Lúc này Hằng Nga còn xinh đẹp hơn so với Hằng Nga Đường Tăng đã gặp lúc trước rất nhiều lần.
Lại nhìn nàng như vậy, hình như đã thấy tất cả vẻ đẹp trên thế giới, nàng hình như đã đại biểu cho tất cả vẻ đẹp ở trong thiên địa, nàng chính là hóa thân của vẻ đẹp.
Đường Tăng biết, đây là tu luyện một đạo Đẹp tới Đạo Tổ cảnh phát sinh ra hiện tượng kỳ lạ này, bản thân Hằng Nga có thiên phú dị bẩm, thiên phú của nàng chính là vẻ đẹp của nàng, chỉ là nàng vẫn không có nhận thấy được mà thôi.
Nhưng sau khi được Đường Tăng chỉ điểm, nàng mới chợt ý thức được, ban đầu bản thân mình lại có ưu thế lớn như thế.
- Mỹ nữ Hằng Nga sao?
Đường Tăng kinh ngạc:
- Tại sao nàng lại hạ phàm?
Vừa rồi hình như hắn có chút xuất thần, thậm chí ngay cả Hằng Nga tới gần cũng không biết.
- Ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy, muốn không xuống cũng khó.
Hằng Nga mỉm cười:
- Thuận tiện xuống cám ơn ngươi.
Nói xong, nàng đoạt đi vò rượu ở trong tay của Đường Tăng.
Đường Tăng mỉm cười, lại lấy ra một vò rượu khác, loại rượu này đều là do hắn nhận được từ trong bảo khố của Côn Lôn tiên môn, người bình thường uống một hớp cũng có thể làm cho thể chất được nâng cao một đoạn rất lớn.
Nếu là người tu tiên uống, rất có khả năng sẽ lên liền mấy đẳng cấp.
Chỉ có điều, đối với Đường Tăng và Hằng Nga hiện tại, rượu như vậy cũng chỉ là rượu ngon, không có bất kỳ hiệu quả nào.
Hằng Nga mở tấm bịt miệng vò, lập tức có một mùi rượu đặc biệt nồng đậm truyền ra.
- Đây là rượu gì vậy? Thơm quá.
Hằng Nga kinh ngạc nói, nàng cũng uống qua không ít ngự tửu của Thiên Đình, nhưng đều không có loại nào thơm như loại rượu này.
- Bần tăng cũng không biết đây là rượu gì, ban đầu ta lấy được ở trong bảo khố của Côn Lôn tiên môn.
Đường Tăng thuận miệng nói, tay cũng bóc ra lớp bịt miệng vò, hắn ôm vò rượu lại uống ực một hớp.
- Lấy?
Hằng Nga cười như không cười nhìn Đường Tăng, lập tức cũng khẽ nhấp một hớp rượu.
- Đặt nhiều rượu như vậy ở trong bảo khố không uống, quá lãng phí, cho nên bần tăng quyết định sử dụng, tránh lãng phí.
Đường Tăng nghiêm trang nói.
Hằng Nga lập tức xem thường bĩu môi, trộm đồ cũng nói được đường hoàng như vậy.
Đường Tăng lại ôm vò uống rượu, chỉ có điều Hằng Nga lại ngăn cản hắn.
- Một người uống rượu giải sầu có ý nghĩa gì?
Hằng Nga cũng ôm vò rượu, gõ vào vò rượu của Đường Tăng một cái:
- Ta mời ngươi, cám ơn ngươi cho cơ duyên của ta.
Đường Tăng có phần sững sờ, sau đó hắn lập tức cười, tiếp tục ôm vò rượu uống rượu.
Hằng Nga cũng ôm lấy vò rượu ngửa đầu đổ một ngụm lớn, loại rượu này rất thần kỳ, cho dù là tiên lực cũng khó có thể luyện hóa, thần tiên uống cũng sẽ say, bằng không cũng sẽ không được bỏ vào bên trong bảo khố của Côn Lôn tiên môn.
