Sở Dụ vừa nhận được điện thoại của Viêm Bá Nghị liền đi ra, không ngờ chủ tịch đại nhân xưa nay không để ý đến chuyện gì, hôm nay lại tham gia đại hội đấu thầu này, chẳng lẽ là nối lộn dây thần kinh nào rồi?
Thấy Viêm Bá Nghị đã đi qua đây, Sở Dụ lại đi lên trước hai bước tiếp đón. Mặt đầy tươi cười nhận lấy áo khoác của anh nói: “Sao hôm nay chủ tịch rảnh rỗi qua đây thế?”
Viêm Bá Nghị trả lại một nụ cười nhẹ, nói: “Qua đây đón một người.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Sở Dụ lập tức cứng lại, lẽ nào chủ tịch đại nhân đã dần dần bắt đầu chấp nhận Vưu Na rồi ư? Vậy Vưu Na sẽ vui lắm đây, còn anh ta thì làm sao bây giờ?
Sở Dụ đi trước dẫn đường, Viêm Bá Nghị lấy di động ra, vừa đi vừa gọi cho Lăng Dịch Sâm.
“Dịch Dịch, con ở trong xe chờ một chút nhé, đừng đi lung tung, nếu không sẽ không mời con ăn bữa ngon đâu, tí nữa chúng ta sẽ về ngay.”
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng trẻ con giòn giã, “Dạ.”
Viêm Bá Nghị ngắt điện thoại, nhìn cánh cửa lớn của sảnh hội nghị mở ra một nửa, sải bước đi vào trong.
Vừa bước vào, đã phát hiện Vưu Na và Vi Vi đang đứng trên sân khấu giằng co gì đấy, hai người đứng rất gần, dáng vẻ chứa đầy thuốc súng.
“Thôi bỏ đi, tôi mệt rồi, cô ngang ngược càn quấy như vậy mà lại có thể ngồi lên vị trí tổng giám đốc, thật là làm cho người ta khâm phục.” Lăng Vi đứng lâu có chút tê chân, sắp qua giờ trưa rồi, nhất định con trai đã đợi đến sốt ruột. Chuyện hôm nay, người sáng mắt đều nhìn ra được rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không cần phải giải thích thêm nữa.
Vưu Na thấy dáng vẻ không hề để tâm của Lăng Vi, càng tức giận hơn, cô ta bước một bước dài lên phía trước, muốn giơ tay giật lấy ngọc phỉ thúy trong tay Lăng Vi.
“Có thể bỏ qua, để lại đồ của chúng tôi đã.” Miếng thành phẩm ngọc phỉ thúy kia, cô ta muốn chắc rồi.
Lăng Vi cười lạnh, xem ra thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, cô vỗ vỗ tay, trong đám người dưới sân khấu có một cô gái đứng đó, bê một cái laptop đi qua.
Vưu Na thấy cô gái kia đi tới trước mặt Lăng Vi, cung kính chào hỏi, sau đó mở laptop ra, bật một đoạn video lên, phát ngay trước mặt cô ta.
“Tắt đi, tắt đi.” Vưu Na bị cảnh tượng trong video làm cho kinh hãi, thoáng chốc tay chân cô ta luống cuống lên, giơ tay muốn giật cái laptop.
Đây là phản ứng đầu tiên của Vưu Na, những thứ giải quyết không được thì giật về hủy đi trước đã. Những thứ muốn có được, cũng phải giật lấy mang đi.
“Vậy muốn thế nào đây?” Lăng Vi quay đầu lại thì nhìn thấy Viêm Bá Nghị đang đứng trong đám người, im lặng nhìn mình, cô rút lại chút cảm xúc, làm cho mình không có vẻ khí phách bá đạo quá.
Vưu Na lại nháy mắt với ông người Pháp ở bên cạnh, muốn bảo ông ta nói với những người bên dưới sân khấu có thể rời đi được rồi, nhưng cố tình chuyện này lại chưa từng bàn qua trước đó, ông người Pháp kia không hiểu ý trong ánh mắt của cô ta.
Lăng Vi bật cười: “Ha ha ha, không ngờ, không ngờ tập đoàn Thượng Lạc lại tham gia cạnh tranh đấu thầu như vậy đấy, thật là không ngờ được mà.”
Sở Dụ đứng bên phải sau lưng Viêm Bá Nghị, cảm thấy sống lưng rét lạnh từng cơn. Anh ta muốn nhắc nhở Vưu Na đừng làm quá đáng, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Danh dự của tập đoàn Thượng Lạc sắp bị hủy rồi, việc làm ăn qua lại sau này nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
“Chủ, chủ tịch Viêm.” Sở Dụ nhỏ giọng kêu Viêm Bá Nghị một tiếng, muốn giải thích chuyện xảy ra trong ngày hôm nay. Thấy Viêm Bá Nghị phất phất tay, lập tức im miệng lại.
Nhìn dáng vẻ cực kỳ đanh đá của Vưu Na trên sân khấu, trái tim của Sở Dụ cũng sắp nhảy ra luôn rồi. Làm sao đây, nếu như chủ tịch truy cứu trách nhiệm, anh ta cũng phải chịu phạt.
Viêm Bá Nghị lạnh lùng nhìn thấy Vưu Na vừa tức giận hầm hầm, vừa muốn giơ tay đánh người, quát lớn: “Dừng tay lại cho tôi.”
Bàn tay giơ lên cao của Vưu Na dừng lại giữa không trung. Nhìn thấy nụ cười đắc ý của Lăng Vi, tức đến nghiến răng ken két, vừa quay đầu qua liền thấy Viêm Bá Nghị, và Sở Dụ với vẻ mặt đầy bất đắc dĩ sau lưng Viêm Bá Nghị.
“Chủ tịch.” Vưu Na rút tay về, cúi đầu chào Viêm Bá Nghị.
Viêm Bá Nghị hừ lạnh một tiếng, sải bước đi lên sân khấu. Trước giờ anh chưa từng thấy dáng vẻ này của Vưu Na, dường như Vi Vi đã phải chịu chút uất ức, thế này bảo sao anh không đau lòng.
Lăng Vi nghe thấy bên dưới sân khấu phát ra tiếng kêu cảm thán, thấy Viêm Bá Nghị bước từng bước về phía mình. Nhịp tim tăng tốc, cô chợt nhớ đến lần đó gặp Viêm Bá Nghị ở trong thang máy của Thượng Lạc, cũng có nghĩa là, rất có thể Viêm Bá Nghị có quan hệ với tập đoàn Thương Lạc, vậy mà cô chưa từng nghĩ đến hướng đó.
Tập đoàn Thượng Lạc lại là của Viêm Bá Nghị! Của Viêm Bá Nghị! Thiếu chút nữa cô đã làm cho Vưu Na mất hết danh tiếng, mà Vưu Na đại diện cho tập đoàn Thượng Lạc, cô làm sai chuyện rồi.
Vưu Na từ từ, từ từ ổn định lại cảm xúc của mình. Cúi đầu, nhìn thấy một đôi giày da đập vào tầm mắt của mình. Trong lòng thoáng vui mừng, nụ cười còn chưa lan rộng trên mặt, thì đã thấy đôi giày kia dời đi, đi về phía Lăng Vi. Ngay sau đó, một giọng nói dịu dàng vang lên ở phía bên phải.
“Vi Vi, em không sao chứ.”
Viêm Bá Nghị không lo lắng về tập đoàn Thượng Lạc, ngược lại lo cho Lăng Vi. Sở Dụ trợn to mắt, tỏ vẻ không hiểu lắm, chẳng lẽ Lão Đại đến là để đón Lăng Vi? Vậy…… Hèn gì Vưu Na lại thù ghét Lăng Vi như thế. Thì ra là quan hệ tình địch.
Một số người phụ trách các doanh nghiệp ở bên dưới chỉ biết Viêm Bá Nghị là Lão Đại của bang Xích Viêm, chứ không biết anh còn là chủ tịch của tập đoàn Thượng Lạc. Từ lúc Thượng Lạc nổi lên ở thành phố Liêu, bọn họ chỉ chú ý tập đoàn đã lên sàn chứng khoán này là do cô tổng giám đốc Vưu Na làm chủ, không nghĩ tới lại là Viêm Bá Nghị.
Từng giọng nói cảm thán vang lên dưới sân khấu, Lăng Vi mỉm cười lắc đầu: “Nếu tập đoàn Thượng Lạc là của anh, vậy thì chúng ta về rồi hãy nói, em mệt rồi.”
Viêm Bá Nghị nhìn ra sự bất đắc dĩ trong mắt Lăng Vi, ôm lấy cô, khẽ vỗ về lưng cô, vô cùng áy náy nói: “Anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh tin tưởng em, em chịu uất ức rồi, bây giờ chúng ta về nhé.”
Vưu Na vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Viêm Bá Nghị và Lăng Vi ôm nhau, cô ta cảm thấy trái tim của cô ta đang nhỏ máu, cô ta xoay người lại không nhìn nữa, móng tay đâm vào lòng bàn tay, một nỗi đau không nói nên lời lan ra toàn thân.
Cô ta từ từ bước xuống sân khấu, nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt Sở Dụ, rưng rưng nói: “Đi đi, đi đi, tôi thua rồi, thua rồi.”
Sở Dụ lấy khăn giấy ra muốn đưa cho Vưu Na, Vưu Na hất tay ra không nhận, cứ thế bỏ đi, để lại một bóng lưng cô đơn.
Sau khi Vưu Na đi rồi, Viêm Bá Nghị kéo tay Lăng Vi, đứng giữa sân khấu, lớn tiếng nói: “Hôm nay làm ra một chuyện hiểu lầm, hi vọng mọi người đừng để ý, Vi Vi là người phụ nữ của tôi, tôi rất tin tưởng cô ấy. Qua đợt này công ty sẽ tổ chức một buổi dạ hội chúc mừng hằng năm, đến lúc đó hi vọng mọi người có thể tới.”
Đây coi như là cách Viêm Bá Nghị bày tỏ sự áy náy, công ty lên sàn lớn như tập đoàn Thượng Lạc, bao nhiêu người muốn làm thân, dựa dẫm một chút, cho bọn họ một cơ hội, thực tế hơn bất cứ thứ gì.
Nói xong, Viêm Bá Nghị kéo tay Lăng Vi đi ngay. Để lại hai gã người Pháp ở trên sân khấu nhìn nhau, tuồng kịch hôm nay thật sự đủ náo nhiệt đấy.
Bên ngoài vốn là các phóng viên truyền thông, đều bị người của Viêm Bá Nghị đuổi đi hết rồi, lúc anh nắm tay Lăng Vi đi về phía xe, bạn nhỏ Lăng Dịch Sâm đang thò cái đầu ra thổi bong bóng.
“Dịch Dịch, không được thò đầu ra cửa sổ, nguy hiểm lắm.” Lăng Vi đứng bên ngoài xe ngăn con trai lại. Quay qua nhìn Viêm Bá Nghị, cái người làm cha này trông con trai thế nào vậy.
Lăng Dịch Sâm cất máy thổi bong bóng đi, xoay người nhìn thấy mami đã ngồi vào trong xe, ngoan ngoãn ngồi yên, bắt đầu nói tốt cho daddy của cậu. “Mami, để con trai một mình ngồi trong xe là không đúng, nhưng daddy làm tốt lắm nha, ba bảo thuộc hạ đến trông coi cho con, hơn nữa mở cửa sổ ra không làm con bị ngộp, con rất an toàn đó.” Mấy thuộc hạ kia của daddy, còn chạy đi rất xa mua máy thổi bong bóng cho cậu nữa nha.
Lăng Dịch Sâm thuộc dạng như ai cho uống sữa thì chính là mẹ. Lăng Vi lườm cậu một cái, bế cậu ngồi lên đầu gối. Giảng lại kiến thức an toàn cho cục cưng họ Lăng một lần nữa.
Viêm Bá Nghị từ từ khởi động xe, lái đến nhà hàng. Nghe Vi Vi dạy lí lẽ cho con trai ở phía sau, mỉm cười. Còn không thực tế bằng sự quyến rũ của bữa ăn ngon đâu, mỗi lần Dịch Dịch không nghe lời thì nói với cậu không được đi ăn bữa ngon nữa, tịch thu đồ ăn vặt, vân vân, những cái đó đều có hiệu quả nhất.
“Mami, hôm nay xảy ra chuyện gì thế? Con ngửi thấy mùi nước hoa trên người mẹ, chẳng phải mẹ dị ứng với nước hoa ư?” Lăng Dịch Sâm kéo góc áo của Lăng Vi ngửi ngửi, hương vị tầm thường, không hợp với mami, hẳn không phải là nước hoa của mami đâu.
Lăng Vi nhìn vẻ mặt kì quái của con trai, gõ gõ lên cái mũi nhỏ của cậu: “Mami cãi nhau với một dì rất dữ rất dữ, cô ta muốn hại mami, bị mami lật tẩy rồi.” Ặc, thực ra câu này là muốn nói cho Viêm Bá Nghị nghe đấy.
Nghe Lăng Vi nói vậy, Viêm Bá Nghị âm thầm ra quyết định, phải điều tra thật kỹ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tại sao Vưu Na lại nhằm vào Lăng Vi, còn có danh dự của tập đoàn Thượng Lạc có phải đã bị tổn thất rồi hay không. Mấy năm nay, hai người Vưu Na và Sở Dụ cùng nhau giúp anh quản lý công ty vẫn luôn rất tốt, anh cũng vô cùng yên tâm, không nghĩ tới hôm nay lại xảy ra chuyện như thế này.
“Vi Vi, có thể kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra không?”
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn Viêm Bá Nghị đang nhìn mình qua gương chiếu hậu, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Em không muốn nói cho lắm, cái cô Vưu Na kia luôn gây chuyện phiền phức cho em, lần sau em chắc chắn sẽ không tha cho cô ta dễ dàng vậy đâu.”
Viêm Bá Nghị nặng nề gật đầu một cái, nếu có lần sau, anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Vưu Na. Người phụ nữ của anh, ngay cả nói một câu làm cô đau lòng anh còn không nỡ, sao có thể để cho người khác bắt nạt cô được.
“Vi Vi, những chuyện thế này, sau này sẽ không xảy ra nữa đâu, nếu như Vưu Na lại gây phiền phức cho em, em cứ nói với anh, anh sẽ xử lý.”
Lăng Vi cúi đầu nhìn Dịch Dịch đang chơi di động, im lặng gật đầu một cái, coi như là trả lời cho Viêm Bá Nghị.
Xe chạy đến một nhà hàng cao cấp, Viêm Bá Nghị đưa xe cho một cậu phục vụ đậu xe, đưa tiền boa, rồi bế Lăng Dịch Sâm lên, nắm tay Vi Vi đi vào nhà hàng.
Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, Viêm Bá Nghị nói với bản thân mình, mọi chuyện đều coi Vi Vi và con trai là chính.
Vưu Na chạy ra khỏi đại sảnh bị Sở Dụ đuổi kịp, ngồi xổm xuống đất khóc òa lên. “Hu hu hu, tại sao, tại sao không phải tôi? Tại sao anh ấy luôn không thấy được chỗ tốt của tôi chứ? Chỉ cần một chút xíu thôi cũng được mà.” Cô ta yêu Viêm Bá Nghị bao nhiêu năm rồi, Viêm Bá Nghị thậm chí còn chưa từng nhìn thẳng vào cô ta. Cô ta cho rằng anh là người lạnh nhạt, cần một thời gian dài chung đụng với nhau mới có thể từ từ thích mình, không ngờ……
Một người phụ nữ kiêu ngạo như thế, đứng trước tình yêu lại hèn mọn, bất lực như vậy. Sở Dụ đứng bên cạnh, không đến gần thêm nữa, trong lòng anh ta cũng không dễ chịu, một cảm giác đè nén khó nói nên lời.
Đối với Vưu Na, anh ta chỉ có thể coi như là có thiện cảm, có lúc thiện cảm đó rất mạnh, có lúc lại rất yếu, tình cảm của đàn ông, chính bản thân mình cũng không khống chế được, làm sao có thể bảo người khác khống chế chứ?
Thở dài một hơi, Sở Dụ lại đưa khăn giấy sang, nói với giọng thản nhiên: “Cô biết trước giờ anh ấy chưa bao giờ quay đầu nhìn lại, chỉ một lòng đuổi theo người trước mặt, vậy sao cô không thể quay đầu lại nhìn thử xem sao?” Vưu Na chưa từng tỏ tình với Viêm Bá Nghị, cô ta sợ bị từ chối nhiều hơn là bị xem nhẹ. Câu nói này của Sở Dụ, cũng coi như là một câu bày tỏ thái độ dễ hiểu lắm rồi.
Vưu Na nhận tờ khăn giấy nói tiếng cám ơn, lau nước mắt xong đứng lên, nhìn vào mắt Sở Dụ, “Vừa bắt đầu đã giao cả trái tim ra, muốn rút lại cũng rút không được nữa rồi.”
Sở Dụ nặng nề gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu ý của Vưu Na. Giống như Viêm Bá Nghị đã từ chối Vưu Na, anh ta cũng bị Vưu Na từ chối rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT