Trần Diên Nhi vội vàng trốn đến sau lưng Hoắc Thiên Nguyên, vẻ mặt sợ sệt.
- Hừ!
Hoắc Thiên Nguyên hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Nhị Lang Thần.
- Hừ!
Nhị Lang Thần cũng hừ lạnh một tiếng, vung tay, pháp lực cuốn lên Thái Bạch Kim Tinh bị thương nặng, hóa thành quang mang bay đi, trực tiếp rời Côn Luân tiên môn.
Hoắc Thiên Nguyên muốn ngăn trở, bất quá lại lo lắng gây nên Thiên Đình hiểu lầm, cho nên vẫn chịu đựng, mặc kệ như thế nào, quan hệ liên minh giữa Thiên Đình cùng Côn Luân tiên môn là không thể bị ảnh hưởng.
Thân phận của Thái Bạch Kim Tinh không đơn giản, đặc biệt là lần này, Thái Bạch Kim Tinh phụng lệnh Ngọc Đế đến, nếu xảy ra chuyện gì, hắn cũng không tiện bàn giao.
- Ôi...
Bỗng nhiên Trần Diên Nhi duyên dáng gọi to một tiếng, che ngực, vẻ mặt thống khổ.
- Phu nhân, ngườia sao vậy?
Hoắc Thiên Nguyên biến sắc, lo lắng đỡ lấy Trần Diên Nhi hỏi.
Lăng Vân Kiếm Tiên ở cách đó không xa nhìn thấy Hoắc Thiên Nguyên đỡ lấy Trần Diên Nhi, trong mắt lóe lên vẻ tức giận, nhưng lại không có biểu hiện ra ngoài.
- Ta bị Thái Bạch Kim Tinh kia thương tổn.
Vẻ mặt Trần Diên Nhi hư nhược nói.
- Bị thương chỗ nào? Nếu không nghiêm trọng? Mau ăn viên Tiên đan này.
Hoắc Thiên Nguyên vội vàng lấy ra một viên Tiên đan.
Trần Diên Nhi tiếp nhận Tiên đan để vào miệng, kì thực ngay khi Tiên đan vào miệng liền được thu vào Tiên giới.
- Ai u... Vẫn chưa được, ta hẳn là làm bị thương bản nguyên, Thái Bạch Kim Tinh kia quá âm hiểm.
Vẻ mặt Trần Diên Nhi thống khổ nói.
- Phu nhân ngươi chống đỡ, ta đi tìm thuốc cho ngươi.
Hoắc Thiên Nguyên lo lắng không thôi, phân phó hạ nhân chiếu cố tốt phu nhân, lập tức rời đi.
- Phụ thân...
Hoắc Thiên Nguyên vừa bay ra vạn dặm, chợt nghe tiếng la ở phía sau, lập tức dừng lại.
Người tới chính là Hoắc Tuấn:
- Nghe nói người của Thiên Đình đả thương mẫu thân?
- Việc này sau đó lại nói, vi phụ phải giúp mẫu thân ngươi phối dược.
Hoắc Thiên Nguyên nói.
Ánh mắt Hoắc Tuấn lóe lên, vội vàng nói:
- Phụ thân, xin cho ta chưởng môn lệnh, ta điều động một chút tướng lĩnh đuổi bắt người dám đả thương mẫu thân kia.
Hoắc Thiên Nguyên nghe vậy do dự một chút, nhưng vẫn lấy ra chưởng môn lệnh:
- Truy kích thì không cần, nhưng không thể buông lỏng, gần đây vi phụ có chút tâm thần không yên, ngươi điều động một chi trăm vạn Tiên binh, bảo vệ cẩn thận biên cảnh.
- Vâng, phụ thân.
Hoắc Tuấn vội vàng tiếp chưởng môn lệnh, trong mắt có quang mang lấp lánh.
...
Đám người Trần Diên Nhi đã rời cung điện bị phá hủy, đi vào trên một tiên sơn khác.
- Diên Nhi không có sao chứ?
Vẻ mặt Lăng Vân Kiếm Tiên lo lắng nhìn Trần Diên Nhi, trong lòng sát ý sôi trào, hận không thể giết lão bất tử làm bị thương Diên Nhi kia.
- Tạ ơn Lăng Vân đại ca, Diên Nhi tốt hơn nhiều rồi.
Trần Diên Nhi dịu dàng nhìn Lăng Vân Kiếm Tiên.
Trần Diên Nhi vẫy lui tất cả hạ nhân, nơi này chỉ còn lại nàng cùng Lăng Vân Kiếm Tiên.
- Vậy là tốt rồi.
Lăng Vân Kiếm Tiên tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lại không có mở miệng.
- Lăng Vân đại ca, có phải ngươi thích ta hay không?
Bỗng nhiên Trần Diên Nhi hỏi.
- A?
Thân thể Lăng Vân Kiếm Tiên chấn động, khuôn mặt đỏ bừng, trong lúc nhất thời vậy mà không biết trả lời như thế nào.
- Lăng Vân đại ca, ngươi thích ta liền nói, ngươi không nói, làm sao ta biết được?
Vẻ mặt Trần Diên Nhi ôn nhu nói.
Lăng Vân Kiếm Tiên kích động:
- Diên Nhi, ta...
- Kỳ thật ngươi không nói, Diên Nhi cũng biết.
Trần Diên Nhi nói.
- Diên Nhi biết?
- Đương nhiên, ngươi biểu hiện rõ ràng như vậy, Diên Nhi làm sao lại không biết?
- Diên Nhi có thể cảm giác được tình ý của Lăng Vân đại ca, có thể cảm giác được Lăng Vân đại ca yêu thương Diên Nhi.
- Diên Nhi...
Lăng Vân Kiếm Tiên kích động đến toàn thân run rẩy, thật không thể tin vào tai của mình, Diên Nhi dĩ nhiên nói thẳng biết mình yêu nàng?
- Đồ ngốc, ngươi đã yêu ta, vì cái gì không nói? Ngươi biết không? Kỳ thật Diên Nhi cũng một mực yêu ngươi...
Vẻ mặt Trần Diên Nhi động tình nhìn Lăng Vân Kiếm Tiên.
- Ngươi... Ngươi nói là thật?
Lăng Vân Kiếm Tiên run rẩy hỏi, hạnh phúc tới quá nhanh, để hắn có chút không thể tin được đây là sự thực.
- Ai...
Bỗng nhiên Trần Diên Nhi thở dài một hơi:
- Đáng tiếc hết thảy đã trễ rồi, hiện tại Diên Nhi đã là vợ của người khác, đã là tàn hoa bại liễu.
- Không không, Diên Nhi, mặc kệ ngươi biến thành cái dạng gì, Lăng Vân đại ca cũng sẽ không ghét bỏ ngươi.
Lăng Vân Kiếm Tiên vội vàng nàng.
- Thật sao?
- Đương nhiên là thật, nếu như có giả, Lăng Vân nguyện bị thiên lôi đánh xuống!
Lăng Vân Kiếm Tiên thề nói.
- Vậy thì tốt, hiện tại Diên Nhi gặp nạn, Lăng Vân đại ca sẽ hỗ trợ sao?
Trần Diên Nhi hỏi.
- Diên Nhi cứ nói, xem như núi đao biển lửa, Lăng Vân đại ca cũng sẽ không do dự.
Lăng Vân Kiếm Tiên nói.
- Hoắc Thiên Nguyên muốn đối phó ta, ngươi cũng sẽ hỗ trợ sao?
Trần Diên Nhi hỏi.
- Hắn sao lại thế...
- Hắn biết ta yêu ngươi, khẳng định sẽ giết ta. Ngươi chớ nhìn trước đó hắn giống như rất quan tâm ta, kỳ thật đều là giả vờ.
- Hắn dám!
Lăng Vân Kiếm Tiên giận dữ.
- Nếu ta phát động Thiên biến, lật đổ chức chưởng môn của Hoắc Thiên Nguyên, ngươi sẽ giúp ta sao?
Trần Diên Nhi hỏi.
- Cái này...
Lăng Vân Kiếm Tiên do dự, đây cũng không phải chuyện nhỏ, đây là đại sự dẫn động toàn bộ Côn Luân Tiên giới, thậm chí có khả năng để Côn Luân tiên môn cùng Thục Sơn kiếm môn triệt để đối địch.
- Ha ha, xem ra Lăng Vân đại ca yêu Diên Nhi là giả, coi như Diên Nhi không nói gì.
Trần Diên Nhi đột nhiên trào phúng cười một tiếng.
- Không phải, Diên Nhi nghe ta nói...
- Cái gì cũng đừng nói nữa, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.
Trần Diên Nhi lãnh đạm nói.
Lăng Vân Kiếm Tiên khẩn trương:
- Diên Nhi...
Sắc mặt Trần Diên Nhi lãnh đạm trực tiếp xoay người sang chỗ khác.
Lăng Vân Kiếm Tiên xoắn xuýt lại đau lòng, hồi lâu sau, hắn bỗng nhiên cắn răng, làm ra quyết định:
- Vậy thì tốt, Diên Nhi, Lăng Vân đại ca giúp ngươi!
Nói xong nàng cao hứng nhào vào trong ngực Lăng Vân Kiếm Tiên, ôm lấy eo Lăng Vân Kiếm Tiên.
Lăng Vân Kiếm Tiên cảm giác mình nỗ lực lại nhiều cũng đáng giá, hắn thích loại cảm giác hạnh phúc này.
- Lăng Vân đại ca, việc này không nên chậm trễ, hiện tại ngươi nhanh đi chuẩn bị đi.
Trần Diên Nhi nói.
- Tốt, ta đi ngay, Diên Nhi nhất định phải chú ý an toàn, trước khi ta không có trở về, ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Lăng Vân Kiếm Tiên nói.
- Ừm, Diên Nhi đều nghe theo ngươi.
Vẻ mặt Trần Diên Nhi động tình nói.
- Được. Ta đi.
Lăng Vân Kiếm Tiên hít sâu hương thơm trên người Trần Diên Nhi, sau đó không nỡ buông nàng ra, kiên định hóa thành quang mang bay ra tiên sơn, phóng vào Hỗn Độn, trở về Thục Sơn kiếm môn kêu viện binh.
- Ọe...
Lăng Vân Kiếm Tiên vừa đi, Trần Diên Nhi đột nhiên xoay người nôn mửa.
- Ọe...
- Mẹ nó thật là buồn nôn, ọe...
Đường Tăng cảm giác ruột của mình sắp phun ra.
Nôn mửa trọn vẹn nửa giờ, Đường Tăng mới rốt cục bình phục:
- A Di Đà Phật, sai lầm, sai lầm...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT