Hôm nay cũng như mọi hôm, Dản Tâm đờ đẫn nhìn hoàng hôn qua bóng cửa sổ, những con quạ đen đậu trên cửa sổ, nhìn vào phòng kêu lên một tiếng ai oán rồi vỗ cánh bay đi. Cả không gian nhuộm một màu sắc đỏ au chết tróc, Dản Tâm nhếch môi cười khỉnh, khuôn mặt vô hồn, ánh mắt vô hồn, coi Tố Huân ngồi bên cạnh là không khí. Nhưng cậu ta không để ý đến biểu hiện khinh khỉnh của cô, cậu ta biết đối với việc này cô cần có thời gian để chấp nhận. Cậu tin rằng tình cảm của mình sẽ thuần hóa được cô.

- Tiệc đính hôn sắp được tổ chức, em có muốn mời bạn bè đến không?

Tố Huân dịu dàng đưa bàn tay chạm nhẹ vào gò má cô, xúc cảm mềm mịn, mát lạnh từ lòng bàn tay truyền thẳng đến trái tim đang đập mạnh mẽ của cậu.

Không có tiếng trả lời. Tố Huân cũng không nản lòng, trái lại, giọng nói của cậu lại thêm dịu dàng, ấm áp, bàn tay nắm lấy bàn tay mềm mịn, trắng trẻo của cô, ánh mắt chưa từng dời đi:- Nếu muốn, anh muốn đám cưới của chúng ta sẽ tổ chức ở bãi biển bao la. Anh sẽ dắt tay em đi trên cát mịn, anh sẽ bế em đùa nghịch cùng với sóng nước. Để biển cả bao la bao bọc và che trở tình yêu của chúng ta có được không ?

Tố Huân nói, ánh mắt cậu nhìn về phía xa xăm, nụ cười cậu rạng rỡ, bàn tay của cậu nắm lấy bàn tay cô đặt lên trái tim mình rồi siết nhẹ. Dản Tâm ngơ ngẩn ngước lên - ''tình yêu của chúng ta'', '' đám cưới trên biển ''. Đôi mắt cô sợ hãi, cất tiếng nói thều thào:

- Tố Huân, cậu thả tôi ra có đuược không

Một tháng rồi, đã một tháng nay cô đều bị nhốt trong bốn bức tường này. Ngày nào cô cũng nhìn về phía cửa sổ, khi màn đêm buông xuống, cô chỉ biết bất lực ôm đầu gối, nhìn bóng đêm đang dần nuốt chửng tâm hồn mình. Cô sợ hãi, cô đau đớn, cô đơn, bất lực, tương lai mờ mịt, cuộc sống mờ mịt, ngay cả ngày mai thế nào cô cũng không đoán được. Cô hoàn toàn bị động, cô sợ một ngày nào đó cô sẽ bị thuần phục, cô sợ ngày nào cũng phải đối mặt với bốn bức tường bao quanh ngôi biệt thự xa hoa này. nỗi khổ tâm của cô, Tố Huân mãi mãi không thể hiểu, cậu ta không để ý đến camh nhận của cô, vậy thì làm sao để yêu ?

Tố Huân chỉ khẽ thở dài, rồi ôm cô vào lòng, bàn tay vỗ nhẽ vào lưng cô an ủi:

- Đừng sợ, chờ tiệc đính hôn diễn ra thuận lợi, rồi anh sẽ thả em ra, chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức đám cưới.

Dản Tâm thất vọng nhìn cậu ta, ánh mắt đau đớn vô hồn khiến trong tim tố Huân như bị ai đó khoét một lỗ sâu, Dản Dản hồn nhiên, tinh nghịch ngày trước của hắn biến đâu mất rồi ?

* * *

Tiệc đính hôn diễn ra trong không khí nhộn nhịp, tưng bừng. Từ sáng sớm cả biệt thự đã đông vui náo nhiệt hẳn lên, người ra, kẻ vào nhộn nhịp. Dản tâm khóa chặt cửa vào, từ chối mấy kẻ hầu muốn vào trang trí phòng cô. Mấy cô gái hoang mang đứng ngoài cửa phòng, không biết làm thế nào đành đi tìm Tố Huân, cậu ta chỉ thở dài rồi bảo tùy cô ấy.

Dản Tâm giống như mọi hôm, đờ đẫn nhìn ra cửa sổ, nhìn thấy trên gốc cây cổ thụ dán chữ '' HỈ '' lớn. Đèn lồng được bắc lên cây với đầy đủ màu sắc, nhưng ánh mắt Dản tâm vẫn vô hồn như vậy, không những thế cô còn đứung lên kéo dèm cửa lại, bóng tối lại bao phủ toàn bộ căn phòng, không có ánh sáng, Dản Tâm co chặt gối trên giường, hai tay run rẩy nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau điếng. Dản Tâm sợ hãi, sốt ruột, cả người cô không thể bình thản được nữa. Làm sao ? Làm sao bây giờ ? Cô sẽ trốn trong này mãi được sao, đến buổi tối, rồi sẽ có người vào trang điểm cho cô, thay váy cho cô, dẫn cô xuống lầu. Sau ngày hôm nay cô sẽ chính thức bị nhốt ở nơi đây.

Không. Dản tâm điên cuồng lắc đầu. Cô hoảng sợ co rúm người trên giường, cô có thể làm gì. Trốn đi. Bằng cách nào ? Ngày hôm nay là ngày đặc biệt, sẽ có nhiều khách đến, để giữ an toàn, sáng nay, mấy chục tên vệ sĩ đã được gọi đến, khắp phòng cô đều có vệ sĩ đứng gác. Cách này cơ bản là không thể thực hiện được. Dản Tâm cảm thấy đầu cô đau như búa bổ, ngoài chạy trốn thì cô có thể làm gì. hôm nay là ngày đính hôn, cô dâu như cô, ông ta sẽ dễ dàng để cho cô nghĩ cách bỏ trốn sao ? Dản Tâm ảo não, cô nhận thấy ngoài thuần phục cô không còn cách nào khác. Dản Tâm mệt mỏi ngãy xuống giường, hai tay nắm chặt đến chảy máu, nỗi sợ như con quái thú bóp chặt lấy cổ cô, khiến cô không thể thở nổi, hỉ có thể câm nín mà thuần phục theo nó. Cô cứ nằm như vậy cho đến sẩm tối. Dản Tâm tỉnh dậy từ cơn ác mộng, cả người cô toát mồ hôi, cơn ác mộng đến không đúng thường lệ làm Dản Tâm hoảng sợ và ngơ ngác.

Trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng bóng đêm đã len lỏi vào trong phòng cô, cả biệt thự lúc này im lặng đến đáng sợ, tiếng cô trùng kêu rả rích, những đàn quạ cũng không tới giống như mọi hôm. Cơ gió thổi bay chiếc dèm, mang theo mùi hoa nhài thoang thoảng chàn vào, cửa sổ không biết đã mở từ bao giờ. Dản tâm đột nhiên nhận ra có thứ gì đó không đúng, nỗi sợ hãi nhanh chóng dâng lên không lí do, cả người toát mồ hôi lạnh. Cô nhớ là chiếc cửa sổ này luôn đóng chặt và chưa từng mở ra. Chưa kịp hoàng hồn thì Dản tâm bỗng nhận ra bóng đen đang đứng ở đầu giường. Hắn ta đứng ngược ánh sáng nên cô không thể nhìn rõ khuôn mặt. Nhưng một mùi hương xa lạ mà quen thuộc chàn vào mũi cô, khiến nỗi sợ hãi trong lòng cô đột nhiên giảm đi một nửa. Hắn ta chắc chắn đã đứng ở đây từ rất lâu, vậy mà cô cũng không biết gì. Đầu tiên là Tố Huân và giờ lại đến người đàn ông xa lạ này. Mà không, không hẳn là xa lạ, đây chính là người đàn ông đã lẻn vào phòng trực của cô hôm đó.

* * *

Nhìn thấy hắn ta, trong nháy mắt Dản Tâm cảm thấy khoảng thời gian đen tối của cô sắp chấm dứt.

- Cảm ơn anh

Lời nói chân thành của Dản Tâm vang lên, ngược lại làm người đàn ông đứng cạnh giường mỉm cười, ánh mắt của hắn ta trong đêm tối đột nhiên rực sáng kì lạ, giống như con báo hoang nơi rừng sâu, mà người hắn, dường như chưa từng bị bóng đêm nuột chửng:

- Vì sao ? - Giọng nói bất cần đời của hắn vang lên, nhuốm hương vị lành lạnh của bóng đêm và một chút ngang tàng.

- Vì tôi chắc chắn anh sẽ cứu tôi.

Nhưng hắn lại nhanh chóng phản bác cô, giọng điệu nhướn lên:

- Nếu tôi nói với em đây là một cuộc trao đổi thì sao ? Hửm ? - Thanh âm gợi cảm theo cánh mũi hắn thoát ra một cách tự nhiên, mang theo một chút mị hoặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play