- Kết quả... Hạc Tử Tinh bị trọng thương, trốn vào chỗ sâu trong Hỗn Độn, Đường Tam Tạng bị Côn Luân Thánh Nhân bắt đi.
Thái Bạch Kim Tinh lau mồ hôi lạnh nói.
Trong lòng Thái Bạch Kim Tinh thầm mắng, Đường Tam Tạng cũng thật sự quá lớn mật, Tiên Đế nho nhỏ, cũng dám tiến vào trong Hỗn Độn, quả thực là quá mức tự đại.
- Đúng rồi, Lê Sơn lão mẫu nói, tựa hồ Côn Luân Thánh Nhân cũng bị tổn thương.
Thái Bạch Kim Tinh bổ sung nói.
Lê Sơn lão mẫu chính là Đạo Tổ của Thiên Đình, bất quá lại không nghe triệu hoán, thường xuyên vân du tứ hải, bế quan, hoặc đi vào Hỗn Độn tầm bảo....
Trừ khi gặp được đại sự uy hiếp toàn bộ Tam giới, nếu không nàng sẽ không xuất thủ, lần trước sự kiện Hung Thần, nàng cũng hiện thân qua.
- Bắt rất tốt!
Ngọc Đế lớn tiếng khen hay, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác:
- Đường Tam Tạng kia thật sự là quá cuồng vọng, vọng tưởng đối nghịch Thiên Đình, hiện tại lại đắc tội Côn Luân tiên môn, để Côn Luân Thánh Nhân xuất thủ, cho dù vẫn lạc, cũng coi như đáng đời.
- Thế nhưng Ngọc Đế, ngộ nhỡ Côn Luân Thánh Nhân thật giết Đường Tam Tạng, Nữ Oa Nương Nương có thể trách tội xuống hay không?
Thái Bạch Kim Tinh có chút lo lắng.
- Sợ cái gì, cũng không phải trẫm giết, Đường Tam Tạng hắn tự mình muốn chết, lại chạy vào trong Hỗn Độn, trách được ai?
Ngọc Đế cười lạnh.
- Cái này... Cũng phải.
Thái Bạch Kim Tinh gật đầu.
- Đường Tam Tạng này, hoàn toàn chính xác đáng chết, cũng dám công nhiên đối nghịch Thiên Đình, chết cũng là đáng đời.
Ngọc Đế cười lạnh.
- Vậy chúng ta cần làm gì hay không?
Thái Bạch Kim Tinh hỏi.
- Làm gì? Cái gì cũng không cần làm, coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Ngọc Đế nói.
Thái Bạch Kim Tinh vội vàng gật đầu.
- Đúng rồi, nếu Đường Tam Tạng không có bị giết chết, điều kiện cho phép, thì sáng tạo cho Côn Luân tiên môn một cơ hội.
Trong mắt Ngọc Đế lóe lên hàn quang.
Trong lòng Thái Bạch Kim Tinh lập tức run lên.
...
Thiên Đình bắt đầu công việc lu bù, đang giúp Vương Mẫu nương nương chuẩn bị tổ chức Bàn Đào thịnh hội, bất quá cái này chú định không phải thời gian ngắn có thể hoàn thành.
Không chỉ cần Bàn Đào của Vương Mẫu nương nương, còn cần các loại mỹ thực của Tiên giới, đầy đủ các loại tài nguyên, mời các chúng Tiên, xem như Đạo Tổ cũng sẽ tham dự.
Ngay cả những Đạo Tổ trước kia không thèm để ý Thiên đình, cũng sẽ nể tình, dù sao có loại bảo vật như Bàn Đào này, ai cũng muốn nếm một cái a.
Mà bây giờ Vương Mẫu nương nương trở thành Đạo Tổ, những Đạo Tổ độc hành kia càng không dám thất lễ, chủ yếu nhất là, sau khi Vương Mẫu nương nương trở thành Đạo Tổ, bản thể nàng kết ra Bàn Đào, hiệu quả sẽ càng thêm kinh người, Đạo Tổ cũng đỏ mắt.
Lúc này, trên một tiên sơn của Thiên Đình, một nữ tử đang đứng ngóng nhìn xa xa.
Phía trước mây cuốn mây bay, có tiên hạc to lớn bay qua.
Nữ tử này chính là Tam Thánh Mẫu Dương Thiền, nàng nhìn hư không phía trước, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc.
Trong khoảng thời gian này, chỉ cần nàng ngủ, sẽ thấy một giấc mộng, mộng ở Thánh Mẫu miếu, lần Đường Tăng ở ngoài Thánh Mẫu miếu ngâm thơ kia, sau đó cầu ái với nàng.
Thế nhưng không giống hiện thực, trong mộng nàng vậy mà đáp ứng Đường Tăng hoang đường cầu ái, đồng thời lúc ấy liền trở thành nữ nhân của Đường Tăng.
Trong mộng, Đường Tăng là lấy thân phận thư sinh cầu ái nàng, sau khi nàng trao mình cho Đường Tăng, lại phát hiện Đường Tăng là hòa thượng, nàng khổ tâm khóc lớn, cuối cùng thậm chí cùng ca ca Dương Tiễn truy sát Đường Tăng.
Một giấc mộng rất kỳ quái, Dương Thiền không hiểu, sao mình lại mơ giấc mơ như thế?
Tựa như là không gian song song, trong mộng và hiện thực rất tương tự, nhưng lại không trùng điệp, chuyện trong mộng giống như phát sinh qua, nhưng lại cảm thấy rất hư ảo.
Dương Thiền không khỏi vuốt ve mặt mình, gương mặt mỹ lệ xinh đẹp có chút đỏ lên:
- Ta đây là thế nào a? Thật chẳng lẽ như Hằng Nga nói, ta tịch mịch ngàn năm, không chịu nổi rồi?
Nghĩ đến nơi này, gương mặt xinh đẹp của nàng càng đỏ, kìm lòng không được nhớ tới tình cảnh lúc trước Đường Tăng ở ngoài Thánh Mẫu miếu của nàng ngâm thơ, gương mặt xinh đẹp không tự chủ được lộ ra dáng tươi cười.
Bất quá rất nhanh Dương Thiền lại nhíu mày, nàng cũng nghe nói, đoạn thời gian trước Đường Tăng trắng trợn cầu ái Vương Mẫu nương nương, nhưng cuối cùng không biết làm cái gì, chọc cho Vương Mẫu nương nương bão nổi, truy sát Đường Tăng đến trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào.
Cuối cùng, Đường Tăng tựa hồ vẫn chạy thoát rồi, sau đó không có trở về.
- Ai...
Dương Thiền thở dài một tiếng, chính nàng cũng không biết mình thở dài vì cái gì.
...
Thời gian không ngừng trôi qua, Đường Tăng vẫn bị trấn áp ở dưới Côn Lôn sơn, bất quá hắn không sốt ruột.
Mặc dù hệ thống tạm thời không cách nào giúp hắn giải trừ phong ấn, nhưng hắn lại giật mình phát hiện, mình có thể dùng ý chí chậm rãi ma diệt những phong ấn kinh khủng kia.
Trong cơ thể hắn, vô số phong ấn chồng chéo, những phong ấn kia quang mang lấp lóe, phát ra lực lượng thần kỳ, trấn áp huyết mạch, thậm chí pháp lực, tiên thức, linh hồn… đều bị trấn áp phong ấn.
Bất quá có một loại đồ vật lại không cách nào phong ấn, đoán chừng Côn Luân Thánh Nhân cũng không cách nào nghĩ tới, cái kia chính là... ý chí!
Ý chí của một người, quá quỷ dị, suy nghĩ không thấu, hư vô mờ mịt.
Mà Đường Tăng mượn hệ thống, tu luyện ra ý chí, khiến cho ý chí có thể phát huy ra uy năng cực kỳ thần kỳ.
Bây giờ, ngay cả đã mất đi pháp lực, nhục thân bị phong ấn, linh hồn bị giam cầm, nhưng hắn lại không phải tay trói gà không chặt.
Ý chí của hắn đủ để ảnh hưởng thiên địa.
Mặc dù bây giờ nơi này đã không phải Tam giới, nhưng cái này không sao cả, ý chí của hắn cực kỳ thuần túy, căn bản không cần pháp tắc thiên địa.
Ý chí của hắn có thể ảnh hưởng thiên địa, để thiên địa biến sắc, thậm chí có thể xem như pháp lực, cực kỳ kinh người.
Đạo khác biệt, lại trăm sông đổ về một biển.
Tựa như sinh mệnh khác biệt, tu luyện lực lượng khác biệt, yêu ma quỷ quái tu luyện yêu lực, ma lực, quỷ lực...
Mà Thần Tiên Phật tu luyện chính là pháp lực hạo nhiên chính khí.
Nhưng mặc kệ là lực lượng nào, đến cuối cùng đều cần chứng đạo, con đường hợp nhất, đạt được thiên địa tán thành.
Mà cuối cùng, càng cần thoát ly thiên địa, siêu thoát Lục Đạo Luân Hồi, thành tựu Thánh Nhân, không sợ sinh tử, có được tuổi thọ vô tận.
Ý chí cùng tâm lực cũng như thế, chỉ bất quá hai loại lực lượng rất hư vô mờ mịt, quá khó tu luyện, cho nên có rất ít ghi lại.
Nhưng hai loại lực lượng lại cực kỳ cường đại, mỗi tăng lên một tiểu cấp, uy lực đều sẽ tăng vọt một cấp độ rất lớn.
...
Thời điểm Đường Tăng chậm rãi ma diệt những phong ấn kia, Đường Tăng độ hóa Trần Nguyên Tiên Đế, cũng chính là Sơ Âm Bồ Tát, đã bắt đầu truyền giáo ở trong nội bộ Côn Luân tiên môn.
Ở dưới tình huống tất cả Đạo Tổ đều không biết, từng tử đệ Phật giáo bắt đầu xuất hiện.
Trước kia Sơ Âm Bồ Tát là một nữ nhân cực kỳ có thủ đoạn, nếu không lấy thân nữ nhân, là rất khó trở thành Tiên Đế cường đại.
Bây giờ cho dù đã đại triệt đại ngộ, xuất gia, những thủ đoạn vẫn còn, mặc dù không phải dùng để hại người, lại đủ để cho nàng làm tốt chuyện Đường Tăng phân phó.
...
Chỉ chớp mắt liền trôi qua một năm, Đường Tăng cười khổ phát hiện, thời gian một năm, hắn chỉ ma diệt một phong ấn.
Chiếu theo tốc độ này, chẳng phải cần ba ngàn năm mới có thể chạy ra nơi này?
- Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp!
Đường Tăng thầm nghĩ.
Đúng lúc này, hư không đã yên tĩnh hơn một năm, lần nữa bắt đầu vặn vẹo, hình thành một vòng xoáy thông đạo.
Không bao lâu, một nữ nhân rất đẹp đi đến.
Nữ nhân này nhìn qua nhiều nhất hai mười bảy mười tám tuổi, nhưng trên người lại phát ra khí chất tang thương, lúc này nàng nhìn thấy Đường Tăng, trong mắt có hận ý không cách nào che giấu được.
Đường Tăng nghi hoặc, mình đắc tội qua nữ nhân này sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT