Cúp điện thoại, Lăng Dịch Sâm lại lục lọi ba lô lấy đồ ăn vặt ra, nhảy lên sô pha, mở ti vi lên vừa ăn vừa xem phim khoa học viễn tưởng.
Lúc xem đến màn đấu súng, Lăng Dịch Sâm chợt nhớ đến ông chú khờ khạo kia, không biết chú ấy thế nào rồi, sau khi dùng thuốc cậu đưa thì có tốt hơn chút nào không.
Nghĩ đến đây, Lăng Dịch Sâm quyết định đi bệnh viện thăm chú đó, tuy chú ấy với cái chú không thích cười đã cùng bắt cóc mami, nhưng mami trở về không hề không vui, cũng có lẽ là hiểu lầm thôi.
Nghĩ thế, Lăng Dịch Sâm bỏ đồ ăn vặt vào chiếc ba lô lớn, đeo ba lô rồi đi ra khỏi cửa.
Sau khi đến bệnh viện, cậu trực tiếp đi đến quầy hướng dẫn khám bệnh, hỏi thăm bệnh nhân hôm qua được khiêng vào đây, sau khi miêu tả đặc điểm khuôn mặt gì đó, mới được cho biết là cái chú đó ở phòng nào.
Nói thật, cậu cứ cảm thấy bệnh viện này có chút không giống với những bệnh viện khác, bạn nghĩ xem, bệnh viện bình thường, ở đâu mà có y tá còn mang theo súng bên người. Thật đấy, thật sự tưởng cậu cái gì cũng không biết hả?
Lăng Dịch Sâm lên lầu, trải qua tầng tầng lớp lớp khám xét rốt cuộc cũng đến được cửa phòng của Sở Phong, cậu còn chưa bước vào trong, đã nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Vừa quay đầu lại liền trông thấy Viêm Bá Nghị đứng cách cậu hai mét, đang mỉm cười nhìn cậu. Trông thấy cậu cũng quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Dịch Dịch, sao cháu đến đây thế?”
“A, là chú cao to nè.” Lăng Dịch Sâm vừa trông thấy Viêm Bá Nghị, lập tức trở lại thái độ bình thường của một đứa trẻ.
Viêm Bá Nghị đi tới ngồi xổm xuống bế Lăng Dịch Sâm lên, Lăng Dịch Sâm không từ chối, hớn ha hớn hở nằm bò trên vai của Viêm Bá Nghị, trong lòng cực kỳ thỏa mãn.
“Cháu đến để thăm Sở Phong à?” Viêm Bá Nghị bế cậu đẩy cửa bước vào.
Lăng Dịch Sâm gãi gãi đầu, lại gật đầu nói: “Dạ, cháu đến thăm chú khờ khạo đó, không biết chú ấy thế nào rồi? Thuốc cháu để lại cho chú có đưa cho chú ấy dùng không? Ách, hôm qua cháu về nhà kiểm tra, phát hiện ra phấn ngứa cũng để lại cho chú luôn rồi, hì hì, đừng lấy nhầm nha.”
Viêm Bá Nghị ngẩng đầu làm thế tay búng vào trán của Lăng Dịch Sâm, sau khi đi đến cạnh giường của Sở Phong, thả cậu xuống. Lúc này Mộ Bạch cũng từ bên ngoài đi vào, thấy Lăng Dịch Sâm thì ngạc nhiên kêu lên: “A, là anh bạn nhỏ hôm qua tặng thuốc đó hả?”
Lăng Dịch Sâm quay đầu lại liền trông thấy một ông chú mặt mày trắng bệch, đôi mắt sáng rỡ. Cậu hừ lạnh một tiếng nói: “Chú ơi, xin chú đừng nhìn cháu như vậy, tuy cháu còn nhỏ tuổi, nhưng chú yên tâm, cháu tuyệt đối không có khuynh hướng phát triển thành gay, đừng có ý định gì với cháu nhé.”
“Phụt” Viêm Bá Nghị nhịn không nổi bật cười.
“Ha ha ha ha ha. Mộ Bạch, mày làm gì với người ta vậy hả, làm nhóc con người ta hết hồn kìa…… Ha ha ha.” Sở Phong tựa người bên cạnh ngời nhịn không được cười phá lên, cười đến mức vết thương đau nhói, khiến anh ta ho khan một hồi.
Mộ Bạch không tự nhiên ho nhẹ hai tiếng, đi đến trước mặt Lăng Dịch Sâm, nhìn cậu với vẻ lấy lòng nói: “Cháu tên Dịch Dịch phải không, chú, chú không có ý gì khác đâu, với lại…… với lại chú cũng đâu giống loại người đó phải không.” Hôm qua anh nghiên cứu mấy thứ thuốc đó thâu đêm, nhưng đều là loại thuốc tốn bao nhiêu tiền cũng không mua được, trên thế giới này bác sĩ có thể chế ra thuốc rất ít, có thể chế ra những thứ thuốc tốt như vậy, đó giờ chưa từng nghe qua!
Lăng Dịch Sâm nhìn quét qua toàn thân Mộ Bạch hai lần, tựa như tiếc hận lắc lắc đầu, mặt đầy vẻ thông cảm nhìn Viêm Bá Nghị nói: “Chú cao to này, thuộc hạ của chú đều rất là kỳ quái, một người so với một người lại càng ngốc nghếch hơn, với lại…… Một người so với một người lại càng đặc biệt hơn, chậc chậc, khuynh hướng của chú có phải cũng có vấn đề không ạ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT