Em ngồi dưới chân cầu thang. Thân hình bé nhỏ ấy đang phải chịu đựng nỗi đau ghê gớm. Em đang suy sụp hoàn toàn. Em thật đáng thương vì trong hoàn cảnh đó vẫn phải tỏ ra mạnh mẽ. Đôi chân nhỏ bé đang gồng mình đứng dậy.
Em xơ xác tiều tuy như rễ cây già chết lâu năm. Em lang thang trên đường, đi không định vị, nét mặt vô hồn. Tôi đi theo em suốt nửa tiếng đồng hồ mà em vẫn không hề hay biết. Thế này thì nguy hiểm quá. Lỡ mà. Đi gần hơn nữa mới được.
Két! Ôi không? Tôi cắn chặt tay. Thật vô dụng, đi nhanh hơn một chút nữa là kịp rồi. Đáng ghét, tôi muốn lao ra túm cổ gã tài xế thô lỗ cho hắn một trận. May là hắn chưa đụng trúng em. Nếu không thì tôi cũng liều với hắn một phen. Cú va chạm làm tay em rướm máu, và nó cũng làm em trở về với thực tại. Có lẽ suốt chặng đường dài vừa qua em cũng không biết mình đang đi đâu. Đôi tay ngọc ngà chỉ buông trên phím đàn nay bị thương đến như vậy mà em vẫn không đổi sắc thái. Rốt cuộc là điều gì khiến em một cô gái dù trời đất có sập xuống cũng luôn phải giữ hình ảnh đẹp nhất của một tiểu thư khuê các trước mặt mọi người trở nên thế này.
Tôi chỉ biết đấm tay vào tường nhìn em khóc. Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má ửng hồng cày xé tim tôi. Tôi biết làm gì đây? Chỉ biết thầm lặng đứng nhìn em từ xa. Em đang phải trải qua chuyện kinh khủng gì? Đến khi nào em mới có được giấc ngủ BÌNH YÊN, đến khi nào em mới có thể cười tự nhiên vui vẻ. Có lẽ em cần lắm một bàn tay, một bàn tay kéo em khỏi địa ngục ghê sợ.
Tôi muốn chạy đến thật gần, thật gần bên em, chạm đôi bàn tay vào bàn tay rớm máu của em. Em khụy gối xuống đất tôi cũng không đứng nổi. Tôi không dám nhìn thêm một giây phút nào nữa. Phải. Tôi thật hèn nhát, thật yếu đuối, thật vô dụng. Chỉ cần chạy đến và đưa bàn tay ra mà cũng không làm được. Tôi nắm chặt tay, siết chặt tay, rồi đấm vào tim mình. Giờ không phải lúc mặc cảm, tự tin lên.
Đứng dậy nào. Em...em đâu rồi? Lại trễ...
** Mình về đến nhà rồi ư? Bằng cách nào? Khi nào? Sao mình không nhớ gì hết?
Tôi cố gượng mình đứng dậy. Tôi muốn uống nước, lần lần xuống bếp.
- Cô chủ.
- À, chị Hiền. Tôi... (ngập ngừng, phân vân) Không có gì. Chị đi làm việc đi
- Cô chủ, để tôi hâm đồ ăn, cô chủ ra bàn đi ạ.
- Tôi không đói - vừa nói tôi vừa nốc cạn ly nước - tôi lên phòng đây.
Tôi quay đi. Bước đến nửa chân cầu thang, tôi lại chạy xuống.
- Chị Hiền, ai đưa tôi về nhà vậy?
- Cô chủ (gương mặt chị thoáng chút hoảng hốt), cô chủ... Hôm qua cậu Phát Sang đưa cô về nhà, cô chủ ở trong phòng suốt từ hôm qua tới giờ mà.
- Vậy sao?
Tôi mừng vui ra mặt. Nhảy chân sáo ra bàn ăn.
- Tôi đói lắm. Dọn cho tôi thật nhiều thức ăn nhé.
Không quan tâm đến nét mặt ngơ ngác của chị, mùa đông sắp tàn, làn gió xuân đầu tiên đã ghé thăm tôi. Chỉ là mơ thôi. Một cơn ác mộng.
Tôi ngấu nghiến thức ăn, chưa bao giờ tôi thấy đồ ăn ngon như vậy. Hèn chi, sao có chuyện vô lý đó. Đúng là giấc mơ nhảm nhí. Có lẽ dạo này mình căng thẳng quá nên vậy. Cuối tuần phải xả stress mới được.
Mười sáu năm dạ dạ vâng vâng vậy là đủ rồi. Đã đến lúc phải nổi loạn. Xem nào. Làm gì đây? Oái! Tay mình. Sao lại bị thương? Miệng tôi đang nhồm nhoàm thức ăn giờ không nhai nổi. Miếng cơm nghẹn ở cổ không nuốt trôi. Cứ thế tôi ngồi thất thần cho đến khi đêm xuống.
Đêm thật dài. Một đêm không gió không mây. Mọi thứ tối đen như mực. Ánh sáng yếu ớt của mặt trăng đành ẩn mình khuất phục trước bóng mây tăm tối. Mơ hay thật, thật hay mơ. Mọi thứ rõ ràng đến mơ hồ. Phải làm rõ ràng mọi thứ. Nhưng nếu đó là sự thật sẽ thế nào? Nếu bản thân không chấp nhận thì hãy cho đó là mơ thôi. Đối mặt làm gì để mệt mỏi và đau khổ. Vậy thì đừng biết. Quyết định vậy nhé Hoàng tử mưa...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT