Edit: Chikajo

Tôi nghĩ thế giới của tôi là một màn hỗn độn. Tôi không biết là thế giới này sai lầm rồi, hay là tôi sai lầm rồi. Nếu thế giới này sai, vì sao tôi còn phải ở đây. Nếu là tôi sai, vì sao còn muốn giữ tôi ở lại. Tôi sợ ánh mắt của mọi người, hơn nữa còn cảm thấy căm phẫn với loại ánh mắt đó. Nhưng bất lực. Tôi nghĩ cảm giác này đại khái có chút giống với cảm giác của sư tử ở trong lồng sắt: không biết mình đến từ đâu, chỉ nhớ mang máng bản tính xưa. Không hiểu con người, nhưng không thể không sinh tồn dưới ánh mắt có ở khắp mọi nơi của bọn họ, hơn nữa không có khả năng chạy trốn.

Luật sư nói, đây là quy luật. Luật sư nói, thiếu gia cậu hẳn là rất may mắn, cậu sinh ra đã giàu có. Như vậy bất hạnh của cậu cũng đã giảm bớt mấy trăm vạn lần.

Ông chẳng hề biết tôi muốn gì.

Mà chính tôi cũng không biết. Điều duy nhất tôi biết là, tôi muốn rời khỏi nơi này cỡ nào. Tôi hẳn là nên sống một cuộc sống giống như tên ngốc, bởi vì bản thân tôi chính là một tên ngốc, tuy rằng tôi không biết rốt cuộc là tôi ngốc ở chỗ nào.

Là toàn bộ người trên thế giới này sai rồi, hay là chỉ có một mình tôi sai?

Tôi không thể khống chế sự phẫn nộ của chính mình. Ngay cả mẹ của tôi cũng không thể hiểu là rút cục bà đã sinh ra một con quái vật gì.

Tôi nghĩ tôi không thể reo rắc tai họa xuống thế giới này. Tôi chỉ có thể reo rắc tai họa xuống chính bản thân mình.

Ngay cả chính tôi cũng không thể tin được những lời nói điên rồ này của mình.

Thế mà vẫn còn sống, thật sự là rất kỳ lạ.

Luật sư nói, không có gì kì lạ cả, cậu cứ sống theo cách cậu muốn đi, dù sao cậu cũng có đủ tiền.

Không cần tiếp tục nghĩ nữa, tôi tự nói với bản thân, tâm trí của mày chỉ dừng lại lúc mười tuổi, mày là một con quái vật nhỏ tuổi.

******************************

Mẫn luật sư rời khỏi phòng của cậu, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trạc Sướng nằm trên giường, nhìn khăn trải giường màu trắng, còn cả trần nhà màu trắng. Phòng của cậu cũng lấy màu trắng làm chủ đạo. Trong ấn tượng của cậu, tựa như bản thân đang nằm trong một cái hộp trắng, na ná như hộp tro cốt gì đó, chẳng qua nó (hộp tro cốt) là màu trắng.

“Thế nào?” Cậu nghe thấy tiếng của mẹ cậu. Tiếng nói đó rất đặc biệt, có chút vội vàng, cũng có chút không để ý. Đương nhiên, tiếng nói này với cậu mà nói cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Không sao cả. Câu ấy rất khỏe mạnh.”

Người phụ nữ khẽ thở dài một cái, không biết là bởi vì yên tâm hay hay là bởi vì thất vọng.

“Vậy tôi cáo từ.” tiếng bước chân của người đàn ông rất nhẹ, nhẹ giống một luật sư. Bởi vì ông vốn chính là một luật sư, cho nên tiếng bước chân của ông cũng có tính đặc biệt của luật sư.

Nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là tiếng mở cửa. Cậu nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Biết mẹ đang đi vào. Cậu cảm thấy lông mi của mình có chút rung rung, vì thế trở mình, đưa lưng về phía bà.

Cậu đang chờ đợi. Hơn nữa hi vọng bà có thể mau chấm dứt.

Nhưng lúc này đây bà vậy mà không nói bất cứ điều gì. Lẳng lặng đứng một hồi, rồi đi ra ngoài.

Trạc Sướng bò dậy. Tóc tai lộn xộn. Cậu nhìn thân thể của chính mình. Sau đó trừng mắt nhìn trần nhà. Trong đầu cậu cái gì cũng không có, trống trơn.

Cậu mở di động ra. Trong danh bạ điện thoại ngoài Mẫn luật sư, không có bất kỳ ai khác. Bọn họ cũng rất ít khi nói chuyện qua điện thoại. Trừ phi cậu cần cái gì hoặc là có tình huống khẩn cấp gì.

Cậu không có bạn bè, cũng không có bạn cùng lớp. Cậu không cần tình bạn, đương nhiên cũng không cần tri thức. Trí não của cậu không thể tiếp tục phát triển, cậu vĩnh viễn chỉ dừng lại ở lớp bốn tiểu học. Nhưng thân thể cậu đã trưởng thành. Cậu đã biết một chút về chuyện của đàn ông, đương nhiên cũng là theo học khóa tri thức sức khỏe từ Mẫn luật sư mà biết được.

Ông nói, Trạc Sướng cậu phải hiểu biết thân thể của cậu, để không đến mức khi xao động mà sợ hãi.

Cậu nghĩ cậu vĩnh viễn cũng sẽ không xao động, cậu chỉ biết phẫn nộ.

Bởi vì cậu hiện tại đang rất phẫn nộ.

Vì thế cậu lặng lẽ rời giường, còn len lén chuồn ra ngoài.

Cậu luôn rất dễ dàng có thế tránh khỏi hệ thống phòng trộm, đối với loại chuyện này, cậu luôn am hiểu, giống như trời sinh đã biết chơi như thế nào.

Mười phút sau, tên đại ngốc này bắt đầu dạo chơi trong nội thành ồn ào náo động. Cậu đi từng bước một, tựa như đi chơi trò sĩ binh gỡ mìn. Trong đầu cậu chẳng nghĩ gì cả.

*****************************

Điệp Ngữ đang tích cực chuẩn bị đi đảo Hải Nam chụp ảnh. Tài chính của cô vừa mới sung túc, dụng cụ cũng đã chuẩn bị tốt, thời gian thì có cả đống không cần dùng tiền mua. Nhưng cô cảm thấy bản thân bị vây hãm mà chẳng hiểu tại sao.

Nhưng nếu có ai cho rằng Chu Điệp Ngữ là cái loại người dễ dàng nghe lời, vậy thì người đó sai rồi. Đây là chắc chắn. Tóm lại là những lời luật sư kia nói, Điệp Ngữ chuẩn bị tự động ngoảnh mặt làm ngơ.

Cô ngược lại suy nghĩ rất nhiều phương pháp phục thù. Không biết chính cô vì sao phải suy nghĩ lung tung nhiều như vậy. Con người đôi khi thật kỳ quái. Trong đầu đầy những thứ linh tinh, rồi lại đau khổ suy tư. Cái này và phân trong đại tràng (ruột già) giống nhau. Chỉ là phân có một lối ra cố định có thể bài tiết. Còn suy nghĩ, lại thường không thể tìm được đường ra.

Cô xỏ đôi chân tinh tế trắng nõn vào một đôi dép lê cũ thật to. Sau đó quyết định đi ra ngoài một chút. Trong lòng cô không muốn nhớ tới bất kì người nào, nhưng lại có rất nhiều người đang lắc lư trong đầu cô, hơi giống linh hồn. Điệp Ngữ sợ những thứ linh tinh đó. Lúc ra khỏi cửa lại thuận tay mang theo một cái đèn pin cầm tay.

Đợi đến khi cô đi ra đường cái, nhìn thấy đám người ồn ào náo động, mới biết mình đã mang theo một món đồ vô dụng đến cỡ nào.

Nhưng cũng may, cô không quên thứ đồ có ích nhất, đó chính là túi tiền lẻ cần thiết khi đi dạo chợ đêm. Nếu không thể bổ sung vào tâm linh trống rỗng, thì tạm thời bổ sung vào cái dạ dày trống rỗng đi.

Hai bên đường cái có rất nhiều sạp hàng và quán vỉa hè, có quán được mở dưới một tán ô hoặc lều, bàn nhỏ mà đầy mỡ, thực khách nước ngoài hoặc bản địa đông đúc khiến nơi này thật náo nhiệt. Điệp Ngữ nhìn thấy mực viên có chút nhịn không nổi, lê đôi dép lê rồi len vào đám người.

“Cô ơi, cho một bát.” Cô cười hì hì nói.

Trong bát nhựa nhỏ là tám viên mực viên tròn vo, rắc chút tương ớt và sốt cà chua, sau đó cắm vào một que tăm. Động tác vừa nhanh vừa thành thạo. Điệp Ngữ và cái áo T- shirt của cô nỗ lực qua muôn vàn khó khăn len ra khỏi đám người, sau đó cô cười cực kỳ thỏa mãn, bắt đầu vừa thổi vừa nhai.

Di động kêu. Cô vén áo T- shirt, lấy di động từ trong túi quần bò ra. Là Thang Cận Huy.

“Có chỉ thị gì sao, Thang tổng?” Cô vừa nuốt, vừa mơ hồ kết nối điện thoại.

“Sáng nay em gọi điện cho anh, di động của anh hết pin. Làm sao vậy?”

“Không có chuyện gì, chỉ là hơi nhàm chán, muốn tìm anh giải buồn.” Điệp Ngữ vừa ăn, vừa nhìn các quầy hàng khác xung quanh.

“Em cho anh là ngưu lang sao, còn giải buồn nữa.” Thang Cận Huy cười hà hà trong điện thoại. (ngưu lang: trai bao)

“Ngưu lang cũng lớn tuổi hơn anh đó, đừng dọa người.”

“Em học được những lời làm tổn thương người thế lúc nào vậy nha, Chu Điệp Ngữ. Lúc trước đúng là bị em lừa.”

“Sao, cho rằng em là tiên nữ à?”

“Tự kỷ đi em. Aiz, không thèm nghe em nói nữa, sắp họp rồi, anh phải đi vào.”

“Gì, còn họp?”

“Em cho là cũng giống em sao, đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng, tan họp gọi điện cho em sau, đừng chơi bên ngoài lâu quá.”

“Biết rồi ạ, mẹ ~” Điệp Ngữ kéo dài âm. Lần này cô thấy một cái xe đẩy nước mía ép màu xanh biếc, vì thế chậm rãi thong thả bước tới. không biết vì sao, sau khi nhận điện thoại, cô cảm thấy mình bỗng nhiên có chút nặng nề.

Cô, thực sự đã thay đổi rất nhiều sao? Vì sao chính cô một chút cũng không cảm thấy. thật là buồn cười. Điệp Ngữ một lần nữa lấy di động ra, nghĩ nghĩ, sau đó gửi một tin nhắn ngắn cho Thang Cận Huy.

Mua một cốc nước mía ép to, màu xanh nhạt, ngọt mát khoan khoái.

“Trạc Sướng?” Cô có chút kinh ngạc. Cậu đang ngồi trên ghế đá bên đường, gặm một cái hamburger. Đôi chân dài vắt chéo. Tóc hơi bù xù. Khi cậu ngẩng đầu lên, Điệp Ngữ bất giác nhẹ giọng, bởi vì ánh mắt kia, thật đúng là ánh mắt của một đứa trẻ.

“Sao lại một mình ra đây?”

“Liên quan gì đến cô.” Cậu liếc cô một cái, vụn bánh mì dính khắp mặt. giọng nói rất đàn ông, nhưng giọng điệu chỉ như mười tuổi.

Điệp Ngữ cười khẽ, thấy cậu đi chân trần đeo dép lê, còn cả mấy chỗ trầy da trên cánh tay.

“Đương nhiên không liên quan gì đến tôi. Vậy hẹn gặp lại. Vừa đây cứ coi như nghe thấy chó kêu đi.” Điệp Ngữ xoay người bước đi.

Cô biết cậu đi theo đằng sau, tiếng loẹt quẹt loẹt quẹt, và tiếng dép lê của cô, giống như đánh nhịp. Điệp Ngữ không quay lại, cứ thế đi. Thấy hàng quà vặt, mua một chút, thấy đồ uống kem ly, cũng mua một cái, vừa ăn vừa đi.

Gió đêm phơ phất, bóng cây lay động dưới ánh đèn, mùi chiên nướng và dầu mỡ bay trong không khí, thấy lòng thoải mái bình thản.

Cậu vẫn theo phía sau, rất có chút khí thế của oan hồn bất tán. Điệp Ngữ quay người lại, “Một cậu bé như cậu buổi tối đi lung tung bên ngoài làm gì, cậu đi theo tôi để làm gì?”

Cậu hai tay đút túi, chậm rì rì nghiêng người nhìn phía khác. Bày ra một bộ “ Cô đang nói chuyện với tôi sao”.

Điệp Ngữ cảm thấy buồn cười. Lắc đầu, “Không phải tôi có thù oán gì với cậu chứ?”

Cậu lười biếng quay người lại. Điệp Ngữ lại phát hiện trên mặt cậu mang theo một chút xíu mờ mịt, và hầu hết là tự cho là đúng.

“Cậu đẩy tôi xuống biển làm gì?”

“Ai, ai đẩy cô? Trên TV nói là cô ném tôi xuống.”

“TV nói? Chính cậu cũng không biết tại sao lại thế hả, tôi rõ ràng đang yên lành đứng đó, cậu chạy đến làm gì, tôi thân với cậu lắm sao?”

Ánh mắt cậu dần sắc bén, Điệp Ngữ bỗng nhiên có chút hối hận. Nguy rồi, sẽ không bị đánh chứ?

“A, đừng nóng giận, lại đây, tỷ tỷ mời cậu ăn.” Điệp Ngữ lập tức cười dịu dàng, đem tất cả đồ ăn vặt ôm trong lòng đặt trên bàn đá, “Lại đây nào.” Chó con. Hai chữ cuối cùng nghẹn trong lòng không dám nói ra.

Cậu liếc cô một cái, đứng đó bất động. Đầu xoay đi chỗ khác. Điệp Ngữ thấy trên tai trái của cậu có một viên kim cương đen, ngẫu nhiên phát sáng chói mắt dưới ánh đèn trên phố. Bỗng nhiên nhớ ra cậu là một người có tiền.

Điệp Ngữ ngồi xuống, chậm rì rì bắt đầu ăn. Không biết bỗng từ đâu sinh ra nhiều kiên nhẫn như vậy.

“Nói một chút xem, cậu đi theo tôi để làm gì?”

Cậu cuối cùng cũng hàng tôn khuất quý (đại khái là hạ lòng tự tôn bỏ đi sự cao quý) đi qua.

“Ngồi.” Điệp Ngữ đang bỏ một miếng chao vào miệng. (chao = chao đậu phụ = đậu phụ thối)

Cậu ngồi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm miệng Điệp Ngữ.

Điệp Ngữ nhịn không được cười, “Chỉ là có hơi thối, thực ra ăn vẫn rất ngon. Cậu muốn nếm thử chút không?”

Cậu mở miệng ra.

Đúng là thiếu gia. Điệp Ngữ quyết định đêm nay sẽ khuyên cậu xóa bỏ ý niệm về bồi thường trong đầu, vì thế cũng quyết định khuất tôn hàng quý “hầu hạ” cậu một phen.

Dùng tăm trúc xiên một miếng, sau đó nhẹ nhàng đưa vào trong miệng cậu. “Mùi vị thế —-“

Chữ “nào” còn chưa nói ra, Trạc Sướng phụt một tiếng phun hết ra. Sau đó trừng mắt nhìn Điệp Ngữ. giống một con cún con đang phẫn nộ.

Con ngươi Điệp Ngữ lóe sáng suy nghĩ, “Không thích sao? Không thích thì cậu phải nói sớm, đừng lãng phí chứ.” Sau đó xiên lên hai miếng còn lại cho vào miệng mình, nhấm nháp kỹhương vị, hàm hàm hồ hồ nói, “ Tôi nói Trạc Sướng thiếu gia, tôi không rõ vì sao cái vị luật sư kia của cậu muốn tôi bồi thường cho cậu, tôi lại càng không hiểu vì sao cậu muốn đẩy tôi xuống.”

Cậu nhìn chằm chằm cái miệng đang nhai của cô, ánh mắt có chút mờ mịt. Khiến Điệp Ngữ thực cảm thấy như mình đang kê đồng áp giảng (như đang nói chuyện với gà vịt á, m k biết thay bằng câu nào;…;). Bởi vì họ căn bản không nghĩ cùng một mạch, như là người đến từ hai tinh cầu.

“Tôi nói tôi không đẩy cô xuống!” cậu cực kỳ tức giận quát.

Điệp Ngữ bỗng nhiên rất không may bị sặc, liều mạng ho khan, nước mắt ròng ròng chảy ra. Hai tay cô moi móc toàn thân trên dưới, thật đáng tiếc không tìm được dù chỉ là một mảnh khăn tay. Có chút chật vật, vì thế vén đại áo T-shirt bưng kín mặt.

Khi Điệp Ngữ đang ăn, cô có thể sẽ nhớ tới phòng ăn nhà người đó hoặc là những lúc dùng cơm vui vẻ cùng người đó.

Nhưng hiện tại khi cô đang ho khan, cô chỉ nhớ tới Hải Sinh.

Cô đứng lên, nói câu rất xin lỗi, rồi đi về. Cậu chạy tới, đứng trước mặt cô. Điệp Ngữ không ngẩng đầu, vì cô biết bộ dạng mình rất khó coi. “Tránh ra!” Cô hô một tiếng, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn khiến cậu nghe thấy, cũng đủ cho người nghe thấy biết cô tâm tình đang không tốt.

“Tôi thật sự không đẩy cô xuống!” cậu còn nói một lần nữa.

“Tôi bảo cậu tránh ra, cậu có bệnh à!” Điệp Ngữ ngâng đầu, đôi mắt hồng hồng. Mỗi lần ho khan cô đều giống như đột nhiên bị hành hung.

Nhưng Trạc Sướng vẫn túm lấy cô như trước, ánh mắt mê hoặc lại thêm tàn ác.

“Cậu nghe không hiểu tiếng người?” Giọng Điệp Ngữ nhẹ nhàng mà nghiêm khắc. Cô thật sự tức giận, vẻ mặt coi thường. Cô dùng sức vung cánh tay, nhưng không rút tay mình ra. Cô khinh miệt cười cười: “Cậu đã nghe không hiểu…” Vung một bạt tai.

“Tôi thay mẹ cậu giáo huấn cậu.” Ánh mắt Điệp Ngữ rất khinh thường, cũng có chút mơ hồ, trong lòng cô có chút hỗn độn, nhưng ánh mắt vẫn trong suốt như một, “Phải biết tôn trọng người khác, hiểu chưa, tiểu tử.”

Một cái tát này thật mạnh, đánh cho cậu lơ mơ. Điệp Ngữ vẫy vẫy tay. Cảm giác, hơi đau. Nhưng vẫn nâng tay vỗ nhẹ nhẹ lên mặt cậu, “Thực xin lỗi.” cô miễn cưỡng cười cười, “Tôi đi trước.”

Trạc Sướng bị một cái tát làm tủi thân, trong nháy mắt rất muốn khóc ra. Nhưng cậu nhịn xuống.

“Mẫn Hạo Trung, lại đây đón tôi…Tôi không biết mình đang ở đâu….Tóm lại là đến đây đón tôi!” Cậu treo điện thoại. Điệp Ngữ chẳng biết đã đi đâu.

Mọi người trên thế giới không có ai giống Trạc Sướng.Tất cả những người cậu đã gặp không phải quá mức xui xẻo thì là quá mức may mắn. Nhưng may mắn hay không, dường như khó có thể phân biệt. Mẫn Hạo Trung lái xe, nhanh chóng tìm được Trạc Sướng.

Trạc Sướng không nói chuyện, có chút không vui tiến vào trong xe. “Đến thật nhanh.” Cậu yên lặng nói.

“Ừm.” Mẫn Hạo Trung cười đáp. Khi nói chuyện điện thoại với Trạc Sướng, ông vừa vặn nghe thấy tiếng chuông của tháp đồng hồ truyền đến trong những tiếng ồn ào.

“Mẫn luật sư.” Trạc Sướng dừng một chút, “ Con người vì sao lại sống?”

***************************

Điệp Ngữ, tôi không tốt chỗ nào, em không yêu tôi?

Điệp Ngữ, nhiều nữ sinh thích tôi như vậy, sao em dù liếc cũng không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái? Chưa từng gặp cô gái nào như em….

Điệp Ngữ, tôi cảm thấy…..gặp phải em thật sự rất khôi hài…..em còn muốn tôi tiếp tục chờ nữa sao?

Điệp Ngữ, em không có người trong lòng sao?

Điệp Ngữ,…..à, không có gì, em có đói bụng không?

Điệp Ngữ gặp được Hải Sinh ở đại học, anh lớn hơn cô một khóa, là hội trưởng hội nhiếp ảnh sinh viên. Hoạt bát thích cười, tỏa sáng như ánh mặt trời. Kỹ thuật chụp ảnh hạng nhất. Lần đó, ở triển lãm nhiếp ảnh, Điệp Ngữ phát hiện một bức ảnh chụp mình. Góc độ chụp rất đẹp.

Hôm đó, đúng là một ngày quan trọng mà kỳ lạ trong cuộc đời cô. Ngồi xổm trên một tảng đá bên hồ, tư thế không hề đẹp đẽ, chỉ là ngồi chồm hỗm rất tự tại. Cô nhìn bóng dáng của chính mình trong hồ nước, hoài niệm sự trong trắng vừa mất đi. Vẻ mặt, hiện tại hiện rõ trong bức ảnh, chính cô cũng nhìn không hiểu. Mệ muội, cũng rất kỳ dị.

Lúc này một tiếng nói từ phía sau truyền tới: “A, bạn không phải là…..”

Điệp Ngữ quay đầu lại, liền thấy Cố Hải Sinh vẻ mặt tươi cười. Lúc ấy cô nghĩ, một người sao có thể cười lên như thế.

“Bạn là cô ấy?” Cố Hải Sinh chỉ vào ảnh chụp, vẻ mặt mang theo ánh sáng rực rỡ sinh động, “Thật khéo mà, lại gặp nhau, bạn cũng học trường này, sao tôi trước giờ chưa từng gặp bạn…..”Điệp Ngữ phun ra một câu: “Tạm biệt.” Cứng ngắc chặn đứng nụ cười của anh.

…………

Đi động kêu. Điệp Ngữ chui ra từ ổ chăn, nhìn thấy trên màn hình nhảy lên ba chữ, Thang Cận Huy.

“Sao lâu vậy mới tiếp? Anh vừa mới tan họp. Đám tôn tử kia, mẹ nó thích họp giữa đêm, họp nửa buổi tối cũng chẳng được tích sự gì. Muốn đi ăn khuya không…..Điệp Ngữ, sao vậy?”

“Không.” Điệp Ngữ từ từ nhắm hai mắt, “Em ngủ. Mai nói sau.”

“Aiz, ngày mai không phải em muốn đi kí tên bán sách sao? Địa điểm anh đã liên hệ cho em rồi, em đừng có đến lúc đó lại không đến.”

“Ừm.”

“Vậy, em ngủ đi.” Thang Cận Huy cười hì hì.

“Thang tổng.” Điệp Ngữ bỗng nhiên có chút áy náy, “Em muốn mau chóng tới Hải Nam.”

“Được, kí xong em phải đi chứ.”

“Ừm.” Điệp Ngữ hơi cúi đầu, “Cám ơn anh, vẫn chiếu cố em như vậy.”

“Khách khí quá. Lại nói, anh không phải cũng được chia hoa hồng sao, chúng ta chẳng ai nợ ai.” Thang Cận Huy sang sảng cười.

Điệp Ngữ cười khẽ, “Vì chút hoa hồng đó sao?” Ngữ khí thản nhiên: “Trước khi đi, tới tìm em nhé.”

Cô tùy tiện ném di động lên giường. Bịt kín chăn một lần nữa.

Trong phòng Tư Tư, đang khí thế ngất trời, tiếng cách hai lần cửa truyền đến. Sau đó là tiếng đập cửa rầm rầm, “Dương Tư Tư cậu nhỏ tiếng một chút cho tôi!”

Là Lỗ Kì. Dép lê loẹt xoẹt đi ra.

Âm thanh kịch liệt chậm rãi nhỏ đi, nhưng lại nhanh chóng cao lên. Đập vào dây thần kinh.

Điệp Ngữ nằm trong chăn kêu rên.

Hội kí tên bán sách hôm nay, trời mưa. Vốn người muốn đến đã không nhiều, bây giờ thậm chí có thể dùng từ thảm đạm để hình dung.

Cửa quảng trường cao ốc Khải Lai, dựng thẳng một tấm bảng. Thang Cận Huy như cười như không đứng bên cạnh.

Trong lòng Điệp Ngữ mơ hồ có chút khó chịu. Không thích ngày mưa. Ảnh hưởng tâm tình. Không còn cách nào, là người phàm tục phải chịu đựng tất cả tật xấu của người phàm tục.

Điệp Ngữ vô cùng buồn chán, tiện tay cầm một quyển lên, bắt đầu lật chậm rề rề. Có đôi khi lòng hư vinh quấy phá, Điệp Ngữ cũng sẽ bất giác cảm thấy hồ đồ, không biết những tấm hình này mình đã chụp như thế nào. Dường như không phải là mình chụp, mà là chính bức ảnh đã ở đó, chẳng qua là mượn tay cô để xuất hiện.

Mấy ngàn quyển sách, chất đống trong thùng giấy bên cạnh, có vẻ hơi ẩm ướt. Điệp Ngữ nhẹ nhàng lật quyển trên mặt bàn. Hôm nay cô mặc quần áo trắng, cổ áo hình chữ V. Chân đeo một đôi giày thể thao. Rất sạch sẽ, rất bình tĩnh.

Thang Cận Huy rốt cục không chịu nổi, kéo ghế dựa ngồi xuống.

“Thang tổng, anh về đi, dù sao cũng không có người, một mình em là được.” Điệp Ngữ quay đầu lại cười cười, “Ông trời giúp đỡ, để cho em nhàn nhã như vậy.”

“Vậy sao được, anh phải giúp em.”

Điệp Ngữ nghiêng người nhìn anh, nở nụ cười rất dịu dàng. Thang Cận Huy nhìn có chút thất thần. Điệp Ngữ luôn luôn cười, mang theo ý chế nhạo nhiều. Thỉnh thoảng mới cười dịu dàng như vậy, ngay cả ánh mắt cũng mang theo ấm áp. Thang Cận Huy tiện tay cầm một quyển tranh lên, có chút ý che giấu cảm xúc.

“Chu tiểu thư, ký tên cho tôi đi.”

Điệp Ngữ ngẩng đầu, thấy Tư Tư và Lỗ Kì. Cô mở to mắt nở nụ cười: “Các cậu tới sao, thực nể mặt.”

“Đến ủng hộ cậu.” Tư Tư yêu kiều nói. Khuôn mặt ửng đỏ, tay cầm chiếc ô màu hồng phấn. (câu này bạn k chắc lắm~)

Điệp Ngữ nhìn nhìn cậu trai phía sau cô, cao cao, ánh mắt trong veo, nhìn rất được. Thấy ánh mắt Điệp Ngữ, nở nụ cười rất ôn hòa, “Hajimemashite.” (Xin chào (lần gặp đầu tiên))

Là một cậu trai Nhật Bản.

Điệp Ngữ gật đầu mỉm cười.

“Tôi, rất, thích, tranh, của, cô.” Cậu trai tiếp tục nói.

“Cám ơn.” Điệp Ngữ nhận tập tranh trong tay cậu, sau đó rất phóng khoáng ký tên mình lên. Lỗ Kì thì lặng lẽ nháy mắt với Điệp Ngữ. “Cậu cũng tới, cám ơn.” Điệp Ngữ khẽ xoa khuôn mặt cô.

Lỗ Kì vừa mới tốt nghiệp không lâu, công tác trong một công ty nước ngoài, là một cô gái rất nỗ lực.

Vừa định mở miệng nói gì đó, bỗng nhiên một cô gái đi tới, “Chu tiểu thư, thỉnh ký tên cho tôi, cám ơn.”

Điệp Ngữ cười hì hì ký xong, còn vẽ một con bướm bên cạnh chữ kí. Nhưng cô gái đó vẫn chưa đi, có chút ngượng ngùng dịch một bước sang bên cạnh: “A, có thể ký tất cả không?”

Điệp Ngữ thấy bên cạnh cô ấy là ba cái thùng giấy thật to, xếp đầy tập tranh của cô. Nhất thời cảm thấy hơi choáng.

“A, đương nhiên có thể.” Cô nói. Thang tổng đã đi lên mở ra từng quyển từng quyển sách đưa cho cô.

“A, Điệp Ngữ tỷ tỷ, chị không biết em và các bạn học thích chị cỡ nào đâu.” Cô gái có chút hưng phấn lải nhải, “Oa, chị vẽ con bướm thật đẹp nha! A, có thể mỗi quyển đều vẽ một hình được không?”

“Hả,” Điệp Ngữ hậu tri hậu giác (nói/thấy rồi mới hiểu) cười cười, nhìn nhìn ba cái thùng giấy thật lớn kia, “Đương nhiên, có thể.”

Mưa bắt đầu càng rơi càng lớn.

Hội bán sách của Điệp Ngữ chỉ có vài người, bạn bè, và một độc giả duy nhất. Cô ký tên rất vất vả, cổ tay cũng muốn gẫy. Nhưng nghĩ đến sau đó có thể đi Hải Nam, cô liền cảm thấy như lập tức được giải thoát.

Từ 11h sáng mãi cho đến 3h chiều. Điệp Ngữ thành công ký xong ba thùng giấy lớn, mười năm sau cô cũng không muốn viết tên của mình nữa.

Cô gái rất cảm kích, sau đó được một chiếc Lexus đón đi. Sau đó, một chiếc xe vận tải lớn hơi giống công ty chuyển nhà, dọn ba cái thùng to đi. Hội ký tên bán sách của Điệp Ngữ cuối cùng kết thúc.

Cô đứng lên duỗi thắt lưng, nở nụ cười mệt mỏi, “Đi thôi, đi ăn cơm, tớ mời khách.”

“Thật sao?” Tư Tư cười vui vẻ, một tay kéo cậu trai Nhật Bản, “Yano thích trâu hầm.”

“Trâu cái đầu cậu, đi ăn ở Đại Bài Đương (1).” Điệp Ngữ ra lệnh, Thang Cận Huy cười hì hì, “Điệp Ngữ, em và bạn cùng đi đi, anh không đi đâu.” Nhìn ánh mắt Điệp Ngữ, dừng một chút, “Có chút chuyện.”

“Được.” Điệp Ngữ gật đầu, “Cám ơn anh.”

Thang Cận huy cười, “Trong lòng anh hiểu. Đi đi.” Xoa xoa đầu cô, dáng vẻ rất cưng chiều.

Điệp Ngữ nhìn anh rời đi, trong ga ra đúng lúc một chiếc Ferrari màu đen đi ra. Xe dừng lại trước mặt các cô, cửa kính xe hạ xuống, Cung Phát Thần lộ ra nửa khuôn mặt, “Điệp Ngữ.” Anh nói.

Điệp Ngữ giật mình. Đói đến mức hơi choáng. Cô nhanh chóng cười nhạt. “A, Cung tổng.”

Ngữ khí nhạt như nước sôi.

Giải thích:

(1) Đại bài đương (Sidewalk snack booth): đại khái là một khu toàn quán bán đồ ăn vặt, hình thức bán kiểu này có ở 1 số nước: Hồng Kông, đài Loan, Singapo, Băng Cốc,….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play