Rất nhanh, mặt Hằng Nga lại có chút đỏ bừng, có chút men say.
- Ngươi có tâm sự phải không?
Hằng Nga hỏi.
Đường Tăng một hơi uống sạch vò rượu này, hắn lại tiếp tục lấy ra một vò, thản nhiên nói:
- Bần tăng đang suy nghĩ một việc.
- Chuyện gì?
Hằng Nga hiếu kỳ.
- Ta là ai? Ta từ đâu tới đây? Ta sẽ đi đâu?
Đường Tăng nói xong, bỗng nhiên mỉm cười, bóc lớp bịt miệng vò, tiếp tục uống rượu.
- Ta là ai? Ta từ đâu tới đây? Ta sắp đi đâu?
Hằng Nga thì thầm, ánh mắt mê man, chỉ có điều rất nhanh nàng lại tỉnh táo lại, nàng tức giận trừng mắt với Đường Tăng, bởi vì khi nàng vừa suy nghĩ một chút về vấn đề này, lại có loại xu thế tẩu hỏa nhập ma, thiếu chút nữa đạo tâm bất ổn.
- Đây là một vấn đề triết học, cô nương như nàng đừng nghĩ loạn, nghĩ thông suốt còn tốt, không nghĩ ra sẽ trở thành bệnh tâm thần.
Đường Tăng cười nói.
- Vậy ngươi nghĩ thông suốt sao?
Hằng Nga hỏi.
Đường Tăng một hơi lại uống hết một vò rượu, hắn đã có chút say, rượu này quá thần kỳ, ở dưới tình huống không có cố ý cách dùng lực khiến hơi cồn bốc lên, thân thể cũng không có cách nào chống lại.
- Không nghĩ ra.
Đường Tăng lắc đầu, tiếp tục uống rượu.
Trong lúc nhất thời, ở đây yên tĩnh trở lại, Hằng Nga cũng bị vấn đề triết học của Đường Tăng kia hấp dẫn, chung quy không chịu sự sự khống chế, suy nghĩ về vấn đề này.
Ta là ai? Ta từ đâu tới đây? Ta sẽ đi đâu?
Thần sắc của Hằng Nga hoảng hốt, từ trước tới nay nàng vẫn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, mình là Hằng Nga, nhưng thật sự như vậy sao?
Mình từ đâu tới đây? Chẳng lẽ mình cũng có kiếp trước? Vậy kiếp trước của mình lại từ đâu tới đây? Lẽ nào thật sự chỉ là từ trong bụng mẹ sinh ra thôi sao?
Còn có, mình sẽ đi đâu? Chẳng lẽ mình phải ở Quảng Hàn cung cả đời sao?
Suy nghĩ một chút, không biết từ lúc nào rượu cũng từng ngụm uống hết, người cũng say.
- Mỹ nữ, nàng thật là xinh đẹp, không hổ danh là... đệ nhất mỹ nhân… của Tam giới...
Lúc này, Đường Tăng cũng say, mắt đã lờ đờ mông lung, hắn nhìn thấy được gương mặt Hằng Nga đỏ bừng, cảm giác càng xinh đẹp hơn.
- Đệ nhất mỹ nhân của Tam giới... lại như thế nào? Không phải là chỉ có thể canh ở Quảng Hàn cung thôi sao?
Hằng Nga mơ mơ màng màng nói.
Chẳng biết từ lúc nào hai người đã tới gần đối phương, mượn hơi rượu, chậm rãi quấn lại cùng một chỗ.
- Ầm...
Phía xa có nước biển cuồn cuộn, mấy con ấu long xuất hiện trên mặt nước, chợt thấy trên bờ cát có một nam một nữ đang “đánh nhau”, bọn chúng lập tức trợn trừng mắt rồng.
- Mau nhìn, nơi đó có người đánh nhau...
Một tiểu mẫu long kêu lên.
Một con rồng khác lớn hơn một chút, hai má đột nhiên đỏ lên, thét to:
- Cay mắt quá... Chạy mau...
- Tại sao phải chạy? Chúng ta nhanh đi khuyên can mới đúng.
- Không thể trở lại, chạy mau...
Con tiểu mẫu long lớn hơn một chút nhanh chóng nắm lấy con ấu long con lại vội vàng rời khỏi đó.
...
- Ầm...
- Ầm...
Sau khi Ngọc Đế trở lại Thiên Đình, giận dữ, đập đổ mọi thứ khắp nơi.
- Ầm!
Một cây cột trụ cực lớn cũng bị hắn đánh nát, Tiên Điện run rẩy.
Uy thế khủng khiếp của hoàng giả tản ra, ép xuống vô số thần tiên khiến thân thể bọn họ run rẩy.
Những thần tiên bất đắc dĩ, chỉ có thể rút đi.
- Ầm!
Ngọc Đế tiếp tục đánh ra một quyền, cái bàn con dùng Tiên Kim chế luyện trước mặt trực tiếp bị đánh nổ.
Ở đây hoàn toàn hỗn loạn, mọi thứ bị Ngọc Đế ném ra, bay loạn.
- Đi tìm chết đi!
- Đường Tam Tàng, trẫm nhất định phải giết ngươi!
- Nhất định phải giết ngươi!
Mắt Ngọc Đế đỏ bừng, các loại sắc thái phẫn nộ, oán độc, bất lực trong lòng hắn đều hiện lên, ánh mắt của hắn giống như là mãnh thú thời tiền sử, giống như muốn cắn người khác.
Hắn hận Đường Tăng thấu xương, nhưng hắn đánh không nổi Đường Tăng, ngay cả nữ nhi của mình cũng không cứu lại được.
Hơn nữa, lần này chật vật trốn về, Ngọc Đế cảm thấy mặt mũi của mình đã hoàn toàn mất hết, ánh mắt của đám thần tiên Thiên Đình nhìn mình cũng có phần khác hẳn.
- Ầm!
Ngọc Đế lại một quyền đánh nát Lăng Tiêu bảo điện được tạm thời dựng lên này, sau đó hắn cũng ôm một vò rượu rời khỏi đó.
Hắn một đường uống, một đường phát điên, vừa đi vừa lẩm bẩm, toàn thân đều có phần chán chường, các loại cảm giác bất lực khiến cho bản thân hắn trở nên tiều tụy.
Trước đây, Đường Tăng chọc hắn các loại, hắn đều có thể nhịn, nhưng lần này là bảy nữ nhi, hắn nhịn không nổi nữa, nhưng hắn lại có thể làm thế nào? Hắn đánh không nổi Đường Tăng!
- Nữ nhi...
- Phụ hoàng có lỗi với các con, không có cách nào nhận các con trở về...
Ngọc Đế ôm vò rượu một đường uống rượu, chạy về phía hình chiếu lục đạo luân hồi của Thiên Đình.
Vò rượu kia của hắn cũng là bảo bối, bên trong tự hình thành không gian, không biết chứa bao nhiêu rượu, hình như uống thế nào cũng uống không hết.
Phía trước đã là hình chiếu của lục đạo luân hồi, sáu vòng xoáy cực lớn chậm rãi xoay tròn, nếu như tập trung tinh thần nhìn lại, hình như ngay cả linh hồn cũng có thể bị hút vào đi.
Ngọc Đế một đường lảo đảo đi tới, không có người nào dám ngăn cản hắn.
- Các nữ nhi...
Ngọc Đế đi tới trước lối vào hình chiếu của lục đạo luân hồi, uống ngụm lớn rượu.
Bỗng nhiên ánh sáng lóe lên, Na Tra biến mất thật lâu đã xuất hiện sau lưng Ngọc Đế.