Một tiếng nổ lớn vang lên, thần miếu của Tam Thánh mẫu bị đánh nát, rồi sau đó một cung điện cực lớn rơi xuống và nện Hoa Sơn rung động mạnh.
Na Tra cất bước đi vào cung điện và nhìn khắp nơi.
- Đi sao? Trốn thoát thật nhanh!
Na Tra cười lạnh.
- Uông...
Kết quả tiếng cười lạnh của Na Tra còn chưa dứt, bỗng nhiên có một con chó không biết chạy ra từ nơi nào và cắn bàn chân của hắn.
- Chó chết, ngươi dám...
Na Tra giận dữ, hắn xuất quyền đánh vào đầu chó đen.
- Uông...
Chó đen lắc đầu, nó lại cắn lấy tay của Na Tra, máu tươi chảy ròng.
- Ah ah...
Na Tra tức giận, hắn không ngờ mình lại bị chó cắn, hắ không thể tha thứ việc này.
- Hạo Thiên Khuyển tránh ra!
Bỗng nhiên có tiếng quát lớn vang lên, đồng thời đao mang chói mắt xuất hiện.
Chó đen vội vàng tránh ra, Na Tra khiếp sợ và vô ý thức dùng Hỏa Tiêm Thương ngăn cản ở trước ngực.
- Khanh...
Một tiếng nổ lớn vang lên, tia lửa văng khắp nơi, Na Tra bị đánh bay ra ngoài và đụng vào cung điện sau lưng.
- Uông...
Hạo Thiên Khuyển xông lên lần nữa, nó cắn vào đùi của Na Tra.
- Chó chết cút ngay!
Na Tra tức giận, hắn xuất thương đâm tới đi, cũng đâm thủng lỗ tai Hạo Thiên Khuyển, máu tươi đầm đìa.
Lúc này Nhị Lang thần lại ra tay lần nữa, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao đâm tới.
Na Tra vội vàng nghiêng đầu đi, hắn hiểm lại càng hiếm tránh được một kích.
Ầm!
Nhị Lang thần Dương Tiễn đá một cước vào ngực Na Tra, cũng đạp hắn bay ra ngoài.
- XÍU...UU!...
Mượn lực đạo, Na Tra lui sang một bên và hóa thành tia sáng biến mất phía chân trời, hắn trực tiếp chạy trốn.
- Gâu gâu...
Hạo Thiên Khuyển gào to, nó bay lên như muốn đuổi theo.
- Không cần đuổi theo.
Dương Tiễn vội vàng gọi Hạo Thiên Khuyển trở về.
Hạo Thiên Khuyển nghe vậy mới chạy về, nó yên lặng đứng bên người Dương Tiễn, đứng trong hư không.
Dương Tiễn nhìn phế tích Thánh Mẫu miếu và Thánh Mẫu điện trên mặt đất, mặt không biểu tình nói:
- Đường Tam Tạng, nếu muội muội của ta xảy ra chuyện gì vì ngươi, cho dù đuổi tới chân trời góc biển, ta tuyệt đối không tha cho ngươi.
...
Dương Thiền cảm giác có sát ý lạnh như băng bao phủ Thánh Mẫu điện, nàng chuẩn bị đứng lên lại cảm giác có một tay giữ chặt chính mình, ngay sau đó nàng phát hiện cảnh vật chung quanh biến hóa.
Sau một khắc, bọn họ xuất hiện trong một ngọn núi hoang.
Chung quanh biến thành màu đen kịt, chỉ có sắc trời và ánh trăng màu bạc bao phủ đỉnh núi.
- Đường Tam Tạng...
Dương Thiền kinh hô một tiếng, nàng vội vàng đỡ lấy Đường Tăng, đồng thời cũng biết xảy ra chuyện gì.
- Là ngươi dẫn ta tới đây sao? Lần này ngươi không mang theo người nào đi cùng, mà là mang theo ta cùng đi, là lo lắng cho ta sao?
Dương Thiền lẩm bẩm.
Nàng quan sát chung quanh, phát hiện nơi này rất hoang vu, ngẫu nhiên có một đống cỏ xanh, cây cối thưa thớt.
- Đây là nơi nào?
Dương Thiền cau mày, nàng mang theo Đường Tăng bay không trung, lựa chọn bay về một hướng.
Sau khi đi lên phía trước khoảng sáu bảy trăm dặm, rốt cục nàng nhìn thấy một trấn nhỏ.
- Cứu mạng...
Trong mơ hồ có tiếng kêu cứu vang lên.
Dương Thiền thay đổi sắc mặt, nàng vội vàng mang theo Đường Tăng đi lên, nàng phát hiện có một đám yêu quái đang bắt phàm nhân.
- PHỐC...
Một phàm nhân bị đâm thủng đầu lâu và ngã xuống cách Dương Thiền không xa.
- Cạc cạc, phàm nhân mỹ vị...
Yêu quái xấu xí cười lớn và lao tới.
Dương Thiền giận dữ, nàng phất tay đánh ra một đạo tiên quang, đánh yêu quái bay xa vài chục mét.
Đám yêu quái đứng xa cảm nhận có chấn động nên liên tục chạy tới, sau khi nhìn thấy Dương Thiền thì gào to.
- Tiên khí...
- Là thần tiên?
- Có chạy hay không?
- Chạy cái gì, khí tức thần tiên của tiểu nương tử kia không mạnh, nhanh bắt về dâng cho đại vương.
Một đám tiểu yêu gào lên, bọn chúng nhanh chóng vây quanh Dương Thiền.
- Yêu quái lớn mật, lại dám đồ sát phàm nhân, muốn chết!
Dương Thiền giận dữ, nàng dùng một tay vịn Đường Tăng, một tay kết ấn rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đánh ra mấy đạo kiếm khí.
- PHỐC PHỐC PHỐC...
Rất nhiều yêu quái bị phanh thây mà chết, nhưng lại có một ít yêu quái phòng ngự rất mạnh, chúng đang tới gần Dương Thiền.
- Bằng hữu từ phương nào tới quấy nhiễu việc của ta?
Bỗng nhiên có một tiếng thét lớn vang lên, có yêu quái mạnh hơn chạy tới nơi này.
- Hừ!
Dương Thiền hừ một tiếng, nàng phất tay cầm lấy Bảo Liên đăng, nàng dùng ý niệm thúc dục bảo đăng, ngọn lửa bên trong nhanh chóng hóa thành gợn sóng và lan ra ngoài.
Oanh!!!
Tiếng nổ mạnh vang lên liên tục, phía trước có yêu quái hóa thành huyết vụ, bóng dáng có khí tức cường đại phun máu tươi và bay ngược về phía sau.
- Bảo Liên đăng? Là Hoa Sơn Tam Thánh mẫu?
Sắc mặt yêu quái kia thay đổi, nó muốn chạy trốn khỏi nơi đây.
Dương Thiền vội vàng thổi Bảo Liên đăng, ngay sau đó có một ánh lửa bay ra ngoài và đuổi theo yêu quái kia, yêu quái kia bị thiêu đốt và gào to thảm thiết.
Không bao lâu, yêu quái mạnh nhất đã bị thiêu đốt thành tro bụi.
Dương Thiền phóng thích tiên thức quan sát thị trấn nhỏ kia, nàng phát hiện không còn yêu quái thì mới yên lòng, tùy tiện tìm một chỗ ở cho Đường Tăng.
Cho đến lúc này, những người phàm tục kia mới kịp phản ứng, trên gương mặt bọn họ còn mang theo thần sắc không dám tin.
- Tam Thánh mẫu?
- Là Tam Thánh mẫu cứu chúng ta?
- Tam Thánh mẫu hiển linh...
Khu vực này cách Hoa Sơn không xa, rất nhiều người từng đi tới Hoa Sơn Thánh Mẫu miếu cầu nguyện.
Hiện tại gặp Tam Thánh mẫu hiển linh giết chết yêu quái, tất cả phàm nhân vui mừng và thành kính quỳ lạy nàng.
Dương Thiền không có thời gian quan tâm tới những người phàm tục kia, nàng tìm ra một ít quần áo phàm nhân, cũng chẳng quan tâm thẹn thùng và mặc cho Đường Tăng.
Trấn nhỏ bị yêu quái cướp đoạt, rất nhiều người sợ hãi chạy trốn, Dương Thiền tiến vào nhà và không phát hiện có người nào khác.
...
Thời điểm Dương Thiền an trí Đường Tăng, đúng lúc này Trư Bát Giới đã cách Hoa Sơn mấy trăm dặm.
- Năng lượng chấn động thật mạnh, chẳng lẽ có người đánh nhau trên Hoa Sơn? Chẳng lẽ là sư phụ?
Trư Bát Giới nói thầm, hắn xuất ra Cửu Xỉ Đinh Ba:
- Mặc dù không cảm ứng được khí tức của sư phụ, ngược lại có khí tức của Na Tra và Nhị Lang thần.
Rất nhanh, hắn tới gần Hoa Sơn, sau khi Trư Bát Giới đi tới không trung phía trên Thánh Mẫu miếu, sắc mặt hắn thay đổi.
Lúc này, Thánh Mẫu miếu đã hóa thành tro bụi triệt để, chỉ còn lại một đám phế tích cung điện, trên mặt đất có một cái rãnh thật dài, đó là vết đao bị người ta chém nứt.
- Đã xảy ra chuyenejgif?
Trư Bát Giới kinh ngạc đến ngây người:
- Không ngờ có kẻ dám hủy Tam Thánh mẫu miếu, người nọ không sợ ba mắt trả thù sao?
Trư Bát Giới đi quanh miếu một vòng, hắn nhanh chóng an tâm.
- Không có thi thể, có lẽ Tam Thánh mẫu còn sống, cũng không biết sư phụ có tới đây hay không?
- Ta nên đi tìm Đại sư huynh, xem tình huống hiện tại, ta cảm thấy sư phụ đã đi tới nơi này, sư phụ xuất hiện ở nơi nào, nơi đó sẽ gà chó không yên, lão Trư ta rất có kinh nghiệm.
Trư Bát Giới lầm bầm, hắn mang theo Cửu Xỉ Đinh Ba bay lên lần nữa, cũng nhanh chóng rời khỏi Hoa Sơn.
Trư Bát Giới vừa đi, cách phế tích không xa, Nhị Lang thần Dương Tiễn và Hạo Thiên Khuyển lại đi tới, một người một chó nhìn Trư Bát Giới rời đi.
- Chủ nhân, không theo sau sao?
Hạo Thiên Khuyển miệng phun tiếng người, hỏi.
- Tại sao phải đi theo?
Dương Tiễn thản nhiên hỏi lại.
Hạo Thiên Khuyển há hốc mồm, nó không biết trả lời như thế nào.
- Đi, đi xem muội muội của ta thế nào, nếu có nguy hiểm gì phải báo cho ta biết.
Dương Tiễn nói.
- Ta không biết nàng ở nơi nào, làm sao nhìn đi xem nàng?
Hạo Thiên Khuyển nói.
Dương Tiễn lạnh lùng nhìn nó.
Hạo Thiên Khuyển lập tức rùng mình, vội vàng nói:
- Chủ nhân đừng nóng giận, Hạo Thiên đi tìm. Truy Tung Vạn Lý..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT