Vưu Na chạy ra lối thoát hiểm, đè thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc kế hoạch mà anh nói có ổn không vậy? Nếu như thất bại nữa, thì tôi không thể giúp anh nữa đâu.”
Vưu Na không hề muốn giúp bang đầu Ưng làm khó bang Xích Viêm, chỉ là hi vọng mượn tay của Ưng Lão Tam có thể đuổi Lăng Vi đi thôi.
Không biết đầu bên kia điện thoại nói hai câu gì đó, Vưu Na gật đầu rồi cúp điện thoại. Bây giờ, cô ta chỉ có thể đợi. Xem xem lần này Ưng Lão Tam có thể làm ra trò gì.
Thời tiết ở thành phố Liêu càng ngày càng lạnh, Lăng Vi mặc một cái áo khoác da bó eo, mang một đôi bốt cao đế bằng. Cô thực sự không thích mang giày cao gót, nghe Từ Niệm Niệm nói một khi mang giày cao gót vào, thì giống như bị nghiện vậy, mỗi lần thấy đôi giày cao gót nào đẹp đều phải mua về. Câu nói này, chắc là đối với mấy người trong giới ngôi sao thôi, không hợp với Lăng Vi rồi.
Về đến dưới lầu khu chung cư, sau khi xuống xe, Lăng Dịch Sâm được Viêm Bá Nghị bế trong lòng, cậu biết hôm nay đã đắc tội với mami rồi, liền muốn nhào vào lòng daddy để tìm chỗ dựa. Suy nghĩ một lúc, Lăng Dịch Sâm nhìn Lăng Vi đi hai tay trống không nói: “Mami, sao mẹ có thể để một mình daddy xách hết túi được chứ? Trong này rất nhiều thứ đều là mua cho mẹ đó, mẹ không đau lòng cho daddy hả?”
Lăng Vi đổ mồ hôi, trong lòng đáp lại, còn không phải daddy của con sĩ diện sao, nói mấy thứ này không cần phụ nữ xách kia kìa.
Giơ tay ra, Lăng Vi túm lấy một đầu của cái túi to, cùng Viêm Bá Nghị xách lên lầu.
Đợi đến khi Lăng Vi và Viêm Bá Nghị đi vào trong nhà bắt đầu chuẩn bị làm cơm tối, thì anh em trong bang Xích Viêm gọi điện đến nói tổng bộ Xích Viêm xảy ra chuyện rồi, bị người của bang Đầu Ưng đánh úp.
Cúp điện thoại, Viêm Bá Nghị vô cùng áy náy nhìn sang Lăng Vi nói: “Vi Vi, em với Dịch Dịch ăn trước nhé, bên Xích Viêm có chút việc. Chút nữa anh sẽ về.”
Viêm Bá Nghị nói xong thì xoay người mang giày đi xuống lầu. Không hề nhìn thấy nét lo lắng trong mắt Lăng Vi.
“Con trai, bên daddy con có chút chuyện, chúng ta đi cùng với daddy nhé?” Lăng Vi để nguyên liệu xuống, bỏ hết vào tủ lạnh, bế Lăng Dịch Sâm lên chạy bước nhỏ xuống lầu.
Vừa ra thang máy, thì nghe thấy bên ngoài vang lên mấy tiếng súng, Lăng Vi đột nhiên nghĩ đến, đây có thể là trò đánh lạc hướng, dụ rắn ra khỏi hang. Mục đích chính là Viêm Bá Nghị và mẹ con cô.
Lăng Vi nhìn dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của Lăng Dịch Sâm, cúi đầu hỏi: “Dịch Dịch không sợ phải không?”
Lăng Dịch Sâm nặng nề gật đầu, nghiêm túc hỏi: “Mami, daddy có xảy ra chuyện gì không ạ, chúng ta đi tìm daddy đi.”
Lăng Vi gật đầu, lấy một cây súng trong ba lô của Lăng Dịch Sâm ra, vẫn là cây súng của Sở Phong, ôm chặt Lăng Dịch Sâm chạy chậm ra ngoài.
Lúc này di động trong túi quần vang lên, Lăng Vi vừa thấy hiển thị cuộc gọi là Viêm Bá Nghị, lập tức bắt máy.
Điện thoại vừa kết nối, liền nghe thấy Viêm Bá Nghị nói: “Vi Vi, em đừng xuống lầu, đừng ra ngoài, tiếng súng đó là mồi nhử, lúc anh vừa lái xe ra ngoài thì thấy có người chạy vào lối vào khác của hành lang chung cư để tìm ngưởi rồi, anh nghĩ có thể là muốn đối phó em đấy, anh vừa chạy ra ngoài, bây giờ đang chạy về đây, em đừng sợ.” Vừa dứt lời, Lăng Vi muốn nói câu gì đó, thì nghe thấy tiếng nói ở bên ngoài.
“Tìm được chưa? Nghe nói là ở trong khu chung cư này thôi, mày lên tầng 1, mày lên tầng 3, tao lên tầng 5, còn lại thì lên tầng 2 với tầng 4 đi.” Nghe thấy giọng nói dặn dò, Lăng Vi chợt hoảng hốt, đây là gã đàn ông đã bắt cóc mình hôm đó.
Lăng Dịch Sâm cũng có chút sợ hãi, cậu đến gần bên tai Lăng Vi, nhẹ giọng nói: “Mami, mẹ đừng lo lắng quá, cục cưng sẽ bảo vệ mẹ.”
Nghe con trai an ủi mình, Lăng Vi sửng sốt, xoay người chạy vào trong hành lang. Cô nhớ trong hành lang lầu một có một khu vực là trợ lý đặc biệt chuẩn bị cho mình. Nghĩ đến đây, Lăng Vi chỉnh di động sang chế độ im lặng, chạy nhanh qua đầu bên kia của hành lang.
Đến lối thoát hiểm, Lăng Vi gõ vào tường, phát hiện bên trong rỗng. Giơ tay đẩy một cái, cửa mở ra rồi, thì ra là cánh cửa đã được cải tiến. Sau khi cô bế Lăng Dịch Sâm trốn vào trong, thì khóa cửa lại, lặng lẽ ngồi xổm trong phòng, lắng nghe tiếng người chạy lên xuống lầu.
Không biết đã qua bao lâu, trên lầu không ngừng vang lên tiếng đồ bị đập phá, tiếng chửi rủa, còn có tiếng khóc của phụ nữ và con nít.
Lăng Vi che miệng của Lăng Dịch Sâm lại, lấy di động ra thấy Viêm Bá Nghị gọi điện đến, lập tức bắt máy.
Viêm Bá Nghị sốt ruột sắp chết rồi, sau khi anh chạy vào hành lang chung cư, thấy mấy người đi thành một nhóm chạy xuống lầu, ngồi lên một chiếc xe rồi đi mất.
Lúc này Lăng Vi mới thở phào nhẹ nhõm, Viêm Bá Nghị nói với Lăng Vi đám người đã đi hết rồi, thì đi lên căn hộ ở trên lầu trước.
Vừa lên lầu, một khẩu súng kề ngay vào ót Viêm Bá Nghị. “Ha ha ha, ai thế này, thật không ngờ nha, lão đại bang Xích Viêm lại đến chỗ này, nếu không phải chúng tôi nhận được tin, thật sự cũng không dám tin đâu. Chậc chậc, may mà tôi không bỏ đi, đứng thủ ở đây.”
Viêm Bá Nghị cười lạnh nói: “Rốt cuộc anh là ai, làm việc cho ai?”
Người nọ cười lớn: “Muốn biết tôi là ai à? Giao Lăng Vi ra trước đi, mục đích của chúng tôi chỉ có một mình cô ta thôi.”
Muốn bắt người phụ nữ của anh đi ư? Viêm Bá Nghị nhíu đôi mày kiếm, xoay người lại, nhìn thấy một người mặc đồ đen, còn che mặt nữa, hỏi với ý không cho phép từ chối: “Mày làm việc cho ai? Tao hỏi một lần cuối cùng đấy.”
Người nọ hơi ngẩn ra, không hổ là lão đại của Xích Viêm, cho dù bị hắn chỉa súng vào, cũng không hề sợ sệt chút nào, còn khí phách như vậy nữa, thật là bội phục.
Người nọ không trả lời, kề súng vào lồng ngực Viêm Bá Nghị, nói: “Tôi muốn dùng lão đại của Xích Viêm đổi lấy Lăng Vi, nếu như Lăng Vi không chịu đi ra, thì tôi sẽ đưa anh đến bang Đầu Ưng. Người của bang Đầu Ưng đều hận không thể lột da anh, rút gân anh ra đấy. Viêm lão đại, anh vẫn nên giao Lăng Vi ra đi.”
Nụ cười của Viêm Bá Nghị hơi lạnh xuống, anh giơ tay chỉnh lại cổ áo, lại nhìn vào mắt của người nọ: “Mày cảm thấy, chỉ một mình mày, có thể uy hiếp được tao sao? Cho mày một cơ hội cuối cùng, hoặc là khai chủ mưu ra, hoặc là tự sát đi.”
“Ha ha ha, Viêm Lão Đại, anh không thấy rõ tình hình sao? Là tôi đang cầm súng đấy, trời lạnh quá, nếu như tôi không cẩn thận run tay một cái, vậy thì cái mạng nhỏ của anh không giữ được rồi.” Nụ cười của người nọ cũng có chút điên cuồng, mặc dù ánh mắt của Viêm Bá Nghị có chút ghê rợn, nhưng hắn vẫn rất tự kỷ, hôm nay hắn có thể lập công, nếu như đưa Lăng Vi cho lão đại thì hắn sẽ nhận được quyền cao nhiều tài lộc rồi.
Viêm Bá Nghị cũng lười nói nhảm với hắn, vừa muốn ra tay, thì thấy Lăng Vi ở phía sau đi tới, nháy mắt một cái, muốn bảo Lăng Vi tránh đi.
Người nó cũng thấy Viêm Bá Nghị nháy mắt về phía sau hắn ta, cũng không quay đầu lại nhìn. Hắn lo vừa xoay người thì cây súng trên tay sẽ bị cướp đi. Với tình hình trước mắt, hắn vẫn không có cái gan bắn chết lão đại của bang Xích Viêm.
Một cơn đau nhói lên, người nọ giơ tay sờ sờ chỗ bị thứ gì đó đâm vào, vừa vươn tay thì đụng phải một cây kim châm bạc.
Ngay sau đó nghe thấy tiếng cười ở sau lưng, hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện một người phụ nữ bế một đứa nhóc đi tới, là Lăng Vi và Lăng Dịch Sâm.
Cậu nhóc rất đáng yêu, chỉ đáng tiếc có cha mẹ như Lăng Vi và Viêm Bá Nghị. Rốt cuộc cũng không thể trải qua những ngày tháng bình thường.
“Lăng Vi, bây giờ cô đi theo tôi, nếu không tôi sẽ bắn chết người đàn ông của cô.” Gã che mặt gào to một tiếng, tựa như muốn tăng thêm chút khí thế cho mình vậy.
Lăng Dịch Sâm vừa nghe câu này, che cái miệng nhỏ nhắn vui vẻ lại, cậu nằm sấp bên vai Lăng Vi, nói với cái giọng mà tất cả mọi người đều nghe thấy: “Mami, người này chắc chắn rất xấu, không dám gặp người khác đó, nếu không sao ông ta lại che mặt như vậy hoài chứ, hơn nữa đôi mắt kia thấy ghê quá đi, mami, lúc gặp phải loại người này, chúng ta nên đi đường vòng đó.”
Lăng Vi liều mạng nhịn cười, từ từ đi đến bên cạnh người đó. Nhìn thấy đầu súng đen ngòm kia vẫn kề trên ngực Viêm Bá Nghị, bờ môi đỏ của cô khẽ cong lên, nói: “Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, khai chủ mưu ra, có thể xóa hết tất cả ký ức trước kia của anh, để anh làm lại một con người mới.”
“Ha ha ha, cả nhà các người thật là ngây thơ quá.” Người nọ đứng thẳng người, không nhúc nhích bật cười.
Lăng Vi cũng cảm thấy buồn cười, đã dám chỉa súng vào lão đại bang Xích Viêm, sao có thể còn mạng đi về chứ.
“Tôi đổi ý rồi, nếu như bây giờ anh khai chủ mưu ra, và quá trình kế hoạch của các người, tôi có thể giữ lại mạng của anh.” Chẳng qua là để hắn thở hấp hối mà sống thôi.
Viêm Bá Nghị mỉm cười nhìn Lăng Vi, anh biết, anh cảm nhận được, Vi Vi của anh rất lo lắng cho mình, nên mới tức giận như thế.
Lăng Dịch Sâm không chịu yếu thế nói: “Tôi cũng muốn cho ông một cơ hội, nếu như ông nghe lời của daddy hoặc mami, thì tôi sẽ tha cho ông.”
“Hả? Người nọ trợn to mắt lên, thằng nhóc nhỏ này cũng muốn tham gia à? Cả nhà này đều biến thái hết rồi, hắn cúi đầu nhìn cây kim đã được rút ra, phát giác sau lưng tê hết cả lên, không có cảm giác gì cả.
“Được rồi, em mệt rồi, anh giải quyết nốt đi.” Lăng Vi than thở, bụng của cô kêu ọc ọc, thật sự hơi đói rồi.
Viêm Bá Nghị gật đầu, nhìn khẩu súng kề vào mình, giơ tay muốn giật qua. Người nọ không ngờ Viêm Bá Nghị sẽ liều cướp súng, hắn ra sức kéo về. Càng dùng sức càng cảm thấy sức mạnh của Viêm Bá Nghị thật ghê gớm.
Không biết ai bóp cò súng, pằng một tiếng, đạn xuyên vào thịt. Viêm Bá Nghị khom người, che vị trí trên ngực lại, người nọ thì té xuống.
“Daddy, daddy.” Lăng Dịch Sâm thấy vẻ mặt của Viêm Bá Nghị xoắn xuýt, vội vàng hét lên, daddy không thể nào xảy ra chuyện được.
Trái tim của Lăng Vi cũng chợt căng thẳng, cô bước hai bước đến trước mặt Viêm Bá Nghị, cúi đầu liền phát hiện gã áo đen kia ngã trên mặt đất, chỗ ngực chảy máu, lại thấy vẻ mặt Viêm Bá Nghị ẩn chứa nụ cười, hung hăng lườm anh một cái.
“Viêm Bá Nghị.” Lăng Vi hờn dỗi, thấy Viêm Bá Nghị đứng thẳng người lên, không hề có gì khác thường, thế mới yên tâm bế Lăng Dịch Sâm lên, đi vào trong nhà.
Viêm Bá Nghị bị Lăng Vi lườm một cái làm cho cả người thoải mái, có thể khẳng định rồi, Lăng Vi quan tâm đến mình, yêu mình.
“Mami, tại sao luôn có người đến tìm mẹ gây rối vậy?” Cục cưng họ Lăng ngồi trên sô pha nhìn mami lấy chén đũa trong phòng bếp đem ra bàn ăn.
Lăng Vi ngẩng đầu lên nhìn Viêm Bá Nghị đang đi vào, cười nói: “Có thể là vì mami đẹp quá, có người ghen ghét.”
Viêm Bá Nghị đồng ý mỉm cười, Lăng Dịch Sâm lại phản bác nói: “Vậy người tìm mẹ nuôi Niệm Niệm gây rối càng nhiều hơn chứ nhỉ, may mà mấy người đó đều chết thẳng cẳng hết rồi, mấy chuyện phiền phức này cũng không tính là gì cả.”
Con trai nói thế, đột nhiên Lăng Vi không biết tiếp lời như thế nào. Chẳng lẽ bây giờ trong mắt con trai, một người chết đi cũng không là gì cả sao? Lăng Vi rất lo lắng cho thế giới quan của con trai đấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT