Đứng ở đại sảnh, Viêm Bá Nghị cúp điện thoại của Sở Phong, đi theo Mộ Bạch tới Liêu Thị, thật ngoài ý muốn người phụ nữ đáng chết kia cũng chạy về đây.
Năm năm, hắn tìm cô năm năm. Kể từ lần chạy trốn ở bệnh viện, cô giống như bốc hơi mất, ngay cả một chút tin tức cũng không có.
"Boss à, vết thương bên ngoài của anh, chú ý đi chậm một chút". Mộ Bạch biết Viêm Bá Nghị kích động điều gì, nói thật mà nói, nghe người phụ nữ kia trở về Liêu Thị hắn cũng kích động vô cùng. Trong bang từ trên xuống dưới chỉ cần biết rõ lão đại tìm người phụ nữ kia thì không ai không ngóng người đó về.
Hắn là cánh tay trái đắc lực, đối với người chỉ nghe mà chưa gặp thấy vô cùng tò mò.
Lúc này Viêm Bá Nghị vừa mới ở thành phố C thành công một trận, rồng lớn không ép rắn địa phương là đúng cho nên hắn mới tự mình đến đây chính là để giải quyết vài bang phái đứng đầu này.
Bang Hắc Xích Viêm phát triển vô cùng nhanh, từ từ đã tiến vào quanh thành phố. Mặc dù mấy năm nay rất vất vả nhưng trong lòng hắn luôn luôn mong nhớ. Tưởng niệm...người phụ nữ kia, còn có đứa con mà hắn chưa gặp mặt.
Mặc dù không biết là con trai hay con gái, nhưng Viêm Bá Nghị có thể xác định người phụ nữ đó sẽ không bỏ đứa bé đi, hắn đã điều tra tất cả về cô, kết luận nữ nhân kia sẽ trở về Liêu Thị.
Đúng là... cô đã trở lại...
"Mộ Bạch giúp ta cầm máu, có mang thuốc của ta đến không?"Viêm Bá Nghị ngồi chờ ở khu phòng Vip, kiểm tra miệng vết thương của mình, lại nghiêng đầu nhìn sắc mặt rối rắm của Mộ Bạch.
Mộ Bạch là bang phó của Xích Viêm Bang, cũng là bác sỹ nổi tiếng trong nước, lại là anh em vào sinh ra tử của Viêm Bá Nghị.
Những năm này, bọn họ cùng trải qua rất nhiều chuyện, tình anh em càng sâu nặng.
"Boss, vết thương do súng bắn không có chuyện gì, chỉ là bệnh cũ của anh...Ai, anh đã để Sở Phong đi, vậy hãy chờ tin tức của hắn. Bây giờ quan trọng nhất là sức khỏe của anh, tôi đã nghiên cứu ra một loại thuốc mới, chúng ta hãy cùng nhau về trụ ở chính của Xích Viêm Bang.
Đã đến giờ lên máy bay, Viêm Bá Nghị giơ một tay lên cắt đứt lời nói của Mộ Bạch. Bây giờ hắn nhất định phải đuổi tới nơi mà Sở Phong nói trong điện thoại, chỉ trách hắn không có đi trực thăng tới, nếu không bây giờ đi cũng thuận tiện hơn.
Nói đến Lăng Vi, cô quả thật có chút phớt lờ, cho rằng qua năm năm sẽ chẳng có ai tìm kiếm nữa, kết quả không nghĩ tới, ngày đầu tiên trở lại Liêu Thị đã bị chặn ở cửa công ty.
Nhìn vào màn hình camera trên lầu, Lăng Vi dần dần làm cho mình tỉnh táo lại, cô đi đến góc lập tức gọi điện thoại gọi viện binh.
Lăng Dịch Sâm lần nữ tiếp điện thoại là khi bé đang ở lầu hai của nhà ăn ăn một bàn lớn thức ăn. Bé đã nghĩ kỹ sẽ lấy danh nghĩa của Mẹ.
Mắt nhìn thấy món ăn sắp bưng lên trước mặt mình, điện thoại di động reo lên.
Hắn dùng bàn tay bé nhỏ mập mạp không kiên nhẫn tiếp điện thoại, Lăng Dịch Sâm ý bảo bồi bàn cứ đặt món ăn ở trên bàn.
Bồi bàn nhìn lại món ăn, sau đó lại liếc mắt qua thực đơn, không dám tin nhìn bé con trước mắt. Một bé con như vậy mà một bên vừa uống sâm banh vừa gọi điện thoại, khụ, chỉ còn thiếu một điếu xì gà.
"Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy con nít uống rượu bao giờ? Cẩn thận không cho chú tiền boa, hừ...." Lăng Dịch Sâm giả bộ lạnh lùng rất tốt, hắn từ từ trả lời Lăng Vi.
"Con trai, Mẹ cần sự trợ giúp của con. Mau tới đây!" Lăng Vi dùng câu nói như vậy đả kích thẳng vào lòng Lăng Dịch Sâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT