Tám năm sau...

Tôi lững thững đẩy chiếc xe lăn cùng với cô gái trẻ năm nào nay đã tỉnh trí dạo quanh bờ biển. Chúng tôi vừa đi vừa nói, câu chuyện ba người nhưng chỉ hai người đối thoại:

- Đây là nơi cuối cùng in dấu chân của Doanh Nghi đấy! Đã mười năm rồi. Hôm nay cô ấy hứa sẽ quay trở về... Anh mau mở mắt ra đón cô ấy đi... - cô gái chặm chặm khăn giấy, sụt sùi cố kìm nén cảm xúc.

Anh vẫn nhắm mắt ngồi bình thản trên xe lăn. Bỗng chúng tôi nghe thấy tiếng dương cầm thân quen. Hồi hộp tiến lại gần thì bắt gặp cặp vợ chồng trung niên vừa thả hai vòng hoa bi xuống mặt biển vừa mở tất cả các khúc nhạc ghi âm của ai kia tấu năm nào. Hai tấm thân già liêu xiêu nương tựa vào nhau gồng mình vững bước.

Không ai nói gì với ai, một bầu không khí nặng nề tĩnh mịch nuốt trọn nỗi buồn hiu quạnh. Bước chân nặng nề hằn trên bãi cát rã rời tan tác.

Tôi giật mình, rõ ràng anh vừa đưa tay lên chỉ ra biển. Trên chiếc thuyền ngoài khơi có hình ảnh thiếu nữ năm nào:

- Cô có thấy anh Phát Sang mới chỉ tay cử động không? Cô có thấy Doanh Nghi đang ở trên chiếc thuyền ngoài xa kia không? - Tôi hỏi như muốn gào lên.

Cô gái chỉ cười, cười tội nghiệp cho gã ngốc.

Tôi lấy ống nghe, bắt mạch, mở mắt anh ra. Lẽ nào là ảo giác. Bệnh lý vẫn bình thường, không hề có một dấu vết của kỳ tích.

Tôi cười tê tái. Thế đấy! Tám năm tìm tìm kiếm kiếm, mong mong đợi đợi, nhớ nhớ thương thương. Dù dối lòng tôi cũng không thể chối bỏ. Tôi thực sự muốn biết ai mới là Hoàng tử mưa của công chúa dương cầm? Nụ cười xa xắm ngoài biển khơi kia là dành cho ai?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play