Lý Mai vốn định thu thập Lăng Vi một phen, nhưng nghĩ đến kế hoạch ngày mai, bà lại cắn răng nhịn xuống, hướng về phía Lăng Vi mắng một câu, lại nói thầm hai tiếng, sau đó nặn ra khuôn mặt tươi cười nhìn về phía Lăng Vi nói ra: "Vi Vi à, đều do mẹ không tốt, vừa rồi mẹ là nhất thời quá tức giận, chắc không có làm bị thương con chứ? Mẹ với cha con mang Văn Mậu đi bệnh viện, con ở nhà chờ chúng ta nha".
Sau khi bấm số điện thoại gọi cấp cứu, Lăng Văn Thiên xoay người liền cho Lăng Vi một cái tát, quát to: "Mày thật không để cho tao bớt lo, tao thật không muốn có đứa con gái như mày, nếu biết mày sẽ gây ra chuyện như vậy, thời điểm mẹ mày đi, nên để cho bà ta dẫn theo mày đi, đỡ phải làm cho tao thêm phiền toái. Mày hiện tại trở về phòng cho tao, chờ chúng ta trở lại sẽ nói tiếp chuyện này". Nói xong, liền khom lưng cõng Từ Văn Mậu đi ra ngoài.
Trong ấn tượng của cô, đây lần đầu tiên cha đánh chửi mình, Lăng Vi kinh ngạc nhìn bóng lưng cha rời đi, thật không còn giống người cha vẫn luôn yêu thương cô hết mực nữa. Cô che nửa khuôn mặt, đứng bất động như vậy tại chỗ, chỉ là ánh mắt thay đổi, nước mắt mặn chát cứ vô thức chảy ra ngoài.
Cha đánh cô, còn nói thật nhiều lời nói cay nghiệt, cái gì gọi là hối hận không để mẹ mang cô đi, chẳng lẽ người làm cha như ông không còn cần cô nữa?
Nghĩ tới đây, Lăng Vi nước mắt như dòng suối, ào ào chảy xuống. Cô có cảm giác bản thân mình sẽ sụp đổ.
Mẹ của cô từ lúc cô còn rất nhỏ đã rời nhà đi, trước khi mẹ kế vào cửa một năm đã qua đời, cô chỉ còn lại một người thân là cha, vậy mà bây giờ...
Nghĩ đến mọi chuyện vừa mới phát sinh, Lăng Vi cúi đầu nhìn vết máu dưới chân. Cô đưa tay lau nước mắt, giống như cố gắng lau hết những nỗi buồn trong. Cô từ từ chuyển động bước chân, đi đến phòng tắm tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, kéo rương hành lý từ từ đi ra khỏi nhà.
Cái nhà này không phải là nhà của cô, là nhà của ba người kia. Cô chỉ là đứa con không ai muốn nhận mà thôi.
Đêm khuya tối đen như mực, Lăng Vi kéo rương hành lý đi trên đường dành riêng cho người đi bộ, bước chân không mục đích chẳng biết đi đâu. Hai ngày nữa sẽ là sinh nhật của cô, vậy mà cô đã rất mong đợi...
Đi đến bên chiếc ghế đá bên đường, Lăng Vi từ từ ngồi xuống. Lấy điện thoại di động ra xem hình cô cùng mẹ đã chụp.
Mẹ là bởi vì bị bệnh mà qua đời, thân thể cha cũng liên tục không thế tốt, cho nên cô mới liều mạng học thi vào viện y học, chính là hy vọng về sau cô có thể xem bệnh cho ông. Chỉ là hiện tại...
Nghĩ tới đây, Lăng Vi lại nhịn không được khóc thút thít.
Lúc này, cách trăm mét có vài gã đàn ông mới uống rượu xong từ cửa quán cơm đi ra, nhìn thấy ven đường một con nhóc nữ sinh, ánh mắt nhìn nhau, hai giây sau lập tức kéo tới.
"Em gái nhỏ, hay là để các anh đến thương em đi?" Tên côn đồ đầu tiên đưa tay liền muốn sờ khuôn mặt Lăng Vi.
Lăng Vi nghiêng đầu tránh ra, cô khép lại điện thoại di động đứng dậy muốn chạy đi. Vừa động như vậy, mấy tên lưu manh tất cả đều xông tới.
Ở phía đối diện, trong chiếc xe ferrari.
"Viêm gia, ngài có ổn không?" Sở Phong căng thẳng nhìn người đàn ông trên ghế lái.
Chỉ thấy người kia mặt mày như vẽ, trên gương mặt tuấn mĩ đầy mồ hôi. Giống như là vì đau đớn, làm cho sắc mặt trở nên cực kỳ tái nhợt.
Nghe được thuộc hạ quan tâm sau, hắn lắc lắc đầu, vết thương cũng không phải nghiêm trọng, chạm phải chỗ vết thương cũ. Hắn nghiêng đầu nhìn chiếc xe đối diện, từ trong miệng nói một câu ra lệnh: "Tra ra là ai làm, lần này ta muốn bắt cả ổ".
"Vâng, nhưng là bây giờ... Chúng ta mau trở về uống thuốc đi, tôi đã để Mộ Bạch chờ ở khách sạn". Sở Phong hướng về phía lái xe gật đầu nhẹ, lái xe mới bắt đầu chuyển động...
Lăng Vi chỉ muốn thoát khỏi mấy tên say rượu dây dưa. Cô nhìn thấy đối diện bên kia đường một chiếc xe đang từ từ chuyển động, giống như phải đi. Cô nhanh chóng nhấc lên rương hành lý, đem hết toàn lực đánh vào mặt người đàn ông say rượu, sau đó chạy theo chiếc xe đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT