“Nói đến ác độc, em còn ác hơn anh nhiều đó Vi Vi!” Viêm Bá Nghị vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lăng Vi, nhìn số hiển thị sắp đến lầu một, lại siết chặt tay còn lại.
Trong lòng Lăng Vi bực muốn chết được,
không ngờ mình đến đây lại tự sa vào lưới. Lẽ nào Viêm Bá Nghị cũng làm
việc ở đây? Hay anh là người nắm đầu ở đây?
“Viêm Bá Nghị, anh
buông tay trước đi, có chuyện gì từ từ thương lượng, trong thang máy còn có camera đó.” Nghĩ đến tình trạng bây giờ bị những người trong phòng
giám sát camera nhìn thấy, Lăng Vi liền cảm thấy rất mất mặt.
Viêm Bá Nghị kề môi bên tai Lăng Vi, nhẹ nhàng thở ra nói: “Vi Vi, anh không sợ, anh hận không thể tuyên bố với cả thế giới rằng em là của anh.”
“Anh buông tôi ra trước đã, tôi bảo đảm sẽ không chạy, tay anh siết chặt quá, tôi thở không nổi nữa.” Lăng Vi yếu ớt nói.
Thấy mặt Lăng Vi thật sự đỏ phồng cả lên, Viêm Bá Nghị vội thả lỏng tay ra.
Mỗi khi gặp Lăng Vi, anh đều cảm thấy mình không thể khống chế được bản
thân.
Chỉnh trang lại quần áo, Lăng Vi ngẩng lên nhìn Viêm Bá
Nghịn. Rất ghét cảm giác nhìn nhau thế này, rõ ràng cô cao 1m63 còn mang giày cao gót mười mấy phân nữa, đã cao lắm rồi. Nhưng mối lần đứng
trước mặt Viêm Bá Nghị, vẫn phải ngẩng đầu nói chuyện với anh, cả người
đều không khỏe.
“Em đến đây làm việc à?” Viêm Bá Nghị giơ tay bắt lấy cổ tay của Lăng Vi lần nữa.
Lăng Vi thấy cửa thang máy mở ra, liều mạng chạy ra phía ngoài, Viêm Bá Nghị chỉ có thể chạy theo.
“Tôi chỉ đến đây thăm bạn thôi, anh muốn thế nào?” Khoảng cách một cánh tay, Lăng Vi đi trước, Viêm Bá Nghị đi theo sau.
Đi ra khỏi tòa nhà, Lăng Vi đứng bên đường, nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mặt.
Viêm Bá Nghị và Lăng Vi nhìn nhau: “Anh cảm thấy, chúng ta nên nói chuyện rõ ràng, em thấy sao?”
Mặt trời chói chang lên cao, Lăng Vi thấy trên trán Viêm Bá Nghị đã thẫm
đẫm mồ hôi, cô khẽ gật đầu: “Nên nói chuyện rõ ràng rồi.”
“Vậy đi thôi.” Viêm Bá Nghị nắm lấy tay Lăng Vi đi về phía bãi đậu xe tầng hầm.
Lăng Vi hất mạnh tay của Viêm Bá Nghị ra, xoay người đi về phía quán cà phê owrbeen đường.
Viêm Bá Nghị đi theo sau Lăng Vi, nhìn theo bóng lưng của cô một lúc lâu.
Mãi cho đến khi đi vào tiệm cà phê, mới ngồi xuống đối diện với cô.
Sau khi hai người gọi cà phê và đồ ngọt xong, Lăng Vi vẫn luôn im lặng
không lên tiếng. Mỗi khi cô chạy trốn, chỉ có một suy nghĩ, nếu như Dịch Dịch bị phát hiện, thì nên làm thế nào. Không biết giải quyết ra sao,
chỉ có thể chạy đi.
“Không có gì để nói sao?” Sau khi thêm đường và sữa vào ly cà phê của Lăng Vi, Viêm Bá Nghị đẩy qua.
Lăng Vi bưng cà phê lên nhấp một ngụm, lắc đầu.
“Nếu em đã không muốn nói, vậy anh nói.”
“Tại sao vừa gặp anh đã chạy, anh dọa người đến vậy sao?”Viêm Bá Nghị nuốt vị đắng trong miệng xuống, ánh mắt phức tạp nhìn Lăng Vi.
Lăng Vi lắc đầu, vẫn không nói gì.
“Vi Vi, 5 năm trước, là em trêu chọc anh trước, không phải anh ép buộc em.” Nhớ lại đêm đó, Viêm Bá Nghị vẫn rất hoài niệm, Lăng Vi của đêm đó,
nhiệt tình như lửa, mà bây giờ, lạnh lẽo như băng.
Anh cười tự
giễu: “Em thật sự nghĩ thoáng được, cũng đủ cởi mở, không biết những năm đó ở nước ngoài có phải cũng buông thả bản thân như vậy không nhỉ.”
Lúc nói câu này, Viêm Bá Nghị cảm thấy trong lòng mình cũng không rõ là mùi vị gì, huống chi là người nghe, anh chỉ là muốn Lăng Vi nói nhiều thêm
mấy câu mà thôi.
Kết quả, lại đổi lấy tiếng cười giễu cợt của Lăng Vi.
“Bang chủ Viêm, phụ nữ trên đời này nhiều như vậy, anh cứ khăng khăng níu lấy tôi không tha, tôi đã nói rồi, cứ coi như đêm đó bị chó cắn thôi, sau
đó thì anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, người được lợi là anh, thế mà còn không biết ngại mà tìm tôi khắp nơi, tấm hình đó, phiền anh tiêu
hủy đi, tôi không hi vọng chuyện đã qua làm lỡ cuộc sống tương lai của
tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT