Cố nén khó chịu, Đường Tăng lật tay một cái, hai tấm phù lục xuất hiện, một tấm là Định Thân Phù Thánh cấp, một tấm khác là Thần Ý phù có thể ngắn ngủi tăng lên uy năng ý chí của hắn, hai tấm phù lục này cơ hồ hao hết tất cả điểm kinh nghiệm của hắn.
Trong nháy mắt nhìn thấy hai tấm phù lục, Tôn Ngộ Không tựa hồ ý thức được uy hiếp, đột nhiên xuất thủ.
Mà Đường Tăng cũng trong nháy mắt này xuất thủ, vừa suy nghĩ, hai tấm phù lục đồng thời thiêu đốt, một tấm hóa thành một chữ “Định” bay về phía Tôn Ngộ Không lông đỏ, những nơi đi qua, thời gian đứng im, tốc độ quá nhanh.
Tôn Ngộ Không lông đỏ vừa giơ tay lên, liền bị định trụ.
- Tử Lan mau tránh ra!
Đường Tăng hét lớn, thiêu đốt Thần Ý phù, hóa thành một ký hiệu thần kỳ lạc ấn ở mi tâm, ý chí của hắn bỗng nhiên bộc phát, một đạo quang hoa tịnh hóa mắt trần có thể thấy nhưng lại vô hình, lấy tốc độ siêu việt thời gian bắn về phía Tôn Ngộ Không.
Tịnh hóa chi quang này cũng không phải tịnh hóa chi quang chân chính, mà là ý chí của Đường Tăng, muốn tịnh hóa huyết mạch của Tôn Ngộ Không, xóa đi đồ vật vốn không thuộc về hắn ở trong cơ thể Tôn Ngộ Không.
Trong khoảng thời gian này Đường Tăng đã lục lọi ra phương pháp sử dụng ý chí, hoàn toàn dựa vào tưởng tượng của mình, mình muốn nó có được công năng gì, nó cơ hồ sẽ có được công năng đó, đây chính là uy năng kinh khủng của ý chí.
Đường Tăng nghĩ, muốn ý chí hóa thành một loại lực lượng có thể tịnh hóa Hung Thần ý chí trong cơ thể Tôn Ngộ Không, thế là loại tịnh hóa chi quang này ra đời, ở dưới Thần Ý phù gia trì, uy lực tăng vọt, quét sạch về phía Tôn Ngộ Không lông đỏ.
Tốc độ của tịnh hóa chi quang này rất nhanh, nhưng tốc độ Tôn Ngộ Không lông đỏ tránh thoát Định Thân phù càng nhanh, không đến một phần ngàn giây hắn liền khôi phục tự do, đồng thời toàn thân bộc phát ra huyết quang, đón nhận tịnh hóa chi quang của Đường Tăng.
Im ắng va chạm, huyết quang của Hung Thần ý chí cùng tịnh hóa chi quang gặp nhau ở không trung, ý chí tịnh hóa nhanh chóng tiêu hao, mà Hung Thần ý chí của Tôn Ngộ Không cũng như tuyết tan mùa xuân, nhanh chóng tan rã.
Đường Tăng đại hỉ, xem ra có hi vọng.
- Vốn cho rằng Như Lai mới là trở ngại lớn nhất, không nghĩ tới trở ngại lớn nhất lại là ngươi!
Trong mắt Tôn Ngộ Không bùng lên huyết quang, hung sát chi khí phô thiên cái địa ép về phía Đường Tăng.
Đường Tăng cắn răng, bộc phát uy năng ý chí, lực lượng tịnh hóa bao phủ tới hung sát khí, ở dưới Thần Ý phù gia trì, giá trị ý chí của hắn tạm thời đến gần hai mươi điểm, uy năng cực kỳ kinh người, vậy mà chống đỡ uy thế cường đại kia.
- Vô dụng, tu vi của ngươi quá thấp, căn bản không thể chưởng khống uy năng chân chính của Chân Thần ý chí.
Tôn Ngộ Không bỗng nhiên bóp quyền, muốn một quyền oanh bạo Đường Tăng.
Quyền uy hạo đãng, đánh phá hư không, để thiên địa biến sắc, pháp tắc lui tránh, Lăng Tiêu Bảo Điện ở dưới một quyền này hôi phi yên diệt.
Đường Tăng kinh hãi muốn chết, đồng thời trong lòng dâng lên tuyệt vọng, thật chẳng lẽ phải trốn vào tùy thân Tiên giới tham sống sợ chết sao?
Ý chí của hắn hóa thành tịnh hóa chi quang mặc dù thật có thể tịnh hóa Hung Thần ý chí trong cơ thể Tôn Ngộ Không, nhưng Tôn Ngộ Không quá cường đại, hắn căn bản không có cơ hội thi triển.
Đúng lúc này, Tử Lan ở bên người Tôn Ngộ Không lông đỏ bay lên, không sai, là bay lên, không giống như là mình chủ động bay lên.
Lấy nhãn lực Danh Sư tứ tinh của Đường Tăng, có thể nhìn ra Tử Lan đang thi triển một loại cấm thuật nào đó, đối với bản thân cực kỳ có hại.
- Tử Lan, đừng làm loạn!
Đường Tăng quát to.
Nhưng đã không kịp, thân thể mềm mại của Tử Lan bay lên không trung, đột nhiên hóa thành một cây Tử Lan hoa mỹ lệ, cùng lúc đó, hào quang màu tím chói mắt từ trong Tử Lan hoa phát ra, bao phủ về phía Tôn Ngộ Không lông đỏ.
- Ngộ Không, ngươi thật để cho ta rất thất vọng, ta thật hi vọng ngươi có thể thanh tỉnh, nhận rõ sai lầm của mình, không nên mắc thêm lỗi lầm nữa...
Thanh âm của Tử Lan trở nên linh hoạt kỳ ảo, như từ trong hư vô truyền tới.
Từng đạo hào quang màu tím kia không nhìn Tôn Ngộ Không phòng ngự, trực tiếp đi vào ấn đường của hắn, xâm nhập linh đài, muốn kích hoạt bản tính của hắn.
Tôn Ngộ Không lông đỏ bản năng muốn ngăn cản hào quang màu tím kia, lại giật mình phát hiện làm không được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT