Xe vừa vào đến cổng chính, Dản Tâm đặc biệt choáng váng. Tố Hoạ gia ? Hay nói cách khác là lâu đài thu nhỏ của các bá tước thời xưa, với bức tường cao 2m bao quanh, nó giường như bị cô lập với thế giới bên ngoài, bí ẩn mà lãnh lẽo. Nhưng bên trong lại đặc biệt khiến Dản Tâm bị thu hút. Những loài hoa đẹp dường như vì nơi đây mà sinh ra, mà toả sắc. Đặc biệt có những loài hoa mà Dản Tâm chỉ mới nghe tên, thành công đưa tâm tình của cô trở nên tốt đẹp.
Dản Tâm mỉm cười, hai mắt sáng long lanh:
- Hoa lưu ly
Cô đặc biệt thích loài hoa này, có một thứ gì đó thâm trầm, kín đáo mà quyên rũ say mê lòng người. Lâm quản gia ở ghế trên, mỉm cười ấm áp tiếp lời:
- Đúng vậy, hồi con sống, phu nhân chúng tôi cũng rất thích loài hoa này
***
Biệt thự Tố Gia trong suy nghĩ của cô có lẽ là một nơi gì đó trang nghiêm, bí ẩn, giống như Tố chủ tịch - vị chủ nhân của nó. Nhưng cảnh quan nơi đây thật sự rất đẹp đẽ, rất thơ mộng, khiến cho Dản Tâm giống như đi lạc đâu đó trong câu chuyện cổ tích mà hồi bé cô hay nghe bà kể chuyện. Dản Tâm xuống xe, tâm trạng của cô vì cảnh vật nơi đây mà trở nên hoà hứng. Lâm quản gia không biết đã xuống xe, đứng cạnh bên cô từ bao giờ:
- Nào, Dản tiểu thư mời vào
Lâm quản gia dẫn cô đi qua phòng khách, có lẽ Tố Chủ tịch là người rất thích thạch anh, các vật dụng trong phòng hầu như đều được khắc bằng thạch anh. Dản Tâm đặc biệt chú ý tới một bức tranh sơn dầu trong phòng. So với hầu hết các bức tranh đá quý khác, bức tranh này dường như không có tên tuổi, nhưng lại rất đẹp. Gỉan dị mà quý phái. Bên trên vẽ một đoá hoa lưu ly, có lẽ là tác phẩm của mẹ Tố Huân.
Bỗng nhiên cả người cô choáng váng, một thứ gì đó xông thẳng lên đại não. Dản Tâm lấy hai tay ôm đầu, cả người hơi lảo đảo. Lâm quản gia ở bên cạnh kinh sợ vội vàng đỡ lấy tay cô:
- Dản tiển thư, người cháu không được khoẻ sao ?
Dản Tâm khẽ lắc đầu:
- Chắc là do chưa có gì vào bụng - Dản Tâm mỉm cười ái ngại
Lâm quản gia nhìn cô có chút lo lắng:
- Vậy ta dẫn cháu lên xem phòng, rồi làm cho cháu chút đồ ăn
Cô nhẹ nhàng gật đầu
Đá ngọc bích ? Cầu thang mà cũng được làm bằng loài đá quý như vậy, đến Dản Tâm còn xót không dám đặt chân lên. Cô theo quản gia đi lên tầng hai.
Lầu hai rộng như vậy ... nhưng không lấy một bóng người, tất cả các cánh cửa đều được đóng kín. Có rất nhiều phòng, nhưng Dản tâm cũng không mấy chú ý, hiện giờ cô rất mệt mỏi, dạ dày cô cả ngày chưa có thứ gì lấp đầy, giờ đang kêu đòi đình công. Lâm quản gia đưa cô đến một căn phòng gần cuối hành lang:
- Đây là phòng của cháu, có gì không thoải mái cứ báo lại với ta. Chút nữa sẽ có người đem đồ ăn tới. Cháu cứ nghỉ ngơi cho tốt, phòng của cậu chủ ngay bên cạnh.
Lâm quản gia lịch sự chào cô - Vất vả cho cháu rồi. Rồi theo một cô người hầu đi xuống, vừa đi vừa dặn dò gì đó.
Dản Tâm ngã phịch xuống giường, khắp người đều đau nhức, mặt cô có chút tái nhợt. Cả người không còn chút sức lực, mùi hương hoa nhài ngoài vườn theo gió bay thoang thoảng, Dản Tâm nhẹ nhàng nhắm mắt rồi không biết thiếp đi từ lúc nào.
* * *
Cô ngủ li bi, dường như cũng rất lâu sau đó, có một thứ gì đó hơi thô sáp mà cũng thật mềm mại chạm vào má cô. Dản Tâm nhíu mày, rồi từ từ mở mắt. Có chút kì ảo, trước mắt cô là khuôn mặt tuyệt mĩ của một ngườn đàn ông. Khuôn mặt góc cạnh mang theo vẻ đẹp có chút gần gũi, ấm áp mà xa lạ. Đôi mắt hơi híp lại mang theo tà lực nhìn vào cô chằm chằm, cả người toát lên mùi vị của một vị thiếu gia, đôi lông mày hơi nheo lại đẹp hơn thiếu nữ. Dản Tâm đứng hình trong vài dây rồi giật mình bật dậy, cô nhìn xung quanh phòng, đây là phòng cô mà:
- Tố Huân, sao anh lại vào đây? Anh vừa mới hồi phục, đừng đi lại linh tinh.
Giọng cô có chút khàn, lấy tay túm vội mái tóc rối. Tố Huân có chút thất thần, đứng thẳng dậy, chỉ về phía cửa:
- Tôi thấy cửa mở
Dản Tâm muốn đập cho mình một nhát, lại là thói quen cũ - quên không đóng cửa phòng ngủ, cô xấu hổ đến nỗi chỉ muốn độn thổ.
Tố Huân đầu cuốn vải trắng nheo mắt tiến về phía cô, hai tay chống vào thành giường, mang cả người cô đang định chạy trốn bao lại. Cậu ta cúi người xuống, mang theo mùi vị thoang thoảng ấm áp nhìn cô như đang đánh giá.
Dản Tâm hai mắt liếc liếc, cả người dán vào thành giường giữ khoảng cách. Nhân lúc cậu ta đang mải nhìn liền giơ chân lên, nhằm chúng háng Tố Huân phi tới...
Dường như đã có sự phòng bị, rất nhanh chân cô bị cậu ta bắt lấy. Dản Tâm cả người ảo não, muốn tự vệ, e là hơ khó. Tố Huân cúi xuống, nheo mắt nhìn cô, cả người hằm hằm sát khí:
- Cô là ai ? Sao lại ngủ ở đây? Bố tôi không bao giờ đưa khách về nhà
Cô cũng đằng đằng sát khí nhìn lại anh ta:
- Tôi là bác sĩ - Tố Huân nghe xong, không những hai tay nắm chặt lại, mà trên chán còn nổi gân xanh, cả người tỏa ra mùi chết chóc.
Đúng tôi muốn anh tức chết đấy, ai bảo anh dám ngang nhiên đi vào phòng tôi, ức hiếp tôi - Dản Tâm suy nghĩ. Tố Huân dường như muốn nổi khùng, hai tay nắm chặt đấm vào tường:
- Cô là bác sĩ ?
Chân cô bị anh ta nắm chặt đến đau điếng, bác sĩ thì làm sao ? Cô là bác sĩ tốt, đâu đến lượt anh ta phải hận thù ( Khán giả: Đả đảo Tố Huân! Đả đảo Tô Huân! = ='' ). Hai mắt cậu ta đỏ lòm, liền kéo cổ tay cô lôi xuống giường, lổi xềnh xệch ra khỏi phòng:
- Cô cuốn gói đi khỏi đây cho tôi
Dản Tâm giằng mạnh tay:
- Anh mổ não xong bị điên hả ? - Cô cũng muốn dời khỏi đây lắm rồi, nhưng còn công việc của cô, cậu ta đền được chắc ? Tố Huân ngày càng không giữ được bình tĩnh, chỉ tay ra ngoài cửa:
- CÚT !
Tiếng gầm của cậu ta thật đáng kinh, khiến cho mấy đàn quạ đang đậu ngoài cửa sổ cũng bay tóan loạn. Dản Tâm cũng muốn nổi khùng theo, cô giựt mạnh tay khỏi người cậu ta:
- Được, mạng cậu là do tôi cứu, cậu trả lại cho tôi, tôi liền cút khỏi đây!
Dản Tâm thét lên, cô muốn đấm người, cậu ta nghĩ cậu ta là ai, bác sĩ nào cũng xấu như kẻ điên phá nhà cậu chắc ? Cô chỉ tay về phía cậu ta:
- Về phòng nghỉ ngơi cho tốt, cái nhà này vì cậu mấy hôm nay chưa đủ loạn à ? ( Em bái phục chị, giống như chị là chủ cái biệt thư đó không bằng " muốn khóc " ) Tố Huân mang theo tức giận hùng hổ ra khỏi phòng, không quên đạp cửa cái RẦM. Dản Tâm nhìn lại cánh tay bị cậu ta nắm cho mần đỏ mà chỉ biết lắc đầu.
( Anh mới tỉnh dậy mà sao khỏe quá vại ??? )
* * *
Dản Tâm đặc biệt thích những cơn gió, nhất là những cơn gió cuối hạ - điên cuồng mà vùng vẫy, gào thét,cô cũng thích những cơ mưa rào mang theo mùi nồng đậm của Hà Nội. Và hiện giờ, vào một buổi đêm xa nhà - nơi ngôi biệt thự xa lạ, cô đang đứng bên cửa sổ, đưa tay hứng những giọt nước mưa. Tâm trạng cô hiện giờ rất mông lung, dạo gần đây cô hay gặp những chuyện kì lạ, những con người kì lạ - Tố Huân
Và cả hắn ta nữa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT