- Lúc trước thời điểm bần tăng đánh giết Ngân Giác Đại vương, hoàn toàn chính xác phát hiện Ngân Giác Đại vương có huyết mạch của trâu, nhưng huyết mạch trên người hắn lại không đồng nguyên với ngươi chút nào, nếu như bần tăng đoán không sai, mẹ của hắn khẳng định cũng là trâu.
- Sư phụ, mẫu thân của Kim Giác Đại vương cùng Ngân Giác Đại vương, là một con ngưu yêu năm trăm năm trước, bị Thái Thượng lão nhi thu phục, về sau cùng Độc Giác Đại vương kết làm phu thê.
Tôn Ngộ Không cười giải thích.
Đường Tăng bừng tỉnh đại ngộ:
- Như vậy liền giải thích thông, Kim Giác Đại vương cùng Ngân Giác Đại vương cũng có huyết mạch Ngưu tộc, nhưng một nửa huyết mạch khác lại không thuộc về Ngưu tộc, càng khuynh hướng nhân tộc, huyết mạch kia hoàn toàn khác biệt huyết mạch của Độc Giác Đại vương ngươi, nói rõ phụ thân của bọn hắn là một người khác hoàn toàn.
- Ngươi nói láo!
Độc Giác Đại vương giận dữ, nghĩ Đường Tăng đang vũ nhục hắn.
- Ngươi có nghĩ qua không, Thái Thượng Lão Quân là nhân vật bậc nào, hết lần này tới lần khác đồng tử cùng tọa kỵ của hắn đều hạ phàm làm yêu? Nguyên bản bần tăng không nghĩ tới, bây giờ lại đột nhiên phát hiện, trong này là có nguyên nhân.
Đường Tăng tự tin nói:
- Nếu như bần tăng đoán không sai, Kim Giác Đại vương cùng Ngân Giác Đại vương cũng là nhi tử của Thái Thượng Lão Quân, chỉ là chính hắn cũng không biết, có lẽ là hắn trong lúc vô tình cùng con trâu cái kia phát sinh quan hệ, cũng chính là một đêm vợ chồng trong truyền thuyết.
- Ngươi ngậm miệng...
Độc Giác Đại vương gầm thét.
- Thẳng đến có một ngày, Thái Thượng Lão Quân trong lúc vô tình phát hiện, mình vậy mà cùng tọa kỵ của mình sinh ra nhi tử, sau đó tâm hắn lo lắng, lệnh tọa kỵ của mình hạ phàm, ngay cả nhi tử của tọa kỵ cũng bị hạ phàm, mục đích đúng là vì che giấu tai mắt người.
Đường Tăng tiếp tục nói:
- Hơn nữa Độc Giác Đại vương, chẳng lẽ ngươi không có phát hiện? Kim Giác Đại vương cùng Ngân Giác Đại vương ở thế gian sống còn tốt hơn ngươi sao, có Kim Ngân hồ lô, lại có Hoảng Kim Thằng, mà ngươi, tựa hồ chỉ có một cái khoen mũi, hơn nữa đây vốn là đồ vật của ngươi. Vì cái gì? Kia là bởi vì, Kim Giác Đại vương cùng Ngân Giác Đại vương là nhi tử của Thái Thượng Lão Quân, nhưng ngươi chỉ là tọa kỵ mà thôi, hơn nữa đã bị vứt bỏ.
Khoen mũi chính là bảo vật của Độc Giác Đại vương.
- Bò....ò...... Ngươi nói láo!!
Độc Giác Đại vương gầm thét, nhưng thời gian dần trôi qua, tiếng hô của hắn trở nên bất lực, bởi vì hắn phát hiện, Đường Tăng phân tích tựa hồ cực kỳ hợp lý.
- Lão Quân, thật nam nhân a! Ngay cả trâu cũng không buông tha!
Đường Tăng cực kỳ kính nể cảm thán một tiếng:
- Ngộ Không, chúng ta trở về đi.
Hắn thuấn di một cái, biến mất khỏi tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa đã trở lại địa phương đám người Sa Tăng chờ đợi.
- Sư phụ không có sao chứ?
Sa Tăng hỏi.
Đường Tăng khẽ gật đầu.
- Bạch!
Tôn Ngộ Không hóa thành quang mang bay trở về, rơi xuống bên cạnh.
Rất nhanh Ngưu Ma Vương cũng chạy về, ánh mắt nhìn Đường Tăng là lạ.
Ngưu Ma Vương cảm thấy, chỉ cần là bị Đường Tăng phân tích, liền không có kết quả tốt.
Nữ nhi bảo bối của hắn, bị Đường Tăng phân tích một phen, mình bị đội nón xanh.
Chín Thái Dương Thần Tử của Ngọc Đế, bị Đường Tăng phân tích một phen, Ngọc Đế bị đội nón xanh.
Cuối cùng hai nhi tử của Độc Giác Đại vương, bị Đường Tăng phân tích một phen, giống như cũng bị đội nón xanh, hơn nữa tựa hồ rất hợp lý, cảm giác giống như thật.
Ngưu Ma Vương đã có cảm giác sợ hãi với cái miệng của Đường Tăng, ánh mắt nhìn Đường Tăng là lạ.
Nhưng Đường Tăng lại tựa hồ như rất hưởng thụ loại cảm giác này, mình trong lúc nói cười, ngay cả Ngọc Đế cũng bị đội nón xanh, thật sự là quá sung sướng.
...
Sư đồ Đường Tăng tiếp tục đi về phía tây, con đường sau đó coi như thái bình.
Một đoàn người trèo non lội suối, lại liên tục đi hơn hai tháng, đi qua đại thảo nguyên, cuối cùng tiến vào sơn mạch mênh mông.
Ngày này, Thanh Dật không biết từ nơi nào tìm về một đống thức ăn.
- Dưa này rất ngọt.
Thanh Dật vui vẻ ăn đồ ăn trong tay.
Đường Tăng xem xét, phát hiện trước mặt Thanh Dật có thật nhiều dưa leo, kinh ngạc hỏi:
- Ngươi tìm những dưa leo này ở đâu?
Thanh Dật liếc Đường Tăng một cái, vừa ăn dưa vừa đáp:
- Bên kia rất nhiều.
- Ồ?
Đường Tăng sững sờ.
- Sư phụ, thật nhiều dưa leo a.
Trư Bát Giới cũng ở phía xa hái được mấy quả dưa leo, ôm gặm.
Tiếp lấy Sa Tăng cùng Tiểu Bạch Long cũng hái được dưa leo ăn.
Sau đó trên đường, loại dưa leo này càng ngày càng nhiều, hơn nữa đều vừa dài vừa to, hương vị thơm ngọt.
- Cái địa phương này thật kỳ quái, tại sao có thể có nhiều dưa leo như vậy?
Trư Bát Giới rất kỳ quái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT