Lăng Vi nghe hai người họ mẹ một câu con một câu giải thích, bàn tay bóp chặt lại khiến móng tay đâm đâm vào sâu, cô dường như có thể ngửi được mùivị máu tươi.
Nhớ tới đủ chuyện xảy ra trong khoảng thời gian qua, cô cảm thấy trong lòng vô cùng lạnh lẽo. Chợt một cảm giác khác thường lan tràn ra từ trong thân thể, chết tiệt, Lăng Vi thầm cảm thấy không ổn. Cô quay mặt nhìn về phía mặt bàn, sau đó đứng lên, rút bàn tay Lý Mai đang kiềm chế mình ra, xoay người chạy về phía cửa.
Vẻ mặt Tống Thu Minh vốn đang tươi cười chờ mang Lăng Vi rời đi, nhưng khi bước tới phát hiện ra cô nhóc đó đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, điều này làm cho lòng tự tin của hắn bống chốc sụp đổ, thế mà bây giờ, lại muốn xoay người chạy đi, khiến hắn lập tức nổi trận lôi đình, "Thật sự là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, Tống Thu Minh tôi đã muốn người thì đừng mong có thể chạy trốn, Lý Canh, ngăn cản cô ta lại", Tống Thu Minh rống lên, sau đó cầm ly rượu trên bàn uống một ngụm lớn.
Lăng Vi mới vừa chạy qua khỏi chiếc ghế đã cảm thấy một luồng nóng thiêu đốt trong cơ thể, cô vốn học y, cho nên biết rằng mình đã bị hạ dược.
Không kịp đi xa, cô liền bị cái người tên là Lý Canh bắt lại, nhìn thấy khuôn mặt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm ấy cô có chút kinh ngạc.
"Anh..." Cô nhẹ thốt ra tiếng, lại phát hiện ra cổ họng của mình giống như có lửa đốt vậy, khàn khàn khó chịu.
Lý Canh yên lặng đứng đó, nhìn cô gái mà mình đã thầm mến từ thời trung học, ánh mắt cực kỳ phức tạp. Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ gặp được Lăng Vi trong hoàn cảnh này.
"Giúp tôi, giúp, giúp tôi...Đi, đi bệnh viện". Lăng Vi đứng lên, bước chân bắt đầu loạng choạng, cô cố gắng mở miệng, năn nỉ người bạn học cũ của mình.
"Lý Canh, dẫn người tới". Tống Thu Minh từ bên trong ra lệnh, Lý Canh nhìn thấy thuốc trong người Lăng Vi đã bắt đầu có tác dụng, vội vàng chạy đến chỗ cầu thang máy, mở cửa, xoay người đẩy Lăng Vivào trong.
Hắn nghĩ, việc hắn có thể làm cũng chỉ như thế mà thôi.
Lúc này trong cơ thể Lăng Vi nóng như thiêu đốt, cô cố gắng kiềm chế cái ý nghĩ muốn cởi bỏ quần áo của mình, lý trí nói cho cô biết không thể, tuyệt đối không thể làm như vậy.
Cô nhấn lung tung một con số vào ô điều khiển thang máy, không biết qua bao lâu, cửa thang máy mới mở ra. Lăng Vi xoa đầu lảo đảo đi ra.
Cố gắng áp chế ngọn lửa tình dục trong cơ thể không ngừng thiêu đốt, nhưng cơ thể của cô càng ngày càng nóng lên.
Dọc theo hành lang, Lăng Vi cố gắng đi tìm cái khu vệ sinh.
Nếu như tắm nước lạnh có lẽ sẽ khá hơn một chút? Nghĩ tới đây, Lăng Vi đẩy cửa bước vào, đi thẳng về phía phòng tắm.
"Ai?" Cô vừa đi vào đi hai ba bước, liền nghe được một giọng nam phát ra.
Ngay sau đó một khẩu súng đã chĩa ở trên đầu của cô.
"Tôi, tôi nghĩ... Muốn đi, đi tắm, tắm nước lạnh". Cảm nhận được sự lạnh lùng của người đàn ông đó, thân thể Lăng Vi run lên, lắp bắp trả lời.
Viêm Bá Nghị tràn đầy cảnh giác nhìn cô gái trước mặt mình, tối ngày hôm qua, hắn còn nhớ chính là cô gái này đã muốn lên xe của hắn, hiện tại thế nhưng chạy đến nhà hàng này tìm hắn? Không biết đây là do ai sắp xếp, nhưng hắn đều không thích.
Lăng Vi nắm bàn tay đến mức trắng bệch, cô run rẩy thân thể, đột nhiên lại phát ra một tiếng rên rỉ.
Mặt cô đỏ giống nhưu tôm luộc, hai mắt trợn to, muốn cầu xin người trước mặt giúp mình, nhưng nhìn sắc mặt của người đàn ông đó, lời chuẩn bị nói ra liền lập tức bị nhuốt trở lại.
"Cô đến cùng là ai?" Viêm Bá Nghị đôi mắt lộ ra môt tia nguy hiểm. Nếu như cô gái trước mặt này có bất kỳ động tác gì, hắn dám cam đoan, chỉ sau một giây hắn nhất định sẽ bắn chết cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT