- Đừng ồn, sư phụ đang siêu độ cho đám hoà thượng này.
Đường Tăng quát một tiếng.
Siêu độ?
Tôn Ngộ Không chớp mắt mấy cái, rồi vội vàng bay xuống đất, hạ xuống bên cạnh long quy, hỏi:
- Sư đệ, có chuyện gì xảy ra ở chỗ này vậy?
- Những hoà thượng kia định phóng hoả thiêu chết bọn ta, hình như là định cướp áo cà sa của hoà thượng kia, kết quả lại bị hắn giết chết hết.
Tiểu bạch long kể sơ qua.
- Ồ?
Tôn Ngộ Không lập tức cười ha ha:
- Giết hay, giết hay lắm!
Long quy tức thì nhăn mày lại.
Bỗng nhiên Đường Tăng nhảy xuống khỏi đỉnh gác chuông, hạ cái rầm xuống đất khiến mặt đất rung lên, sau đó nói với long quy:
- Phải gọi là sư phụ.
Long quy bĩu môi.
- Ngộ Không...
Đường Tăng nhìn Tôn Ngộ Không.
- Sư phụ!
Long quy vội vã gọi, sợ Tôn Ngộ Không sẽ ra tay đánh hắn.
- Thế mới ngoan.
Đường Tăng hài lòng nói, sau đó cầm lấy cơm bố thí mà Tôn Ngộ Không khất thực được, bắt đầu ăn.
Về phần Tôn Ngộ Không và tiểu bạch long, hai vị này không phải phàm thể, không cần ăn cũng chẳng đói bụng, cho nên Đường Tăng mặc kệ.
Tôn Ngộ Không chớp mắt vài cái, nhìn Tị Hoả Tráo trong tay kia, sau đó phóng vụt lên trời, hẳn là đi trả!
Nếu biết sư phụ lợi hại như vậy, còn đi mượn đồ làm gì! Tôn Ngộ Không nghĩ như thế đó.
...
- A Quy, chôn đám hoà thượng kia đi.
Vừa ăn, Đường Tăng vừa nói với long quy.
- Ta là rồng!
Tiểu bạch long bất mãn nói.
- Ừ, A Quy, mau làm đi, chờ đại sư huynh của con về nữa.
Đường Tăng nói.
Tiểu bạch long lập tức hất đầu đi, há to mồm.
Rầm rầm rầm...
Một dòng nước mạnh trào ra từ trong miệng hắn, nhanh chóng dấy lên, tràn ra bốn phương tám hướng.
Tất cả các khu vực xung quanh đều bị lũ lụt bao phủ. Hoả hoạn nhanh chóng tắt. Nơi này biến thành một - đại dương mênh mông-.
- Mợ nó chứ!
Đường Tăng vội vàng bò lên lưng long quy.
Một phút đồng hồ sau, long quy thu nước lại. Mà lúc này, xung quanh đã không còn chút dấu vết nào của chùa miếu, những thi thể kia không biết đã bị cuốn đi nơi nào.
Nhìn mặt đất sạch sẽ, hồi lâu Đường Tăng mới kịp phản ứng.
Long quy thấy mình khiến vị hoà thượng giết người này phải kinh sợ, tức thì tỏ ra đắc chí. Tốt xấu nó cũng là Long tộc, am hiểu hô phong hoán vũ. Mặc dù dùng pháp lực tạo ra nước, nhưng cũng có thể gây nên đại hồng thuỷ.
- Không tệ, rất sạch sẽ!
Đường Tăng bỗng nói:
- Sau này nhiệm vụ rửa bát sẽ giao cho ngươi. Rửa sạch bát đi, làm cho tốt vào!
Đường Tăng đặt chiếc Tử Kim Bát đã trống rỗng tới trước mặt long quy.
Long quy lập tức lảo đảo.
Mẹ nó chứ, bản long có bản lĩnh ngút trời như vậy, mà lại dùng để rửa bát?
Nhưng Đường Tăng đã ra lệnh, long quy không dám chối từ, đành phải phun ra một dòng nước cực lớn như đang trút nỗi căm hờn, tạo nên một bể nước lớn.
Chờ khi nước biến mất, Tử Kim Bát đã sạch sẽ như mới, không hề có chút váng mỡ nào.
Dùng một lượng lớn nước như vậy để rửa bát, phải nói là chưa từng ai làm vậy. Tiểu bạch long hoàn toàn là kẻ đầu tiên và cũng là duy nhất.
- Không tệ, không tệ, rất là sạch. Sau này giặt quần áo cũng giao cho ngươi. Kẻ có năng lực thì bận rộn ấy mà.
Đường Tăng hài lòng cất Tử Kim Bát đi.
Long quy cảm thấy rất muốn giết người ngay bây giờ!
Rắc rắc...
Bỗng nhiên cách đó không xa, tiếng thứ gì đó bị đạp gãy vang lên.
- Ai?
Long quy gầm lên, nhìn về phía đó.
Đường Tăng cũng vội nhìn theo, chỉ thấy một con gấu đen lén lút di chuyển.
Bị phát hiện, con gấu đen kia mở miệng nói tiếng người:
- Nếu đã bị phát hiện, bản vương không ẩn nấp nữa. Áo cà sa kia không tệ. Hoà thượng, giao áo cà sa ra đây!
- Giao cái đầu ngươi!
Long quy nổi giận gầm lên, rồi lao vọt tới. Hắn vốn đã bị Đường Tăng chọc tức tới mức muốn giết người, nay có mục tiêu tự dưng chạy tới, giờ không giết còn chờ lúc nào?
Có thể khiến tiểu bạch long tức giận tới mức ấy, Đường Tăng cảm thấy rất có thành tựu, hệt như mình càng lúc càng giống cao tăng chân chính vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT