Nói xong, Đường Tăng đột nhiên thuấn di một cái, rời khỏi miếu công quan.
Tôn Ngộ Không nháy mắt mấy cái, mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng không nghĩ nhiều.
- Sư phụ chắc chắn lại đi dạo phố rồi, thật là hứng thú.
Trư Bát Giới nói:
- Sa sư đệ, nếu không chúng ta cũng đi dạo một chút, nói không chừng còn có thể gặp được nữ nhân xinh đẹp đó.
Sa Tăng cười lắc đầu một cái:
- Đệ cảm thấy vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút, vạn nhất sư phụ trở lại không tìm được chúng ta thì không tốt.
Tiểu Bạch Long thì trực tiếp tìm một băng ghế dài, ngã xuống là ngủ, vừa ngủ vừa tu luyện.
Tôn Ngộ Không cũng không có hứng thú dạo phố, trực tiếp mở lớn cửa sổ rồi nằm đó, trong lòng nhớ tới Tử Lan, cũng muốn hồi tưởng lại những đoạn trí nhớ truyền thừa đứt quãng khi thức tỉnh huyết mạch.
Trong những đoạn trí nhớ đứt quãng đó, hắn thấy được một bóng người cao lớn như thần sơn thái cổ, tay cầm Kim Cô Bổng to lớn đại chiến cùng một người toàn thân là kim quang phật đà.
Nhưng hình ảnh đứt quãng, hoàn toàn nhìn không rõ.
Không biết qua bao lâu, Tôn Ngộ Không cảm giác mí mắt có chút nặng, một khắc sau hắn chợt thức tỉnh, hình như thấy một luồng ánh sáng cách đó không xa lóe lên.
Vút...
Thân hình Tôn Ngộ Không chợt lóe, trong nháy mắt xuất hiện trong một sân nhỏ cách đó ba trăm thước.
Nơi này có một cái giếng cổ, trong nháy mắt Tôn Ngộ Không xuất hiện, thì thấy một bóng hình nhô ra từ miệng giếng cổ.
Bóng người này chỉ có nửa người trên, hắn mặc long bào, đội vương miện, mặt đầy uy nghiêm.
- Hả? Ngươi là yêu quái gì? Sao lại nhô ra từ trong giếng?
Tôn Ngộ Không ngạc nhiên nói.
Bóng dáng nửa người đó trôi lơ lửng ở miệng giếng, nhìn Tôn Ngộ Không, đột nhiên nói:
- Cứu ta...
- A?
Tôn Ngộ Không có chút sửng sốt, lại có chút không giải thích được.
- Ta ở phía dưới, cứu ta...
Bóng dáng nửa người mở miệng lần nữa...
Trên bệ cửa sổ mở lớn, Tôn Ngộ Không chợt mở mắt ra, một ngọn lửa màu vàng lóe lên trong mắt.
“Báo mộng?” Tôn Ngộ Không lập tức hiểu rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì, lại có người báo mộng cho hắn cầu cứu.
- Bát Giới, lão Sa mau tỉnh lại.
Tôn Ngộ Không đột nhiên nhảy cẫng lên, lớn tiếng kêu.
- Hầu ca, đã hơn nửa đêm rồi, huynh kêu gào cái gì vậy?
Trư Bát Giới bị đánh thức có chút khó chịu.
Lúc này đã là đêm hôm khuya khoắt.
- Đại sư huynh, sao vậy?
Sa Tăng cũng dừng tu luyện.
Tiểu Bạch Long thì lại chỉ nâng mí mắt lên một chút, rồi tiếp tục tu luyện. Hắn ở trong đội ngũ thỉnh kinh này vẫn không có bao nhiêu cảm giác tồn tại, bởi vì thân phận của hắn chỉ là vật cưỡi.
- Đi cùng ta.
Tôn Ngộ Không nhảy ra ngoài cửa sổ, chợt lóe đã đi ra mấy trăm thước.
- Hầu ca, huynh quá nhàm chán rồi hả?
Trư Bát Giới vừa ngáp, vừa đi theo.
Sa Tăng cũng chỉ có thể theo sau.
Tôn Ngộ Không nhanh chóng đi tới bên cạnh cái giếng cổ đã nằm mơ trước đó, nhưng cái giếng này không quá giống với trong mộng.
Giếng cổ trong mộng rất mới, nhưng cái giếng trước mặt đây lại mọc đầy cỏ dại, hơn nữa miệng giếng còn đặt một tảng đá lớn.
Ầm!!!
Tôn Ngộ Không lấy đá lớn ra, đi xuống đáy giếng nhìn một cái, phía dưới đều là nước, nhưng ánh mắt của hắn lại có thể nhìn thấu nước giếng.
- Hả?
Tôn Ngộ Không nháy nháy mắt, giống như thấy được chuyện gì thú vị.
...
Cùng lúc đó, Đường Tăng đã thuấn di tới trong vương cung nước Ô Kê, thần giác không chút kiêng kỵ càn quét khắp nơi.
Hơn nữa, trong tay hắn còn cầm theo Tử Kim Hồ Lô, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Sư tử yêu lông xanh, sư tử yêu lông xanh...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT