Đông phương Tiên giới, Thiên Đình, trên Lăng Tiêu Bảo Điện.
Ngọc Đế nghe Lý Thiên Vương nói đã thành công lấy đi Nhị Trang sơn, đồng thời ẩn ẩn cảm ứng được người Côn Luân tiên môn giáng lâm, trong lòng không khỏi mừng thầm.
- Hừ hừ, Đường Tam Tạng đáng chết, ngươi không phải cần trải qua trắc trở sao? Trẫm giúp ngươi một chút a!
Trong lòng Ngọc Đế cười lạnh, tựa hồ đã nhìn thấy cảnh sư đồ Đường Tăng vật lộn với Côn Luân tiên môn.
Coi như bị Đường Tăng vạch trần là hắn để cho người lấy đi Nhị Trang sơn, hắn cũng không sợ, chỉ cần tùy tiện tìm một cái cớ liền có thể lừa gạt qua, nhiều nhất trả Nhị Trang sơn trở về là được.
Hắn tin tưởng, Côn Luân tiên môn sẽ không bởi vì một chút chuyện nhỏ, liền trở mặt với Thiên Đình.
- Báo...
Bỗng nhiên Thái Bạch Kim Tinh hóa thành một đạo quang mang, từ đằng xa bay tới, vẻ mặt vội vàng.
- Thái Bạch, chuyện gì gấp gáp như vậy?
Vẻ mặt Ngọc Đế bình tĩnh.
Trước đó Ngọc Đế để Thái Bạch Kim Tinh đi xem sư đồ Đường Tăng cùng Côn Luân tiên môn “va chạm”, chủ yếu là tính toán ở sau khi hai phe đại chiến túi bụi, Thái Bạch Kim Tinh ra sân làm người tốt.
- Xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn!
Thái Bạch Kim Tinh sốt ruột nói.
- Sự tình bao lớn?
Ngọc Đế vẫn rất bình tĩnh:
- Chẳng lẽ Đường Tam Tạng bị thua thiệt? Này coi là chuyện lớn gì? Vừa vặn để hắn biết, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Ngọc Đế căn bản không nghĩ tới Côn Luân tiên môn ăn thiệt thòi, bởi vì thế lực của Côn Luân tiên môn có thể so với toàn bộ Thiên Đình, thực lực cường đại.
Chủ yếu nhất là, Côn Luân tiên môn cực kỳ bao che khuyết điểm, tiểu bối bị thua thiệt, trưởng bối khẳng định sẽ ra mặt, những trưởng bối kia của Côn Luân tiên môn cả đám đều không phải dễ trêu, cho dù Tôn Ngộ Không có thể ngăn cản một cái, nhưng muốn ngăn cản càng nhiều, kia là không có khả năng.
- Người Côn Luân tiên môn...
- Người Côn Luân tiên môn đánh Đường Tam Tạng?
Vẻ mặt Ngọc Đế bình tĩnh.
- Không phải, không phải, Đường Tam Tạng giết người Côn Luân tiên môn...
Thái Bạch Kim Tinh rất không dễ dàng, mới rốt cục nói xong câu này.
- Là việc này a?
Ngọc Đế vẫn còn bình tĩnh:
- Giết mấy cái? Cường giả của Côn Luân tiên môn có phản ứng gì không?
Ở Ngọc Đế xem ra, Côn Luân tiên môn nhiều người như vậy, hàng năm lịch luyện đều sẽ chết mấy cái, đó căn bản không tính sự tình.
Nhưng lại nghe Thái Bạch Kim Tinh nói:
- Giết sạch, những người kia của Côn Luân tiên môn đều bị Đường Tam Tạng giết sạch.
Cuối cùng Thái Bạch Kim Tinh lại bổ sung nói:
- Ngay cả Tam Phục trưởng lão của Côn Luân tiên môn, cũng bị Đường Tam Tạng giết.
- Là Đường Tam Tạng tự tay giết chết, đầu bị đánh nổ, cực kỳ thê thảm.
Thái Bạch Kim Tinh lau mồ hôi lạnh nói.
Ngọc Đế lảo đảo, kém chút ngất đi, mặc dù hắn biết Đường Tam Tạng giỏi gây chuyện, lại không nghĩ rằng có thể gây chuyện như thế, ngay cả Đạo Tổ của Côn Luân tiên môn cũng bị Đường Tam Tạng giết, Đường Tam Tạng, sao ngươi không lên trời a?
- Xong...
Ngọc Đế đã có thể tưởng tượng đến, Côn Luân tiên môn khẳng định sẽ bởi vậy quyết liệt với Thiên Đình, nói không chừng đại chiến quét sạch Tam giới sẽ bởi vậy bộc phát.
Một Đạo Tổ, đây tuyệt đối là tồn tại đại lão một phương, là lão tổ tông, vẫn lạc ở trong Tam giới, Côn Luân tiên môn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
- Nhanh, Lý Thiên Vương, mau trả Nhị Trang sơn về.
Ngọc Đế vội vàng quát, hắn nhất định phải đẩy trách nhiệm sạch sẽ, để Côn Luân tiên môn không tìm hắn gây phiền phức.
- Mặt khác, phái người đi thông tri Côn Luân tiên môn, nói Đường Tam Tạng coi trời bằng vung, đại náo Thiên Đình, làm cho Quan Âm Bồ Tát vẫn lạc, Thiên Đình cùng Đường Tam Tạng thế bất lưỡng lập, nguyện ý cùng Côn Luân tiên môn chung một chỗ truy cứu trách nhiệm của Đường Tam Tạng!
Hiện tại nhất định phải rũ sạch quan hệ giữa Thiên Đình cùng Đường Tam Tạng.
...
Thời điểm Ngọc Đế khẩn cấp an bài các loại công việc, Văn Thù Bồ Tát đã tìm được Nguyệt Quang Bồ Tát cùng Phổ Hiền Bồ Tát… bàn luận làm sao tiếp dẫn Như Lai Phật Tổ chuyển thế thân.
Trên một tiên sơn, Văn Thù Bồ Tát, Phổ Hiền Bồ Tát, Nguyệt Quang Bồ Tát, Đại Thế Chí Bồ Tát, Địa Tạng Vương Bồ Tát, Di Lặc Bồ Tát… đều đến.
Ngoại trừ Quan Thế Âm Bồ Tát, bảy vị Bồ Tát còn lại đều đã đến đông đủ.
Ngoài ra còn có các Bồ Tát khác cũng chạy về.
Một đạo quang mang xẹt qua trường không, Linh Cát Bồ Tát cũng tới.
Rất nhanh Kim Cương Thủ Bồ Tát cũng chạy tới, lần này Văn Thù Bồ Tát nói ra sự tình quan hệ trọng đại, bọn hắn không thể không coi trọng.
- Văn Thù, ngươi xác định người kia thật sự là Phật Tổ chuyển thế thân?
Linh Cát Bồ Tát vừa đến đã vội vàng hỏi.
- Thiên chân vạn xác, lúc ấy ta ở phụ cận Tây Lương nữ quốc, trong lúc vô tình cảm ứng được Phật Tổ ý chí, tín ngưỡng Phật đạo lần nữa có được nơi quy túc, ta liền đuổi qua, nếu không phải Đường Tam Tạng ngăn cản, ta đã tiếp được Phật Tổ chuyển thế thân về.
Văn Thù Bồ Tát nói.
- Đường Tam Tạng thật sự là quá không ra gì, càng ngày càng không có kỷ luật.
Nguyệt Quang Bồ Tát cau mày nói.
- Mặc dù Đường Tam Tạng là Kim Thiền Tử chuyển thế thân, nhưng Kim Thiền Tử kiếp này, đã không phải Kim Thiền Tử ngày xưa.
Địa Tạng Vương Bồ Tát thở dài.
- Vậy chúng ta nên làm cái gì? Muốn mạnh mẽ đoạt lại Phật Tổ chuyển thế thân sao?
Kim Cương Thủ Bồ Tát hỏi.
- Không được, Đường Tam Tạng quá quỷ dị, Phật Tổ chuyển thế thân cùng Đường Tam Tạng quan hệ rất tốt, còn có Tôn hầu tử thâm bất khả trắc, Ngưu Ma Vương cũng không đơn giản, ngay cả Lục Nhĩ Mi Hầu cũng gia nhập đội ngũ kia, ngoài ra, Hồng Hài Nhi cũng rất quỷ dị, toàn lực bạo phát lại có được thực lực của Đạo Tổ sơ kỳ.
Văn Thù Bồ Tát đối với sự tình trực tiếp cướp đoạt Như Lai Phật Tổ chuyển thế thân cũng không có bao nhiêu hi vọng, cảm thấy rất khó thành công.
Bồ Tát khác cũng nhíu mày.
Mặc dù bây giờ Tôn Ngộ Không đã không phải Hung Thần, nhưng thực lực vẫn không thể khinh thường.
Lúc trước Tôn Ngộ Không hóa thân Hung Thần lông đỏ đánh nổ Linh Sơn, làm cho Như Lai Phật Tổ sớm ứng kiếp, bị ép chuyển thế, mấy vị Bồ Tát vẫn nhớ kỹ, thật không dám chính diện khiêu khích Tôn Ngộ Không.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Nguyệt Quang Bồ Tát hỏi.
- A Di Đà Phật.
Bỗng nhiên Phật Di Lặc cười nói:
- Ta có một biện pháp, có lẽ có thể thực hiện.
- Biện pháp gì?
- Di Lặc, mau nói mau nói.
Mấy vị Bồ Tát còn lại đều thúc giục.
- Sao chúng ta không dùng phương pháp tiếp dẫn?
Phật Di Lặc nói.
- Tiếp dẫn...
Bồ Tát còn lại ánh mắt đều sáng lên.
- Không sai, việc này không nên chậm trễ, hiện tại liền bắt đầu đi.
Tất cả Bồ Tát ngồi xếp bằng, bắt đầu niệm kinh.
...
Bên cạnh vực sâu, Đường Tăng khoanh chân ngồi trên mặt đất, ý thức đã tiến vào trong luân hồi, trải qua một lần lại một lần khảo nghiệm cùng truyền thừa.
Đám người Tôn Ngộ Không an tĩnh hộ pháp ở chung quanh, phòng ngừa hết thảy kẻ ngoại lai quấy rầy đến Đường Tăng.
Hồng Hài Nhi cũng chưa đi, mặc dù nàng có chút xuất thần, nhưng như cũ chú ý Đường Tăng.
Trư Cửu Muội một người chơi đùa ở chung quanh, có lẽ nàng cũng biết hiện tại không thể quấy nhiễu Đường Tăng, cho nên chỉ vây quanh Hồng Hài Nhi đi dạo.
- A...
Bỗng nhiên Trư Cửu Muội sửng sốt một chút, nghi hoặc nhìn bầu trời, địa phương kia cái gì cũng không có, nhưng ở trong mắt nàng, nơi đó lại xuất hiện một cánh cửa ánh sáng, đồng thời có một thanh âm đang triệu hoán nàng.
Tiểu gia hỏa hiếu kì bay lên, bây giờ nàng đã có thể bay, mặc dù chỉ có thể coi là sơ cấp, nhưng đã có thể bay rất cao.
Nàng mở hai mắt thật to, bay đến trước mặt quang môn, hiếu kì vươn tay nhỏ chạm đến quang môn.
Bỗng nhiên một cỗ hấp lực kinh khủng truyền đến.
- A nha, sư gia gia...
Trư Cửu Muội chỉ kịp kêu sợ hãi một tiếng, cả người liền bị hút vào.
- Cửu Muội...
- Bảo bối...
Sắc mặt của Hồng Hài Nhi cùng Trư Bát Giới đại biến.
Tôn Ngộ Không vội vàng bay lên, trong mắt bộc phát ra hung quang doạ người, ánh mắt sắc bén giống như muốn xem thấu thời không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT