Sau cùng, hắn lại đổi một lọ keo vuốt tóc với hệ thống, quệt lên trên đầu, nhất thời, đẹp trai bức người, thấy vậy Dương Thiền đều ngây dại.

Đường Tăng lại lật tay một cái, một đóa hoa hồng xuất hiện ở trong tay, khuôn mặt thâm tình nói với Dương Thiền:

- Tiên tử xinh đẹp, tặng nàng.

Dương Thiền nhất thời choáng váng, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng lần này là xấu hổ, là kích động, là bị cảm động, thời khắc này, nàng gần như quên mất bên người mình còn có một ca ca Nhị Lang Thần Dương Tiễn, theo bản năng tiếp nhận hoa hồng.

Ầm!

Dương Tiễn một cước đạp bay đống xương chồng chất như núi bên cạnh, phẫn nộ quát:

- Đường Tam Tạng, sức chịu đựng của bản Chân Quân là có hạn!

Đường Tăng lại không coi Dương Tiễn thành không khí, kéo tay nhỏ của Dương Thiền hôn hít một hồi.

Khuôn mặt Dương Thiền nhất thời càng thêm đỏ bừng, ôn nhu nói:

- Cám ơn hoa của ngươi, ta rất thích!

Dương Thiền nhất thời căm tức nhìn Dương Thiền:

- Muội muội, ngươi tuyệt đối không nên bị cái tên này lừa dối.

- Thiền Nhi, tin tưởng ta, tình yêu của ta đối với nàng, giống như biển rộng kia, vĩnh viễn không khô cạn... Không, cho dù là biển cạn đá mòn, tình yêu của ta đối với nàng, cũng sẽ không khô cạn, cho dù là thiên hoang địa lão, tình yêu của ta đối với nàng cũng vẫn vĩnh hằng.

Đường Tăng thâm tình nói.

Dương Thiền nhất thời cảm động muốn rơi lệ.

- Rống rống rống...... Đường Tam Tạng, không được coi bản Chân Quân không tồn tại!!!

Dương Tiễn gào thét.

Lúc này Đường Tăng mới nhìn về phía Dương Tiễn, cười nói:

- Anh rể, kỳ thực ngươi nên cao hứng, bởi vì ngươi đã tìm được một đồng minh mạnh mẽ nhất trung thành nhất.

- Có ý gì?

Dương Tiễn sững sờ.

- Ngươi hận Ngọc Đế? Không cần phủ nhận, ta biết, tên Ngọc Đế kia lãnh khốc vô tình, trấn áp mẫu thân ngươi ở dưới Đào Sơn, ngay cả muội muội ruột thịt của mình đều có thể xuống tay được, quả thực tâm địa sắt đá.

Đường Tăng nói.

- Hừ!

Dương Tiễn hừ lạnh một tiếng.

- Ngươi đã biết, ta cùng Ngọc Đế cũng cãi nhau, coi như hiện tại Ngọc Đế không ra tay, cũng nhất định sẽ ra tay trong tương lai, cho nên ta tuyệt đối sẽ không đứng về phía Ngọc Đế.

- Ngươi muốn nói cái gì?

Dương Tiễn hừ lạnh nói.

- Một chữ, lật đổ Ngọc Đế!

Đường Tăng nói.

- Đây là bốn chữ!

Dương Thiền sửa lại.

- Không cần để ý những chi tiết này.

Đường Tăng nói.

- Không thể được, bản Chân Quân chắc chắn sẽ không phản bội Ngọc Đế!

Dương Tiễn hét lớn, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt dọc giữa mi tâm đột nhiên mở ra, một vệt ánh sáng bắn ra, tiến vào trời xanh.

Cùng lúc đó, trên Thiên Đình, Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ đột nhiên nhảy dựng lên.

- A, đôi mắt của ta...

- Lỗ tai của ta, bỏng chết ta rồi...

Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ kêu lên thảm thiết.

......

- Anh rể, không cần nguỵ biện, trong lòng ngươi, hận Ngọc Đế hơn bất kì ai, tiềm lực của ta ngươi đã biết rồi, dưới ta còn có một Tề Thiên Đại Thánh cũng ghét Ngọc Đế, còn có Thiên Bồng Nguyên Soái đã đắc tội Ngọc Đế, nếu chúng ta liên thủ, lật đổ Ngọc Đế cũng không phải là không thể.

Đường Tăng đàng hoàng trịnh trọng nhìn Dương Tiễn.

- Nói hươu nói vượn, bản Chân Quân chắc chắn sẽ không phản bội Thiên Đình!

Dương Tiễn hét lớn, có điều ngay sau đó hắn đột nhiên lại nói:

- Lần sau có đồ ăn ngon, nhớ phải gọi ta!

- Được thôi, anh rể đi thong thả!

Đường Tăng cười to.

- Hừ!

Dương Tiễn hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt hóa thành một vệt ánh sáng biến mất ở chân trời.

Dương Thiền ngạc nhiên nhìn tình cảnh này, không hiểu nói:

- Tại sao ta không hiểu hai người đang nói gì nhỉ?

- Rất đơn giản, Ngọc Đế, hắn không đại biểu được cho toàn bộ Thiên Đình!

Đường Tăng nói, trong lòng rất cao hứng, chính mình dĩ nhiên xúi giục Dương Tiễn, mặc dù bây giờ còn không biết Dương Tiễn thật lòng hay không.

------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play