- Con khỉ ngu nhà ngươi, lại không thể hấp dẫn người tới, thật là khờ hết mức có thể. Mới vừa rồi chỉ có hai người, hơn nữa bọn họ đã quay lại nhìn ngươi, thì ngươi nên nói “hai vị đi đường tốt, cho ít tiền đi, cho chút đồ ăn đi”. Nếu như là ba người thì kêu “Ba vị đi đường tốt... nếu như rất nhiều người thì kêu “Các vị đi đường tốt”.
Thanh niên ăn mày nói.
- Nhưng ngươi nói không thể nói sai mà.
Tôn Ngộ Không thắc mắc.
Bẹp!
Thanh niên ăn mày đập đầu Tôn Ngộ Không lần nữa:
- Ngươi còn dám mạnh miệng, cái con khỉ ngu nhà ngươi, bảo ngươi kêu vậy thì ngươi cứ kêu vậy đi, ở đâu ra nhiều sao như vậy!
Thanh niên ăn mày tức giận lại quất tới một roi.
Tôn Ngộ Không bị quất tới mức mí mắt giật liên tục, trong lòng không ngừng nói với bản thân, chỉ phải kiên trì ba ngày là có thể cứu được Tử Lan rồi, mình nhất định có thể làm được!
Lúc đầu Tôn Ngộ Không cho rằng, không phải chỉ là làm ăn mày ba ngày thôi sao.
Không ngờ rằng thời điểm thực tế lại khó khăn như vậy, nhiều lần hắn thiếu chút nữa thất bại trong gang tấc!
- Tiếp tục, đồ khỉ ngu!
Thanh niên ăn mày lại quất Tôn Ngộ Không cái nữa, nói:
- Bây giờ ta sẽ dạy ngươi, làm một tên ăn mày như thế nào.
- Làm ăn mày thì phải buông bỏ tôn nghiêm của mình, phải thấp kém đi cầu xin những người có tiền kia bố thí mình.
- Ta có thể hỏi một chuyện không?
Tôn Ngộ Không bỗng nhiên cắt đứt.
- Vấn đề gì?
- Các ngươi có tay có chân, tại sao phải từ bỏ tôn nghiêm đi làm ăn mày?
Tôn Ngộ Không hỏi.
- Làm ăn mày tốt biết bao, cái gì cũng không cần làm vẫn có cơm ăn.
- Vậy bây giờ ngươi không phải là đang làm việc sao? Chẳng lẽ tất cả ăn mày đều phải tốn sức đi xin ăn như vậy? Vậy thì có gì khác với người bình thường đâu?
Bẹp!
Thanh niên ăn mày giận quất lên đầu Tôn Ngộ Không:
- Ở đâu ra nhiều vấn đề như vậy? Quỳ xuống!
- Tại sao phải quỳ xuống? Ta lại không làm gì sai.
Tôn Ngộ Không không hiểu.
- Bảo ngươi quỳ thì ngươi quỳ đi, ngươi còn dám mạnh miệng?
Thanh niên ăn mày lại quất tới một roi:
- Quỳ xuống, là bảo ngươi quỳ xin ăn, như vậy những người đi ngang qua kia mới cảm thấy ngươi đáng thương, sau đó nói không chừng sẽ mềm lòng cho ngươi ăn, hoặc là cho ngươi tiền.
- Còn không mau quỳ xuống!
Thanh niên ăn mày quát lên.
Tôn Ngộ Không quay đầu lại, hơi nhắm mắt lại, một lần nữa nói với mình, chỉ phải kiên trì ba ngày!!!
- Ăn mày là đi xin ăn, là bỏ đi tôn nghiêm cầu xin người khác bố thí. Bây giờ ta vì cứu Tử Lan, không phải là cũng bỏ đi tôn nghiêm ở chỗ này cầu xin Hàn Cực Thiên Nữ sao?
Tôn Ngộ Không nghĩ thầm trong lòng, hắn cảm thấy Hàn Cực Thiên Nữ chắc chắn đã biết là hắn tới, thậm chí có khi những thứ này đều là do Hàn Cực Thiên Nữ an bài.
Nếu không ba ngày hắn làm ăn mày, Hàn Cực Thiên Nữ ở đâu ra cho hắn gặp?
- Rầm!
Tôn Ngộ Không mặt không cảm giác quỳ xuống, hắn cố gắng thôi miên mình: Ta không phải quỳ xuống cầu xin những người hạ đẳng này, mà là quỳ xuống cầu xin Hàn Cực Thiên Nữ! Vì Tử Lan!
- Đại sư huynh, huynh ở chỗ này làm gì?
Bỗng nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên, Tôn Ngộ Không ngẩng đầu nhìn lại đúng lúc Sa Tăng chợt lóe xuất hiện trước mặt hắn.
- Làm ăn mày đó.
Tôn Ngộ Không trả lời đương nhiên.
- Đại sư huynh, không phải huynh đi tìm Hàn Cực Thiên Nữ sao? Thế nào lại tới nơi này làm ăn mày rồi?
Sa Tăng ngạc nhiên.
- Bởi vì Hàn Cực Thiên Nữ muốn ta làm ăn mày.
- Vì sao?
- Bởi vì Hàn Cực Thiên Nữ bảo ta làm ăn mày ba ngày sau đó nàng sẽ bằng lòng gặp ta.
Tôn Ngộ Không mặt không cảm giác nói:
- Sau đó, nàng sẽ cho ta Hàn Cực Thiên Đan.
- Vị đại nhân này, ngươi xem chúng ta đáng thương như vậy, hảo tâm cho ít tiền đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT