có cặp dò thon dài mỹ lệ.
Chẳng qua điều khiến Đường Tăng kinh ngạc là, trong cơ thể cô gái này, lại có mảnh vỡ của một tia pháp tắc, mảnh vỡ hòa vào chân linh cô, nhưng lại nằm trong trạng thái ẩn núp, không có bất kỳ dị thường gì.
Cô gái bị Đường Tăng nhìn khắp người không được tự nhiên, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Tăng.
- Tôi hỏi anh.
Nam thanh niên cau mày nhắc nhở,
- Cậu là ai.
Đường Tăng liếc nhìn nam thanh niên.
- Anh...
Nam thanh niên nhướng mày, chẳng qua vẫn cố nhịn, lấy ra một giấy chứng nhận, nói:
- Quốc An cục, Lương Khắc.
- Người đẹp, còn cô.
Đường Tăng nhìn về phía cô gái.
Đôi mi thanh tú của cô gái nhíu một cái, chẳng qua cũng lấy ra giấy chứng nhận, lạnh lùng nói:
- Quốc An cục, Bạch Lộ.
- Bạch Lộ, tên rất hay, thuần khiết và kiêu ngạo
Đường Tăng tán thưởng.
- Anh nói đủ chưa, mời anh mau trả lời câu hỏi của tôi.
Lương Khắc nhịn không được nói.
- Tôi có nghĩa vụ phải trả lời cậu sao, cậu cũng không phải là mỹ nữ.
Đường Tăng liếc xéo Lương Khắc.
- Anh...
- Được rồi, để tôi hỏi.
Bạch Lộ ngăn lại Lương Khắc, lạnh lùng hỏi:
- Trong khoảng thời anh mất tích, anh đi đâu?
- Làm gì?
- Tại sao lại bị chôn trong lòng đất?
Cô hỏi tôi mấy câu này, nói ra rất dài dòng, lại nói mười ba năm trước, một ánh sáng vàng từ thời không quá khứ bay đến, mang tôi đến thế giới Tây Du Ký, thế là tôi biến thành Đường Tăng, mang theo một đám đồ đệ đi Tây Thiên thỉnh kinh, trang bức đánh mặt, đánh quái tăng cấp, cuối cùng liên thủ với đám người Nữ Oa nương nương và Thông Thiên giáo chủ, đại chiến cường địch xâm lấn Tam giới, đánh cho đất trời sụp đổ...
- Đủ rồi!
Lương Khắc không nhịn được nữa:
- Anh lại nói hưu nói vượn nữa, anh có tin tôi khiến anh ngồi tù mọt gông không.
Bạch Lộ cũng im lặng vỗ trán, sắc mặt lạnh lùng nói:
- Tôi khuyên anh thành thật khai báo, chuyện này đã bị phía trên trọng điểm chú ý, nếu xảy ra chuyện gì chúng tôi cũng không thể cam đoan an nguy của anh.
- Tôi nói thật thì không ai tin.
Đường Tăng ịm lặng, trông thấy hai người sắp nổi giận, bất đắc dĩ nói:
- Kỳ thật mười ba năm trước tôi bị bắt cóc, những người đó thấy thận của tôi rất tốt, nên muốn lấy thận, thế nên tôi lặng lẽ trốn thoát, do không cẩn thận nên tôi gặp lũ lớn, bị lũ cuốn đi, còn chuyện sau đó thì tôi cũng không biết.
- Nói bậy nói bạ, lũ lớn đến mức có thể cuốn anh vào mỏ đồng sâu mấy trăm mét trong dãy núi?
Lương Khắc tức giận nói:
- Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng. Anh nói đi, mười ba năm này anh trải qua những gì?
- Tại sao người anh lại biến thành hóa thạch.
- Mười ba năm, thời gian quá lâu, tôi không nhớ rõ nữa, để tôi nghĩ đã, đúng rồi, nhóm bắt cóc tiêm cho tôi một loại thuốc. Họ nói có thể biến tôi thành pho tượng sống, có thể sống mãi, giống như những người đang theo đuổi trường sinh bất tử kia, họ lấy tôi làm vật thí nghiệm.
Đường Tăng vừa nghĩ, vừa kể.
- Anh nói là sự thật?
Lương Khắc và Bạch Lô khiếp sợ liếc nhau.
Đường Tăng trả lời:
- Tôi cũng không biết có phải thật hay không, đừng nóng vội, tôi lại bịa tiếp...
- Anh,,,
Lương Khắc không nhịn được nữa, bỗng nhiên đấm về phía Đường Tăng.
- Đường Tăng không tránh không né, mặc cho nắm đấm bay vào mặt.
- Răng rắc...
Một tiếng gãy xương vang lên, đột nhiên Lương Khắc hét thảm, cánh tay cậu ta đã gãy, giòn như Thị, xương gãy đâm rách da cậu, máu tươi chảy ra.
- Lương Khắc...
Bạch Lộ giật mình, khiếp sợ nhìn Đường Tăng:
- Anh đã làm gì Lương Khắc?
- Tôi đâu làm gì. Cô cũng tận mắt thấy mà.
Đường Tăng bất đắc dĩ nói:
- Là tay của cậu ta quá yếu, thật là, tay yếu như vậy, cũng dám dùng sức đánh người.
Lời của Đường Tăng không phải không có lý, mặc dù nhục thể của hắn bị hao tổn rất nghiêm trọng, nhưng dù nói thế nào cũng là thân thể Thánh Nhân, hơn nữa còn là nhục thân thành thánh, tu luyện Vĩnh Hằng Thông Thiên Công thành tựu Vĩnh Hằng Chi Thể, xác phàm cũng dám đánh hắn, không phải tự tìm phiền phức sao.
- Đường Tăng ghét bỏ rút ra một tờ giấy xoa mặt.
- Lương Khắc thẹn quá hóa giận, bỗng nhiên rút súng bắn một phát về phía đùi Đường Tăng.
- Lương Khắc dừng tay...
Bạch Lộ kinh hoảng, nhưng đã không kịp.
-Ầm!
Đạn bắn trúng bắp chân Đường Tăng, nhưng lỗ máu trong dự đoán không xuất hiện, ngược lại viên đạn biến hình, bay ngược lại rồi rơi xuống đất.
Bắp chân Đường Tăng, ngay cả một dấu đỏ cũng không có, vẫn y nguyên như cũ.
Bạch Lộ và Lương Khắc lập tức ngẩn người, bị hù dọa.
- Con nít chơi súng làm gì.
Bỗng nhiên Đường Tăng duỗi tay ra, đoạt súng Lương Khắc, hai tay chà xát, súng ngắn và đạn làm bằng kim loại đều biến thành bột sắt, rơi vãi xuống đất.
Bạch Lộ và Lương Khắc lập trức trợn mắt, chật vật nuốt một ngụm nước bọt.
- Súng mềm như vậy, không thấy ngại mà còn rút ra, về nhà bú sữa mẹ đi.
Đường Tăng thản nhiên nói.
Bạch Lộ và Lương Khắc nuốt một ngụm nước bọt, nhìn nhau, sau đó nhanh chóng rời phòng điều dưỡng.
- Bạch Lộ mỹ nữ, chớ vội đi, ở lại bàn luận nhân sinh với tôi
Đường Tăng kêu lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT