Editor: miemei

Mộ Bạch đi theo sau anh, nhìn anh muốn nói lại thôi. Dường như đã nhịn lâu lắm rồi, cuối cùng đến cửa phòng bệnh mới níu Viêm Bá Nghị lại mở miệng hỏi: “Lão Đại, thuốc bôi trên vết thương của Sở Phong từ đâu mà có thế?”

Nhìn dáng vẻ đầy kích động của Mộ Bạch, Viêm Bá Nghị sững sốt hai giây mới đáp lại: “Là cậu nhóc tên là Dịch Dịch đưa đấy.”

“Có thể liên hệ không ạ?” Mộ Bạch hỏi tiếp.

Viêm Bá Nghị lắc đầu, cảm thấy biểu hiện của Mộ Bạch hôm nay hơi kì lạ, anh nhìn sang Sở Phong đang nằm mê man, ý bảo Mộ Bạch ra ngoài nói chuyện.

Ngoài hành lang, Mộ Bạch đứng sau lưng Viêm Bá Nghị, chịu tội trước: “Lão Đại, Lăng Vi chạy mất rồi…… Là em không làm tròn bổn phận, vừa rồi nhìn thấy thứ thuốc bột kia có chút……”

“Bỏ đi, anh đã biết là giữ không được mà.” Viêm Bá Nghị lắc đầu, cất bước đi ra ngoài, đi được mấy bước dường như nhớ ra chuyện gì, quay đầu lại nhìn Mộ Bạch: “Thuốc bột đó thế nào?”

Vừa nghe lão đại hỏi, Mộ Bạch vội đi lên trước, lấy một lọ thủy tinh cỡ bằng ngón tay từ trong túi ra, đưa cho Viêm Bá Nghị rồi nói: “Loại thuốc này hiệu quả thật kinh người, em lấy được một ít ở bên cạnh vết thương của Sở Phong, định lấy về nghiên cứu một chút, không biết thằng nhóc kia là ai, mà lại có thứ thuốc ngàn vàng cũng khó mua được thế này.”

Nhớ đến những thứ cậu nhóc đưa cho anh trước khi đi về, Viêm Bá Nghị lấy mấy thứ chai chai lọ lọ từ trong túi đưa cho Mộ Bạch, thở dài nói: “Cái này là cậu nhóc kia đưa anh đấy, nếu như lần sau có gặp lại, anh sẽ hỏi rõ thêm.”

Mộ Bạch nhìn bóng lưng đi xa dần của Viêm Bá Nghị mà trong lòng xót xa, sao hắn lại không rõ suy nghĩ của lão đại chứ, chỉ sợ lúc này trong lòng anh ấy đang khó chịu lắm đây.

Không biết người phụ nữ đó có biết không, lão đại đã mong ngóng cô ta bao nhiêu năm nay, một người đàn ông ưu tú si mê chờ đợi một người phụ nữ như thế, thật hiếm có trên đời.

Lăng Dịch Sâm vừa về đến khách sạn Sharaton thì chạy ngay lên phòng tổng thống ở tầng 60, một đêm không gặp, hơn nữa lại chia xa trong tình huống như thế, trong lòng Lăng Dịch Sâm cũng rất nhớ mami.

Nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, Lăng Dịch Sâm vừa thò cái đầu nhỏ vào, thì đã bị một đôi tay ngọc ngà thon dài lôi vào trong, một tiếng lạch cạch vang lên, cửa phòng bị đóng lại.

“Còn biết về đó hả? Không lo lắng cho mami nữa phải không?” Lăng Vi ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm Lăng Dịch Sâm, thằng con này của cô tuy tuổi còn nhỏ, nhưng mấy chuyện gây họa gì đó thì lần sau lại càng nghiêm trọng hơn lần trước.

Sau khi Lăng Dịch Sâm xoa xoa đôi tay nhỏ và cặp chân nhỏ của mình, moi thú cưng ở trong lòng ra kiểm tra lại một lần, phát hiện mình với cục cưng đều không sao cả, mới giận dỗi nhìn về phía mami ở giữa phòng khách. Mím môi, những lời đang muốn nói ra lại nuốt trở vào.

Lăng Vi nhìn dáng vẻ tủi thân của con trai nhà mình, lòng liền mềm xuống. Vốn cô cũng không định cằn nhằn con trai mình, chỉ là nhớ đến chuyện xảy ra hôm nay, thì trong lòng cô lại sốt ruột không thôi.

“Dịch Dịch, mami đã kêu con không được chạy lung tung, sao lại không nghe lời?” Lăng Vi đứng lên đi tới trước mặt con trai mình, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.

Lăng Dịch Sâm lắc lắc đầu ý bảo không muốn trả lời, sau đó nhào vào lòng Lăng Vi.

Lăng Vi ôm con trai, vỗ nhẹ vào lưng của cậu, thỏ thẻ bên tai Lăng Dịch Sâm với giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Mami đã từng nói không muốn nhận nhiệm vụ ở thành phố Liêu, sau này mẹ nuôi có gọi điện thoại đến nữa thì đừng đồng ý có được không? Dịch Dịch nghe lời nhất mà.”

“Vậy nhiệm vụ của lần này có đi không ạ?” Lăng Dịch Sâm cũng vươn đôi tay nhỏ của mình ra, đấm vai cho mami.

Không muốn làm cho con trai thất vọng, Lăng Vi do dự trong chốc lát, yên lặng gật đầu. Rồi mới bế cậu vào phòng tắm, tắm rửa cho cậu, sau đó về phòng ngủ.

Trước khi đi ngủ, Lăng Vi thăm dò hỏi Lăng Dịch Sâm một vấn đề: “Dịch Dịch, nếu như daddy xuất hiện, con muốn daddy hay mami?”

Lăng Dịch Sâm nửa mê nửa tỉnh ngáp một cái: “Muốn mami, nhưng…… cũng muốn daddy nữa.” Xoay qua liền ngủ thiếp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play