Đường Tăng dở khóc dở cười, vội vàng đi qua, trừng mắt nhìn Tôn Ngộ Không một cái, rồi sau đó nói vào trong phòng:
- Có người ở đây không? Chúng ta đi ngang qua nơi đây, tới hỏi đường, chúng ta không có ác ý.
Người trong phòng nghe vậy an tĩnh lại, qua một lúc lâu mới có lão giả chống quải trượng đi tới, con mắt đục ngầu nhìn về phía Đường Tăng và Tôn Ngộ Không, vẻ mặt sợ hãi.
- Lão nhân gia đừng sợ, chúng ta là hòa thượng đến từ Đông Thổ Đại Đường, muốn đi tây thiên cầu kinh bái Phật.
Đường Tăng tận lực làm ra vẻ mặt hiền lành:
- Xin hỏi lão nhân gia, nơi đây là nơi nào?
- Hòa thượng sao?
Lão giả cũng hiểu một ít:
- Nơi này là Chu Tử quốc.
- Chu Tử quốc?
Đường Tăng sững sờ, Chu Tử quốc lâm vào Khổ Hải?
- Không có việc gì, ngươi cút đi.
Đường Tăng phất phất tay, xoay người rời đi.
Lão giả kia lập tức kinh ngạc, hòa thượng này không phải vừa mới hiền lành hay sao, tại sao nói trở mặt là trở mặt?
- Ngươi cút đi, ngươi cút đi.
Tôn Ngộ Không cũng học theo, sau đó đuổi theo Đường Tăng.
Lão giả ngây người, sau đó hắn nhìn về hướng quan ải, lão giả trốn vào trong phòng run rẩy, quả nhiên tất cả hiền lành đều là giả vờ.
...
- Sư phụ, nơi này là nơi nào? Trên hải đảo này cũng có người.
Ngưu Ma Vương hỏi.
- Lão già kia nói nơi này là Chu Tử quốc, sư phụ không có hỏi nhiều.
Tôn Ngộ Không nói ra.
- Chu Tử quốc? Chưa từng nghe nói qua
- Dường như lão Ngưu ta nghe nói qua, nơi này là một quốc gia phàm nhân, trước kia lâm vào trong Khổ Hải, hiện tại quốc gia này xuất hiện trong Khổ Hải? Còn biến thành một hải đảo?
Ngưu Ma Vương nói thầm.
- Có khả năng là Khổ Hải đột nhiên xuất hiện bao phủ khu vực khác, chỉ còn lại Chu Tử quốc.
Tiểu Bạch Long nói.
- Điều đó không có khả năng, chúng ta đi xa như vậy, chung quanh Chu Tử quốc không có quốc gia phàm nhân nào khác, điều này có thể sao?
Lục Nhĩ Mi Hầu nói.
- Nói không chừng quốc gia phàm tục chung quanh đều bị Khổ Hải bao phủ thì sao?
Trư Bát Giới cũng xen vào.
Ngưu Ma Vương lại không cho là như vậy:
- Sư phụ, ngươi cảm thấy có khả năng này hay không, chúng ta đi lâu như vậy, kỳ thật cũng không có đi rất xa, có lẽ lộ trình của chúng ta bị Khổ Hải phóng đại, chúng ta không thể đi ra ngoài?
Đường Tăng nghe vậy, hắn như có điều suy nghĩ.
Khổ Hải rất quỷ dị, sau khi tiến vào bên trong lại có cảm giác nó vô biên vô hạn, nhưng thật sự là như thế sao?
Trước kia bọn họ đi ba năm, vậy mà không nhìn thấy hòn đảo, nhưng đột nhiên quyết định quay đầu lại đã nhìn thấy một hòn đảo.
Bản thân của việc này rất cổ quái.
Nhưng nếu nói ba năm qua bọn họ đang đi tại chỗ, còn có thể làm cho Đường Tăng không thể phát giác, đây là việc không có khả năng.
- Hiện tại xoắn xuýt những chuyện này làm cái gì, chúng ta nhanh chóng đi tới vương thành Chu Tử quốc.
Trư Bát Giới không thể chờ đợi được nói ra.
- Đúng đúng, đi nhanh đi sư phụ.
Ngưu Ma Vương cũng tỉnh ngộ, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì, bọn họ chỉ cần đi là tốt rồi.
Đường Tăng gật đầu, sau đó đoàn người tiếp tục xuất phát và tiến lên trong đêm tối.
Hiện tại bọn họ đã khôi phục một ít pháp lực, cũng không quan tâm cảm giác mệt mỏi, pháp lực vừa vận chuyển, tất cả mệt mỏi biến mất.
Một ngày sau đó, bọn họ đã nhìn thấy thành trì nguy nga, cửa thành đóng chặt, trên tường thành có vô số tướng sĩ, chỗ đó phòng thủ sâm nghiêm.
- Cảm giác thật kỳ quái, giống như lâm đại địch, không phải đang chờ chúng ta đấy chứ?
Ngưu Ma Vương kỳ quái nói.
- Không có khả năng, người quốc gia này không biết chúng ta tới.
Tiểu Bạch Long lắc đầu khẳng định.
- Vậy tại sao...
- Nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Ngộ Không, đến hỏi xảy ra chuyện gì, mặt khác, gọi người mở cửa thành, cho chúng ta đi vào.
Đường Tăng nói ra.
- Vâng, sư phụ.
Tôn Ngộ Không lập tức chạy đi.
- Người kia dừng bước!
Tướng sĩ trên tường thành nhìn thấy Tôn Ngộ Không, đột nhiên hắn hét lớn.
- Hắc hắc, người đó, xin hỏi nơi này của các ngươi đang xảy ra chuyện gì?
Tôn Ngộ Không gãi mu bàn tay, cười hỏi.
- Ngươi là người phương nào?
Tướng quân kia quát hỏi.
- Ta? Ta là Hoa Quả Sơn Mỹ Hầu Vương, hắc hắc, cũng là hòa thượng đi tây thiên lấy kinh, muốn mượn đường đi ngang qua nơi này.
Tôn Ngộ Không nói.
- Mỹ Hầu Vương? Hừ hừ, người không có phận sự, đều tránh xa một chút, trong khoảng thời gian này người xa lạ không thể vào thành.
Tướng quân kia nói ra.
- Vì cái gì?
Tôn Ngộ Không sững sờ.
- Biết nhiều như vậy làm gì?
Tướng quân kia trừng mắt.
Tôn Ngộ Không phiền muộn, đành phải trở lại bên cạnh Đường Tăng i.
- Sư phụ, người nọ nói không tiến vào trong.
Tôn Ngộ Không nói.
- Đáng giận, để cho lão Ngưu ta đi đánh tan cửa thành rách nát kia.
Ngưu Ma Vương tính tình nóng nảy nói ra.
- A Di Đà Phật, người xuất gia từ bi vi hoài, không thể đánh, càng không thể ép buộc, cổ nhân nói qua, trong lòng không thì đừng đẩy cho người khác.
Đường Tăng nói ra.
- Vâng, sư phụ.
Ngưu Ma Vương bất đắc dĩ, đành phải gật đầu.
- Vi sư tự mình đi nói với hắn.
Đường Tăng nói xong, hắn cầm theo Cửu Hoàn Tích Trượng đi về phía trước.
- Người đó, dừng lại, nếu không loạn tiễn bắn chết ngươi!
Trên tường thành, tướng quân kia quát.
- A Di Đà Phật.
Đường Tăng niệm phật hiệu, hắn nói:
- Cho ngươi thời gian một phút đồng hồ mở cửa thành ra, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Lạch cạch...
Đằng sau, đám người Ngưu Ma Vương ngã xuống đất.
Đây là từ bi vi hoài hay sao?
Trong lòng không muốn thì đừng đẩy cho người khác?
Tướng quân trên tường thành kia cũng sửng sờ, lập tức cười ha ha:
- Bổn tướng quân muốn xem, hòa thượng đê tiện ngươi làm sao có thể làm cho bổn tướng tự gánh lấy hậu quả?
- Ngươi mở cửa thành hay không?
Đường Tăng hỏi lần nữa.
- Không mở, bổn tướng không mở đấy, ngươi có thể làm khó dễ được ta?
- Hừ, cho mặt mũi không biết xấu hổ!
Đường Tăng tức giận, hắn cầm Cửu Hoàn Tích Trượng muốn động thủ.
Tôn Ngộ Không vội vàng kéo hắn lại:
- Sư phụ bớt giận, người xuất gia phải từ bi vi hoài, trong lòng không muốn đừng đẩy cho người.
- Đúng đúng đúng, trong lòng không muốn đừng đẩy cho người khác.
Ngưu Ma Vương vội vàng nói.
- Cổ nhân nói qua, không thể bắt buộc người khác.
Sa Tăng cũng mở miệng.
- Xéo đi. Vi sư là người thích ép buộc người khác hay sao?
Đường Tăng khẽ nói:
- Người đó, hỏi lại ngươi một lần, có mở cửa thành hay không?
- Không mở, ta không mở đấy, ngươi có thể làm gì ta?
Tướng quân trên tường thành nói chuyện hung hăng càn quấy.
- Hừ, ngươi không mở, ta tự mình tới mở.
Đường Tăng thẹn quá hoá giận, hắn đi thẳng tới cửa thành.
- Ha ha ha ha, các ngươi nghe một chút, hòa thượng kia nói muốn mở cửa thành.
Tướng quân kia lập tức cười to.
Đám phó tướng chung quanh cười vang, căn bản không tin tưởng Đường Tăng có thể mở cửa thành.
Nhưng sau một khắc, bọn họ há hốc mồm, chỉ thấy Đường Tăng còn cách hai mươi mét đã vươn tay về phía trước.
Oanh!
Tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ cửa thành to lớn bị đẩy về phía sau, không biết có bao nhiêu người ngã nhào.
Trên tường thành, tên tướng quân trước kia còn hung hăng càn quấy không thể tưởng tượng nổi, hắn đang há hốc mồm và ngây ra như phỗng.
- Đây là hậu quả đắc tội bần tăng.
Đường Tăng hừ lạnh một tiếng, quát to:
- Ngộ Không, lão Ngưu nghe lệnh...
- Sư phụ, người xuất gia phải từ bi vi hoài.
Đường Tăng còn chưa nói xong, Tôn Ngộ Không vội vàng nói:
- Nữ Oa nương nương bảo lão Tôn ta phổ độ chúng sinh đấy.
- Không nghe lời vi sư đúng không? Nữ Oa nương nương lớn hay vi sư lớn?
Đường Tăng trừng mắt.
- Đương nhiên là sư phụ ngài lớn.
Tôn Ngộ Không vội vàng nói.
- Nện tường thành cho vi sư.
- Vâng, sư phụ.
- Lão Ngưu ngươi cũng đi!
- Sư phụ yên tâm, vào nhà cướp của là chuyện lão Ngưu ta lành nghề nhất!
Tôn Ngộ Không và Ngưu Ma Vương lập tức lao tới, nắm đấm đánh vào tường thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT