Chỉ thấy ước chừng vạn thước ở bên ngoài, ở trước Tiên cung, có một nữ tử mặc y phục màu xanh ôm một con thỏ trắng như tuyết đang nhìn về phía bên này, mặt không có biểu hiện gì.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy nữ tử kia, Đường Tăng chỉ cảm thấy tất thế giới trở nên yên lặng, tất cả cảnh vật chung quanh dường như cũng phai nhạt, dường như toàn bộ giữa thiên địa chỉ còn lại nữ tử kia mà thôi.

Loại mỹ lệ kia làm cho người ta ngạt thở, khiến cho người ta cảm thấy tất cả cái khác trong thiên địa đều ảm đạm phai mờ.

- Nàng là Hằng Nga?

Đường Tăng chấn kinh, mặc dù xem như là ở kiếp trước, hắn đãnghe nói qua Hằng Nga xinh đẹp bao nhiêu, thế nhưng hắn cũng không tin có người thực sự có thể xinh đẹp đến loại trình độ đó.

Nhưng hiện giờ tận mắt nhìn thấy thì hắn mới biết được, một nữ nhân, không ngờ lại có thể xinh đẹp đến loại tình trạng này, đơn giản không có cách nào tưởng tượng ra được.

Loại xinh đẹp kia dường như đã tạo thành một loại pháp tắc, khiến cho người ta nhìn thoáng qua sẽ mãi mãi khắc ghi vào trong chỗ sâu tâm linh, mãi mãi không có cách nào quên đi được.

Vương Mẫu nương nương ở bên cạnh phát hiện ra sau khi Đường Tăng nhìn thấy Hằng Nga trong mắt lóe lên vẻ chấn động, trong lòng cười lạnh, mà trong mắt lại hiện lên một tia ghen ghét không dễ dàng phát giác ra được.

Làm Thiên Đình chi mẫu, thân phận địa vị của nàng rất cao, nhưng nói tới dung mạo lại bị Hằng Nga đè ép một đầu, làm một nữ nhân rất coi trọng quyền thế, đương nhiên nàng sẽ sinh ra lòng ghen tị.

Chỉ là nàng che giấu rất khá, nàng nắm giữ sự công bằng của Thiên Đình, đương nhiên sẽ không dễ dàng để cho người ta nhìn thấy mình ghen ghét, đó là tối kỵ.

...

Sau khi giá trị ý chí thuộc tính của Đường Tăng được cộng thêm điểm, ý chí của hắn cũng kiên cường lên rất nhiều, sau khi nhìn thấy Hằng Nga cũng chỉ rung động trong nháy mắt, rất nhanh đã tỉnh lại được.

- Nữ tử này là Hằng Nga? Quả thật không hổ là nữ tử xinh đẹp nhất của tam giới trong truyền thuyết!

Lúc này Đường Tăng chỉ còn lại rung động, hắn khó có thể tưởng tượng ra được, một nữ nhân, không ngờ lạia có thể đẹp đến loại trình độ này.

Dùng ánh mắt danh sư của Đường Tăng mà xem, quanh người Hằng Nga như có một loại quang mang, quang mang kia cũng không phải là tồn tại chân thực, mà là bởi vì người đẹp tới trình độ nhất định, sau đó sẽ tự nhiên sinh ra, có thể nói là một loại pháp tắc.

Tồn tại tức là đạo lý, khi xinh đẹp đạt tới trình độ nhất định sẽ tạo thành đạo lý, ngay cả pháp tắc cũng phải thừa nhận.

- Nhìn vòng eo tinh tế của nàng, ngón tay mềm mại, hẳn là thường xuyên khiêu vũ, một nữ nhân xinh đẹp như thế, nếu như nhảy múa...

Một nữ tử mỹ lệ như thế, coi như không thể ôm vào trong ngực để sủng ái thì mỗi ngày nhìn thấy nàng cũng là một loại hưởng thụ, trách không được Trư Bát Giới can tâm biến thành heo vì nàng.

Chỉ là Đường Tăng rất tỉnh táo, cũng không mất lý trí, mỹ nhân ai cũng thích, nhưng nếu như không có thực lực, có được mỹ nhân thì chính là tai nạn!

Thời gian Hằng Nga ở trong Thiên Đình hẳn là rất dài, nhưng lại không có người nào chinh phục được, ngoại trừ một chút bổn sự của bản thân ra, hẳn là còn có thiên điều trói buộc, làm cho người ta không dám tùy tiện vượt qua lôi trì.

Cũng không phải là ai cũng to gan giống như Tôn Ngộ Không, không sợ hãi như vậy

Đường Tăng phát hiện ra, lúc này trong mắt của cơ hồ tất cả nam thần tiên đều hiện lên vẻ cuồng nhiệt và mê luyến, chỉ là quá trình độ khác biệt mà thôi, cũng chỉ có Thác Tháp Thiên Vương và một số ít lão ngoan đồng là mặt không biểu tình, có lẽ ánh mắt của bọn họ cũng khác nhau.

Đồng thời hắn cũng phát giác ra được trong mắt của Vương Mẫu có vẻ ghen ghét ẩn dấu rất sâu, mặc dù Vương Mẫu che dấu rất khá, thế nhưng lại không tránh được ánh mắt thân là danh sư tứ tinh của hắn, đôi mắt của hắn thậm chí so với một chút Thiên nhãn còn lợi hại hơn, đây chính là chỗ thần kỳ của danh sư.

Nhìn thấy vẻ ghen ghét trong mắt của Vương Mẫu, Đường Tăng lập tức cảm thấy, chỉ sợ Hằng Nga ở trong Thiên Đình cũng không dễ dàng gì.

Trên thực tế cũng là như thế, mặc dù Vương Mẫu sẽ không làm khó xử Hằng Nga một cách trắng trợn, nhưng không có việc gì thì sẽ gọi Hằng Nga đến múa, hoàn toàn coi Hằng Nga trở thành vũ nữ.

Chỉ là Hằng Nga cũng chịu mệt nhọc, chưa từng phàn nàn, mà lại cũng an phận thủ thường, chưa hề lợi dụng qua mỹ mạo của mình để làm bất cứ chuyện gì.

Bỗng nhiên Đường Tăng nhìn về phía con thỏ trong ngực của Hằng Nga, con thỏ kia có một thân lông tóc trắng như tuyết, đương nhiên thứ chân chính làm cho Đường Tăng nhìn không phải con thỏ, mà là củ cà rốt mà nó đang gặm!

Đó chính là một củ cà rốt nhìn như phổ thông, cũng không phải là cà rốt ở trên thế gian.

- Ngộ Không, lấy củ cải kia ra đây cho ta.

Đường Tăng nói với Tôn Ngộ Không.

- Củ cải?

Tôn Ngộ Không sững sờ:

- Sư phụ, kia là đồ ăn thỏ ngọc của Hằng Nga tiên tử nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play