Tiên Mộc rất phổ biến ở Tiên giới hoặc là Côn Luân tiên môn, nhưng Tiên Mộc cũng là có đẳng cấp, những Tiên Mộc chế tạo thành giá đỡ kia đều là Tiên Mộc đẳng cấp cao, chủ yếu nhất là số lượng khổng lồ.
Coi như về sau cầm lấy đi bán cũng có thể bán được giá tiền rất lớn, Đường Tăng cũng mặc kệ những đồ vật này có chỗ hữu dụng hay không, toàn bộ đóng gói mang đi lại nói.
Dẹp xong những đan dược này, Đường Tăng tiếp tục đi về phía trước.
Cái bảo khố này lớn vượt qua tưởng tượng, không phải tài sản một người có thể so sánh, đây là một thế lực lớn thu thập vô số năm qua, số lượng nhiều đến dọa người.
Địa phương kế tiếp là nơi chứa tài liệu thân thể của Tiên thú, có thể dùng luyện khí....
- Thu!
Đường Tăng vung tay lên thu sạch.
Lại qua một địa phương, chứa các loại lông vũ kỳ quái, đẳng cấp thấp nhất cũng là Thiên Tiên, trong đó một cây lông vũ trân quý nhất, danh xưng Bản Mệnh Chân Vũ, có thể so với Tiên khí hạ phẩm.
Những lông vũ này chồng chất như một ngọn núi lớn, xem nó như rác rưởi ném loạn, đoán chừng là bởi vì những đồ vật này còn không tính trân quý, chỉ bởi vì số lượng quá nhiều mà cảm thấy ném đi đáng tiếc, mới được bỏ vào nơi này.
Lại đi vào, là thú đan chồng chất thành núi, cũng bị thu hồi toàn bộ.
Các loại kim loại luyện khí, thu!
Các loại hỏa thạch dùng luyện đan luyện khí, thu!
Thu thu thu!
Những nơi Đường Tăng đi qua, một đường càn quét, thu tất cả đồ vật có thể nhìn thấy vào, một cọng lông cũng không buông tha.
Rốt cục, Đường Tăng đi tới chỗ sâu nhất, nơi này lớn hơn, nhưng cất chứa đồ vật lại càng ít, mỗi một đồ vật đều có khung chứa riêng.
Một thanh kiếm lơ lửng ở trên đài, phát ra uy áp kinh người, đoán chừng cường giả dưới Tiên Đế cũng không cách nào tới gần.
- Đồ vật tốt!
Ánh mắt Đường Tăng sáng lên, đi qua trực tiếp cầm kiếm lên.
Ông một tiếng, một trận pháp muốn ngăn cản, nhưng bị hắn nhẹ nhõm đánh nát, thành công cầm được Tiên Kiếm.
Thanh kiếm này không có danh tự, nhưng tuyệt đối bất phàm.
Đường Tăng không có nhìn nhiều, trực tiếp thu hồi, dù sao hắn cũng không sử dụng kiếm.
Về sau Đường Tăng lại đi quầy hàng kế tiếp, trên quầy này lơ lửng một cây cung, cung tản ra quang mang tối tăm mờ mịt, cho người ta một loại cảm giác thần bí.
Đường Tăng nhẹ nhõm phá vỡ trận pháp cầm lấy nó, cung run rẩy, muốn tránh thoát ra ngoài, nhưng lại bị Đường Tăng vững vàng bắt lấy.
- Thật lợi hại, nhưng vì sao không có tiễn?
Đường Tăng nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp thu hồi.
Đang muốn đi lên phía trước, bỗng nhiên ánh mắt hắn lấp lóe, vung tay lên, quầy hàng cũng bị thu vào, thật là một cọng lông cũng không lưu.
Đồ vật phía sau, Đường Tăng cũng lười nhìn, trực tiếp phất tay, lực lượng ý chí phá hư hết thảy trận pháp, sau đó thu tất cả đồ vật vào, ngay cả quầy hàng cũng không có để lại.
Nếu để cho người khác nhìn thấy cách làm của Đường Tăng, nhất định sẽ trợn mắt hốc mồm, đây quả thực là đại thanh tẩy, thật là một cọng lông cũng không lưu lại, triệt để dời trống bảo khố a.
- Rốt cục dẹp xong, mệt chết bản phu nhân!
Đường Tăng cười hắc hắc nói, bất quá thanh âm từ trong miệng Trần Diên Nhi nói, lại lộ ra cực kỳ cổ quái, đương nhiên lúc này thanh âm của hắn cũng là giọng nữ.
- Ra ngoài.
Đường Tăng thuấn di, bước ra một bước, đã ra bên ngoài bảo khố.
- Phu nhân!
Cường giả thủ vệ nơi này vội vàng hành lễ.
- Ừm, vất vả các ngươi, lần sau chưởng môn đến, có thể xin hắn một kiện bảo vật, nói là bản phu nhân ban thưởng.
Trần Diên Nhi mỉm cười nói.
Những thủ vệ này đại hỉ.
- Đa tạ phu nhân.
Tất cả mọi người cảm kích nói.
Trần Diên Nhi gật gật đầu, mang theo Bình nhi hóa thành quang mang rời đi.
Những thủ vệ kia vô cùng kích động, càng thêm chăm chú trông coi bảo khố, không chút thư giãn, bất quá không biết nếu bọn họ phát hiện trong bảo khố đã không có bất luận bảo vật gì, sẽ là phản ứng gì?
Những sự tình này đã không phải Đường Tăng cần quan tâm, lúc này hắn đã mang theo Bình nhi bay về phía phủ đệ của Trần Diên Nhi.
Đáng nhắc tới chính là, trước kia Trần Diên Nhi cũng không cùng trượng phu Côn Luân chưởng môn của nàng ở chung một chỗ.
Căn cứ ký ức của Trần Diên Nhi, Đường Tăng biết được, mặc dù Trần Diên Nhi cùng Côn Luân chưởng môn là vợ chồng, nhưng Trần Diên Nhi chân chính thích vẫn là Tam Phục trưởng lão.
Ở riêng như vậy là vì thuận tiện hẹn hò với Tam Phục trưởng lão, Trần Diên Nhi thường xuyên gọi Tam Phục trưởng lão đến phủ trao đổi đại sự, bất quá bình thường đều là nói chuyện ở trên giường.
Nhưng Trần Diên Nhi lại là một nữ nhân có ham muốn chưởng khống rất mạnh, cho nên một khi phát hiện bên người Côn Luân chưởng môn xuất hiện nữ tử xinh đẹp, đều sẽ nghĩ biện pháp lấy đi, lo lắng những nữ nhân kia uy hiếp địa vị của mình.
...
Thời điểm Đường Tăng mang theo Bình nhi trở lại phủ, phát hiện có ba Tiên Đế đang chờ ở nơi đó.
- Phu nhân.
Ba Tiên Đế vội vàng hành lễ, vẻ mặt thấp thỏm.
- Xảy ra chuyện gì?
Trần Diên Nhi nhíu mày hỏi.
- Phu nhân, chúng ta làm việc bất lợi, xin phu nhân trách phạt.
Tiên Đế kia bị đánh thành hai nửa, Tiên Hồn cũng bị đánh chết rồi.
- Phu nhân...
Bình nhi ở sau lưng hoa dung thất sắc.
- Phu nhân, ngươi...
Hai Tiên Đế còn lại sắc mặt đại biến, khiếp sợ nhìn Trần Diên Nhi, hiển nhiên nghĩ không tới phu nhân sẽ nhẫn tâm như thế, nói giết liền giết!
- Hành sự bất lực, giữ lại có tác dụng gì?
Trần Diên Nhi lạnh lùng nói.
Hai Tiên Đế kia bị dọa đến run rẩy.
- Tốt, bây giờ nói đi, các ngươi làm việc bất lực như thế nào?
Trần Diên Nhi hỏi.
- Ây...
Hai Tiên Đế kia trợn mắt hốc mồm, kinh ngạc nhìn Trần Diên Nhi, nàng không biết ba người mình phạm vào sai lầm gì, liền trực tiếp giết người?
Đây quả thực là... Hai Tiên Đế không biết nói như thế nào nữa.
- Phu nhân, trước đó ngài bảo bọn hắn đi bắt các đồ đệ của Đường Tăng, hiện tại chỉ còn lại ba người trở về, hiển nhiên là thất bại.
Lúc này Bình nhi nhỏ giọng nói.
Trần Diên Nhi bừng tỉnh đại ngộ, Đường Tăng từ trong trí nhớ tìm ra, Trần Diên Nhi xác thực lệnh tám Tiên Đế tiến vào Thiên Đình, muốn trộm ra tay với đám người Tôn Ngộ Không.
Nhưng Trần Diên Nhi hiển nhiên không biết, thực lực của Tôn Ngộ Không đã cường đại đến trình độ gì, tám Tiên Đế, căn bản không đủ tư cách.
Hiện tại chỉ trở về ba cái, xem ra năm cái khác đều xong đời.
- Những người khác đâu?
Trần Diên Nhi lạnh lùng nhìn hai Tiên Đế còn lại, hỏi.
- Bọn hắn... Đều bị Tôn hầu tử kia bắt lại.
Trong đó một Tiên Đế nơm nớp lo sợ nói:
- Lúc đầu chúng ta muốn che giấu chuẩn bị dùng bảo vật bắt giữ, nhưng không nghĩ tới bị Tôn hầu tử sớm phát hiện.
- Quỳ xuống!
Trần Diên Nhi đột nhiên hét lớn.
Hai Tiên Đế bị dọa đến quỳ rạp xuống đất, bọn hắn mạnh nhất cũng bất quá Tiên Đế trung kỳ, Trần Diên Nhi là nửa bước Đạo Tổ, đủ để cho bọn hắn quỳ xuống.
Chủ yếu nhất là thân phận chưởng môn phu nhân của Trần Diên Nhi, đủ để chưởng khống sinh tử của bọn hắn.
- Chút chuyện này cũng làm không xong, lưu các ngươi làm gì?
Trần Diên Nhi tựa hồ cực kỳ phẫn nộ, lại bổ xuống một kiếm.
- Phốc...
Tiên Đế kia muốn tránh né, nhưng căn bản không làm được, bị chém bay đầu.
- Phu nhân tha mạng...
Cái đầu kia hoảng sợ kêu to.
Nhưng Trần Diên Nhi thờ ơ, ngọc thủ trảo một cái, cái đầu kia trực tiếp nổ tung, Tiên Hồn bị đánh giết.
Tiên Đế còn lại kia dọa đến sắp nứt cả tim gan, quay người chạy trốn, hóa thành quang mang nhất phi trùng thiên, không chạy không được, phu nhân nổi điên, lại muốn giết bọn hắn.
- Muốn chạy?
Trần Diên Nhi cười lạnh, thu hồi Tiên Kiếm, đột nhiên lật tay lấy ra một thanh thần cung phát ra quang mang tối tăm mờ mịt, ngọc thủ kéo dây cung một phát.
Lập tức tiên khí từ bốn phương tám hướng tụ lại, ở trên dây cung tụ thành một quang cầu chói mắt, uy năng kinh khủng để Bình nhi cũng kinh hãi thất sắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT