Editor: miemei

Nói một cách tương đối thì, ông ta vẫn là một kẻ sợ mạnh hiếp yếu, chuyện trúng đạn lần trước cũng không cho ông ta hiểu được một bài học, ngược lại càng ngày càng hận Lăng Vi, càng ngày càng muốn giày vò cô ta. Nhưng Lăng Vi không dễ tiếp cận, vậy thì đành xuống tay từ chỗ con trai cô ta thôi.

Lăng Dịch Sâm thật sự thấy rất phiền, rất phiền. Gần đây bị sao thế này? Lưu hành mốt dùng súng chỉa vào đầu hả? Sao mà cứ luôn có người cầm súng kề vào đầu của cậu vậy, phiền không chịu được.

Mặc dù trong lòng cũng có chút sợ sợ, nhưng daddy với mami đều đến cả rồi, cậu cũng to gan hơn. Chưa đợi Lăng Vi, Viêm Bá Nghị lên tiếng, cái miệng nhỏ của cậu đã hé mở, bật cười.

Một chuỗi tiếng cười như tiếng chuông ngân vang lên trong phòng, thuộc hạ của Tống Thu Minh vừa thấy Viêm Bá Nghị đã bị dọa cho nơm nớp lo sợ, đổ mồ hôi hột, lần trước ở bên ngoài biệt thự của Tống Thu Minh, bọn chúng đã bị người của Viêm Bá Nghị dạy dỗ một trận, lần này lại…… Sao mà số phận đau khổ thế này, lần sau bất kể thế nào cũng không đi lăn lộn với Tống Thu Minh nữa đâu.

Tống Thu Minh không biết suy nghĩ của đám vệ sĩ, vẫn còn đang suy nghĩ lợi dụng Lăng Dịch Sâm muốn ép Lăng Vi làm chuyện mà ông ta muốn Lăng Vi làm, chỉ là không ngờ Viêm Bá Nghị lại lên tiếng rồi.

“Tôi nghĩ trước kia tôi đã từng nói với ông chủ Tống rồi, Lăng Vi là người phụ nữ của tôi, Dịch Dịch là con trai tôi. Ông chủ Tống cảm thấy sống đủ rồi nên muốn giày vò cái mạng già của ông một chút phải không? Bây giờ buống đứa bé ra, tôi vẫn có thể tha cho ông một mạng. Nếu không thì khó nói thật đấy.” Giọng Viêm Bá Nghị xen lẫn sự tức giận, anh thật sự không ngờ lão già Tống Thu Minh này lại to gan như vậy, dám bắt con trai của Viêm Bá Nghị anh đây.

Tống Thu Minh cưỡi hổ khó xuống, ngay lúc Viêm Bá Nghị xuất hiện thì ông ta đã muốn lui về sau, hận không thể lập tức bỏ chạy cho xong. Nhưng mặt mũi lại không thể cho qua được, nhiều người nhìn như vậy, doanh nghiệp lão làng như ông ta cũng không phải hạng xoàng đâu. Suy nghĩ một lúc, vẫn lắc đầu, nhìn cũng không dám nhìn Viêm Bá Nghị, cúi đầu nói: “Tôi thật sự có chút chuyện riêng muốn bàn với cô Lăng, không có ý gì khác, về phần đứa bé, tôi chắc chắn sẽ không làm tổn hại đến nó, hi vọng Viêm Lão Đại có thể giúp đỡ một chút.”

Phụt, Lăng Vi bật cười. Cô nhìn Tống Thu Minh như đang nhìn người sắp chết. Nói: “Tôi nghĩ ông vẫn chưa hiểu rõ đấy, ông Tống, con trai của tôi cũng chính là con trai của Viêm Bá Nghị, nó là cậu chủ nhỏ của Xích Viêm, ông…… Được rồi, tôi cũng không muốn nói mấy lời thừa thãi đó quá nhiều.” Lăng Vi nhún vai, thở dài, nhân lúc không ai chú ý, nhảy đến trước mặt Tống Thu Minh, bốp một tiếng, quăng cho ông ta một bạt tai.

Thật là con mẹ nó quá sảng khoái, quá đã. Cô đã muốn làm vậy từ sớm rồi, phí lời với lão già chết không trôi này làm gì chứ.

Tống Thu Minh ăn một bạt tai, nhìn Lăng Vi trân trối, cảm thấy trong miệng hơi đau mới giơ tay lau khóe miệng, thấy rất nhiều tia máu, lập tức có một cơn giận bốc lên trong lồng ngực. Khẩu súng đang kề trên đầu Lăng Dịch Sâm lập tức lên đạn, ngay khi muốn bắn cho đầu thằng nhóc một lỗ, thì lại phát hiện không biết thằng nhóc đó đã được Viêm Bá Nghị ôm vào lòng từ lúc nào.

Lại quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện mấy tên vệ sĩ ở sau lưng đã từ từ dời bước chân đi về phía Lăng Vi, bản thân ông ta thì có vẻ là đã hoàn toàn bị vứt bỏ rồi.

“Quay lại, quay lại đây cho tao, nếu không tao sẽ không trả tiền công, cho tụi bây đi chết hết.” Đây là lần đầu tiên Tống Thu Minh cảm nhận được sự bị ai trong cuộc sống, không ngờ hôm nay, mấy tên vệ sĩ lại tập thể phản bội ông ta. Máu bên khóe miệng chảy xuống, ông ta đưa mu bàn tay lên lau đi.

Mộ Bạch đã giằng khỏi sợi dây thừng. Cười híp mắt nhìn Tống Thu Minh, trong lòng thì nghĩ, lão già này luôn đem theo dây thừng bên người, chắc chắn làm không ít chuyện xấu rồi, hôm nay anh ta muốn thay trời hành đạo, cũng có thể lấy công chuộc tội ở trước mặt chị Lăng và Lão Đại.

Ngay lúc muốn làm như vậy thì Lăng Dịch Sâm ngăn anh ta lại, kêu to: “Chú Mộ Bạch đừng giết ông ta, để lại một hơi thở, kiểu mà không xuống giường được luôn ý, để cho mỗi ngày ông ta bị nước tiểu với phân của ông ta xông cho chết đi sống lại, kiểu giày vò này là tốt nhất, hả giận mà còn đỡ phải dơ tay của chúng ta.”

Lăng Vi nhìn Lăng Dịch Sâm đầy ngạc nhiên, không ngờ cậu lại nói ra đề nghị như thế này, đây không phải là điều mà một đứa bé bốn tuổi có thể nghĩ ra được. Lập tức bụm miệng của cậu lại: “Chuyện của người lớn, con nít đừng chen miệng vào.”

Lúc này Lăng Dịch Sâm mới ngoan ngoãn im miệng, quay sang nhìn Viêm Bá Nghị, chỉ chỉ vào Tống Thu Minh đang đứng ngây ngốc ở một bên, còn giơ tay vẽ vời làm động tác cắt cổ.

“Dịch Dịch, nghe lời nào.” Viêm Bá Nghị che mắt Lăng Dịch Sâm lại, dặn dò Mộ Bạch: “Cậu liệu mà làm đi.” Người muốn bắt nạt Lăng Vi, không phải không có, nhưng không ai có thể bình yên vô sự ra khỏi chỗ của anh cả.

Tiếng kêu thảm thiết của Tống Thu Minh, tiếng sau vang hơn tiếng trước, dọa cho nhân viên phục vụ đưa món lên run lẩy bẩy không biết phải làm sao, thấy Lăng Vi phất tay, thì như nhìn thấy cứu tinh vậy, vội vã bỏ đĩa thức ăn xuống cái bàn ở bên ngoài liền chạy mất dép, như là đằng sau có sói đuổi theo vậy.

Mấy phút sau, cửa mở ra. Viêm Bá Nghị đi ra trước, Mộ Bạch đi sát theo sau. Sau đó mới tới đám vệ sĩ Tống Thu Minh mang tới, đều vừa ra cửa là chạy điên cuồng, hình như bị dọa không nhẹ. Lăng Vi nhìn mấy lần, cũng không thấy Tống Thu Minh đâu. Lăng Dịch Sâm là một bé cưng tò mò, lên tiếng hỏi: “Daddy, cái lão già đó chết rồi ạ?”

Viêm Bá Nghị lắc đầu: “Không, mạng người không rẻ mạt đến vậy đâu con ạ, không thể bảo ông ta chết là chết ngay được.” Viêm Bá Nghị không biết nên nói rõ mấy đạo lí thế này với Dịch Dịch như thế nào, hãy tha thứ cho bụng anh không có nhiều chữ nghĩa, không biết mấy câu từ văn hoa gì đâu, đành phải nhìn Lăng Vi với ánh mắt xin giúp đỡ.

“Dịch Dịch, chẳng phải mami đã nói với con rồi sao, đừng có lúc nào cũng hỏi những câu như thế. Con còn nhỏ, bây giờ mami giải thích con sẽ không hiểu lắm đâu, con chỉ cần biết, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, theo lễ nhường ba phần, người phạm ta nữa thì diệt cỏ tận gốc.” Đột nhiên Lăng Vi ý thức được quan niệm giáo dục này của mình cũng không ổn chút nào, Dịch Dịch căn bản sẽ không hiểu những thứ này, trẻ con thì vẫn nên đến trường học tri thức, học đạo lý thì hơn, nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định, tìm thời gian bàn bạc với Viêm Bá Nghị đưa con trai đến trường mẫu giáo thôi.

Lăng Dịch Sâm như hiểu như không gật đầu, vẫn còn hỏi: “Chẳng phải lão già họ Tống kia bắt nạt mami đó sao, sao mami không làm cho ông ta chế đi?”

“Dịch Dịch.” Nét mặt Lăng Vi chợt thay đổi, thật sự bắt đầu lo lắng cho quan niệm sống của con trai, cô nhẫn nại giải thích: “Cuộc sống của chúng ta không được bình thường, đã thoát li khỏi rất nhiều thứ hiện thực, con đừng học theo mấy chuyện chém chém giết giết của daddy con, sau này còn phải trải qua những ngày tháng yên ổn.”

Đây là chuyện một người mẹ mong đợi nhất. Người làm mẹ không muốn con cái của mình phải trải qua những chuyện mình từng trải. Là một kiểu tỉnh yêu khó có thể diễn đạt, khó có thể hiểu được chăng?

Một nhà ba người rời khỏi khách sạn Sheraton, khó chịu nhất hẳn là Mộ Bạch, có thế nào thì anh ta cũng không ngờ hôm nay sẽ xảy ra chuyện như vậy, tâm trạng cực kì nặng nề.

Viêm Bá Nghị bước chậm hai bước, đợi đến khi Mộ Bạch đi đến bên cạnh, anh vỗ vai Mộ Bạch, cười nói: “Đừng nghĩ nhiều, cô ấy nói sẽ gửi email cho cậu, sẽ không quên được đâu. Dịch Dịch cũng chỉ được cái miệng thôi, chứ không có ý xấu đâu, nếu nó có lỡ nói gì thì cậu cũng đừng để trong lòng, chúng ta đổi chỗ khác ăn cơm thôi.”

Trước nay Lão Đại không giỏi ăn nói, thậm chí không thích giải thích, không thích nói chuyện, kể từ khi ở bên Lăng Vi thì đã thay đổi rất nhiều. Mới được bao lâu đâu, mà đã như biến thành một người khác. Mộ Bạch bắt đầu càng ngày càng khâm phục Lăng Vi, chút xíu ý đối địch với Lăng Vi trước kia cũng đã sớm bị quăng ra sau đầu hết rồi.

Đổi chỗ khác ăn cơm cũng thay đổi luôn tâm trạng, Mộ Bạch cảm thấy đi theo Lăng Vi thế nào cũng sẽ có thu hoạch, ví dụ, trong tình huống người nào đó không hề nhận ra, Lăng Vi có thể đâm cho người đó một châm, làm cho cái ví tiền người đó vừa trộm được bị rớt xuống đất. Quả thực, bản lĩnh đó thật sự quỷ dị khó lường, có thể hình dung như vậy không nhỉ? Mộ Bạch cúi đầu cười khẽ, biểu cảm của tên vừa rồi, chỉ cần nghĩ dến thôi đã không nhịn được bật cười.

“Ha ha ha, mami, mẹ lại nghịch ngợm rồi, chẳng phải mẹ kêu con không được xen vào việc của người khác hay sao.” Lăng Dịch Sâm đã ngồi vào ghế, bưng ly kem lên, bên khóe miệng đều là bơ, lại cười to như đang ở chốn không người.

Lăng Vi lấy khăn giấy lau miệng cho Dịch Dịch, xuỵt một tiếng: “Con còn nói nữa thì kem của con cho chú Mộ Bạch ăn hết.”

“Không được.” Lăng Dịch Sâm cầm muỗng múc một muỗng kem lớn, trừng Mộ Bạch một cái, muốn giành kem của cậu hả, hừ, không có cửa đâu.

Mộ Bạch vô tội nhìn hành động qua lại giữa hai mẹ con Lăng Vi, nụ cười trên mặt rút về, cúi đầu ăn những thứ trong mâm, không dám cười nữa, trong lòng nghĩ, cậu chủ nhỏ cũng đủ ác thật đấy, chẳng phải chỉ có một chút xíu kem thôi sao, đến mức phải trừng anh ta như vậy sao chứ, giống như muốn ăn thịt người luôn ấy, cũng có chút sợ thật đó, ha ha.

“Mami, con nhìn thấy cái người phụ nữ lén lút nhìn mẹ hôm mình đi siêu thị kìa.” Lăng Dịch Sâm chỉ vào một chỗ nào đó ngoài cửa sổ, kêu Lăng Vi, bảo Lăng Vi nhìn sang.

Lăng Vi đang cúi đầu ăn, quay đầu qua nhìn, chỉ có một bóng người chạy qua, không hề nhìn thấy gì cả, cô cúi đầu nói nhỏ: “Lúc ăn cơm ở nhà hàng không được kêu lớn hét to, có chuyện gì đợi ăn cơm xong rồi hãy nói.” Cô thực sự không thấy có người nào hết.

Viêm Bá Nghị và Mộ Bạch cũng ngẩng đầu lên nhìn qua, không ai nhìn rõ hướng Dịch Dịch chỉ có gì ở đó. Viêm Bá Nghị lau miệng, lấy di động ra xem tin nhắn vừa nhận được, từ Vưu Na gửi đến, nói là đã về nước rồi, đã trực tiếp đến công ty làm việc.

Anh không trả lời, trực tiếp nhấn khóa màn hình, rồi lại bỏ di động trở vào túi áo. Thấy mẹ con Lăng Vi đều ăn xong, mới bảo Mộ Bạch đi thanh toán.

Mộ Bạch đi theo một nhà ba người Viêm Bá Nghị cùng rời khỏi nhà hàng, đợi đến khi xe chạy được một quãng xa, ở một góc bên cạnh nhà hàng mới có một bóng người đi ra, là Vưu Na.

Cô ta nghĩ thế nào cũng không hiểu, tại sao mỗi lần cô ta xuất hiện xung quang Lăng Vi đều bị thằng nhóc con kia phát hiện, cô ta cũng không muốn làm chuyện xấu gì đâu, chẳng qua chỉ là lúc đi thăm sd tiện thể nghe ngóng hướng đi của Viêm Bá Nghị, sau đó đến phòng bao ở Sheraton thì thấy Tống Thu Minh đang nằm hấp hối trên đất, liền chạy sang đây tìm xem. Cô ta không có ý đồ gì khác, chỉ là mấy ngày không gặp Viêm Bá Nghị rồi, trong lòng nhớ lắm.

Đội nón kĩ càng, Vưu Na bước chậm trở về xe của mình, bình thường đều mang giày cao gót, ngẫu nhiên chuyển sang giày đế bằng thật sự không quen lắm. Cô ta vuốt vuốt bàn chân, đổi lại giày cao gót rồi mới khởi động xe chạy đi.

Ưng Lão Tam sắp xếp Carrera nổ tung tập đoàn Thượng Lạc, cô ta thật sự không ngờ tới, nếu biết dã tâm của Ưng Lão Tam lớn như thế từ sớm, thì cô ta sẽ không bắt tay với Ưng Lão Tam, chỉ là bây giờ đã lên thuyền giặc rồi, không thể nào xuống được nữa. Mới về đến thành phố Liêu, lại phải đến chỗ Ưng Lão Tam báo cáo.

Xe vừa chạy vào phạm vi quản lý của bang Đầu Ưng, Vưu Na bị ép đổi sang xe khác. Kể từ khi Ưng Lão Tam trở mình biến thành lão đại của bang Đầu Ưng, hắn ta càng ngày càng nghiêm khắc trên phương diện phòng thủ.

Vừa vào đến tòa nhà tổng bộ của bang Đầu Ưng, Vưu Na liền cảm thấy cả người không được tự nhiên. Cô ta chỉnh lại vành nón, cảm thấy chắc là máy quay không quay được mặt của cô ta, thế mới yên tâm đi theo người của bang Đầu Ưng vào thang máy.

Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, Vưu Na vừa bước ra thang máy liền nghe thấy tiếng cười đắc ý của Ưng Lão Tam. Có vẻ rất vui nhỉ, chuyển cả chỗ ở sang đây rồi.

Vưu Na đẩy cửa đi vào, thấy Ưng Lão Tam đang ôm một người phụ nữ đẹp, ngồi trên sô pha tán gẫu khí thế ngút trời, còn đút rượu cho nhau nữa.

“Cô đến rồi đấy à.” Ưng Lão Tam phất tay một cái, người phụ nữ kia liền đứng dậy đi ra ngoài, lúc đóng cửa còn trừng Vưu Na một cái, trong lòng không yên, chán ghét Vưu Na làm hỏng chuyện tốt của ả, nếu có thể bò lên giường của Lão Đại, vậy thì tương lai sẽ vô cùng rực rỡ.

Vưu Na ngồi xuống sô pha, châm một điếu thuốc, nhận ly rượu từ Ưng Lão Tam, một hơi uống hết. Cô ta nhả một vòng khói, nhìn Ưng Lão Tam, cười: “Chúc mừng, nghe nói bây giờ làm Lão Đại rồi nhỉ, cảm giác chắc là sung sướng lắm phải không!”

Ưng Lão Tam nhíu mày: “Đến tìm tôi có chuyện gì? Cố ý đến chúc mừng thì cũng nên mang chút quà tặng chứ nhỉ.” Hắn đứng lên, đi qua ngồi xuống cạnh Vưu Na, bưng ly rượu của mình lên đưa tới bên miệng Vưu Na.

Vưu Na cảm thấy cực kỳ không tự nhiên, cô ta đứng lên cúi xuống nhìn Ưng Lão Tam: “Tôi đã nói rồi, mục đích của tôi chỉ là Lăng Vi, tại sao anh lại đụng đến Viêm Bá Nghị, anh kêu thằng tây Carrera kia nổ tòa nhà phải không? Anh cũng to gan quá đấy, tôi còn nghe nói hôm tầng thượng bị nổ, anh còn cho người đi đột kích tổng bộ Xích Viêm nữa? Ưng Lão Tam, ai cho anh mượn lá gan thế?”

“Cho nên, hôm nay mục đích cô đến đây chủ yêu là muốn phát tiết? Xả giận? Cô cảm thấy đối tượng cô tìm để xả giận có thích hợp không? Tôi thì lại cảm thấy không bằng chúng ta ngủ một đêm, sau khi tỉnh lại thì cơn giận của cô cũng biến mất thôi.” Ưng Lão Tam cợt nhả giơ tay sờ ngón tay của Vưu Na, bị Vưu Na hất ra.

Ưng Lão Tam đứng lên tát cho Vưu Na một bạt tai, gào lớn: “Đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt, chẳng qua cũng chỉ là một con điếm thôi, đến đây rồi còn giả vờ giả vịt gì chứ, tao nói cho mày nghe, mục đích của mày là Lăng Vi, của tao thì không, tao muốn lật đổ bang Xích Viêm, muốn giết Viêm Bá Nghị, còn Lăng Vi ấy à, cũng có thể giữ lại chơi một chút, tao nhớ nó cũng khá là ngon đấy, đẹp hơn mày nhiều.”

“Đồ khốn, trước kia mày đâu nói như vậy, nếu biết mục đích của mày như thế, tao sẽ không đồng ý với mày.” Vưu Na tóm được một cái gối trên sô pha, quăng ngay về phía Ưng Lão Đại, nhưng bị hắn ta xoay người né được.

“Cô đi đi, lúc tôi muốn liên lạc với cô thì tự nhiên sẽ gọi cho cô, nhớ đóng cửa, kêu người phụ nữ ngoài kia vào đây.” Đối với Ưng Lão Tam, giá trị của Vưu Na cao hơn chuyện nam nữ hoan ái nhiều, đợi đến khi cô ta hết giá trị lợi dụng thì có thể đưa lên giường chơi đùa cũng được, bây giờ Vưu Na bị hắn nắm đằng chuôi, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bảo Vưu Na đi làm bất kì việc gì.

Ra khỏi bang Đầu Ưng, Vưu Na giống như một ả hề tức giận, cô ta đã nhận ra rằng cô ta bị lừa rồi. Đây không phải lần đầu tiên cô ta bị lừa, nhưng lại là lần khiến cho cô ta thấy khó chịu nhất. Vì Viêm Bá Nghị, cô ta đã bán đứng rất nhiều tin tức cho Ưng Lão Tam, cũng vì Viêm Bá Nghị, thế mà cô ta đứng nhìn Viêm Bá Nghị hãm sâu vào biển lửa lại không thể giơ tay cứu giúp…… Có lẽ bây giờ vẫn chưa có gì nghiêm trọng, đều trách bản thân cô ta quá nóng vội, nhìn thấy Lăng Vi thì vội vàng muốn đuổi cô ả đi, ngược lại làm sai việc.

Hôm sau

Lăng Vi nhận được điện thoại của thư kí Tiểu Tô nên trở về công ty thiết kế trang sức Thái Đạt, cô không ngờ cô thư kí Tiểu Tô này thật sự từ chức ở tập đoàn Thượng Lạc chạy qua đây phỏng vấn xin việc.

Nhìn thấy Lăng Vi, Tô Miên vui kinh khủng. Gần đây cô suy nghĩ rất nhiều, kể từ ngày hôm kia tập đoàn Thượng Lạc xảy ra một số chuyện thì cô đã quyết định đến Thái Đạt phát triển.

Nhìn Lăng Vi mấy hôm không gặp lại càng ngày càng mê người, Tô Miên vừa ngưỡng mộ vừa thấy vui. Khoảng thời gian thật sự được tiếp xúc với Lăng Vi rất ngắn rất ngắn, nhưng trong lòng lại cực thích Lăng Vi.

“Tổng giám sát Monica, em thật sự không ngờ sẽ được làm việc dưới trướng của chị đó.” Nhận danh sách, Tô Miên nói với giọng kích động.

Lăng Vi vỗ vai cô ấy, nói: “Sau này kêu chị là tổng giám đốc Lăng hoặc chị Lăng là được rồi, chị không còn là tổng giám sát thiết kế của tập đoàn Thượng Lạc nữa, đã đặt cho em thời hạn thực tập là một tháng, hết hạn thì chị sẽ kí hợp đồng ba năm với em.”

Lăng Vi khá thích cô gái này, nhìn vẻ ngoài của cô ấy trong buổi phỏng vấn hôm nay, thì biết ngay là có lòng muốn đến đây phát triển ngành nghề thật tốt, Tô Miên là một cô gái có năng lực, cô hi vọng trong thời gian ba năm này, cô ấy sẽ trưởng thành hơn nữa.

Thời gian trò chuyện còn chưa kết thúc đã nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa. Lăng Vi ngẩng đầu lên thì thấy Từ Niệm Niệm đẩy cửa bước vào, vừa vào liền tháo mũ, gỡ khẩu trang ra, than thở: “Bây giờ thành phố Liêu phát triển cũng khá nhanh đấy nhỉ, cái đám chó săn đuổi theo mình cũng không vòng qua cầu vượt được, lúc đó mình muốn cười mắng lại một câu đồ ngu ghê luôn, nhưng mà vẫn nhịn lại được, ở thành phố Liêu này, đám phóng viên thù dai lắm, ê mình nói này, có nước không?”

Lăng Vi đứng dậy đưa ly nước của mình cho Từ Niệm Niệm, nói với giọng nhắc nhở: “Nói xong rồi hả? Không thấy trong phòng làm việc của mình có người à?” Cô lo Từ Niệm Niệm nói nhiều quá, sẽ bất lợi cho danh tiếng của cô ấy.

Tô Miên nhìn chằm chằm Từ Niệm Niệm một lúc lâu, mãi cho đến khi Từ Niệm Niệm uống nước xong mới vỗ đùi cái đét, đứng dậy thét lên: “A, là cô Từ, thiên thần của Victoria’s Secret, siêu mẫu quốc tế, bây giờ đang phát triển theo hướng diễn xuất, cô Từ Niệm Niệm đó sao?” Ôi trời ơi, hình như lần trước cô đã gặp qua rồi, sao lại không nhớ là gặp cô ấy ở đâu nhỉ.

Từ Niệm Niệm bị Tô Miên kêu lên làm cho giật mình, sặc nước miếng, ho khan: “Khụ khụ khụ, tôi nói này cô gái, cô không cần phải kích động đến vậy đâu, trước kia chúng ta đã gặp qua rồi, cô đến tìm Vi Vi, tôi chuyển lời giúp cô đấy.”

“Đúng rồi, đúng rồi, chính là chị, sáng hôm đó là chị ở đây, em lại quên mất, ngại quá, ngại quá. Trời ạ, em lại gặp được người thật đây này.” Tô Miên vừa kích động vỗ ngực, vừa le lưỡi nhìn Lăng Vi, chợt nhận ra cô thất lễ quá, ngại ngùng cúi đầu nói: “Xin lỗi, em kích động quá.”

Lăng Vi ngồi vào bàn làm việc, cười nói: “Không sao, em ra làm việc trước đi, lấy tư liệu của công ty ra xem, tổng kết lại, nếu có việc thì chị sẽ gọi điện thoại nội bộ cho em.”

Nhân viên được đào tạo quản lý, chức vụ tốt biết mấy, cương vị nào cũng có thể thử một lần, sau đó tìm chức vụ thích hợp với mình, sướng biết bao. Trước khi Lăng Vi tốt nghiệp đại học đã từng nghĩ, sau khi tốt nghiệp phải tìm một chức vụ được đào tạo quản lý, không ngờ mấy năm sau, cô đã tuyển dụng người vào chức vị này.

Tô Miên vừa đi, Từ Niệm Niệm liền chạy đến chỗ Lăng Vi bắt đầu hỏi tới hỏi lui.

“Vi Vi, hôm tập đoàn Thượng Lạc bị nổ mình không ở thành phố Liêu, bay đến thành phố C chạy show rồi, cậu kể lại tình hình cụ thể cho mình đi, lúc trước mình nghe cậu nói qua điện thoại không có cảm giác gì cả, đến tối về thấy tầng thượng bị nổ tung mới cảm thấy lo lắng chết đi được.” Nếu không phải hai hôm nay bị Ngô Tiếu Tiếu quấn lấy chạy ngược chạy xuôi, cô thật sự muốn đi suốt đêm trở về an ủi Lăng Vi.

May mà bên Vi Vi có một người đàn ông, cũng không cần cô phải làm gì cả.

Lăng Vi lắc đầu, nói: “Không sao cả, đều đã qua hết rồi, tình hình lúc đó cũng rất nguy hiểm, nhưng mình có phước, mang theo con trai với người đàn ồn cuẩ mình hóa nguy thành an rồi.” Chuyện đã xảy ra rồi, Lăng Vi cũng không muốn nhớ lại nữa.

Từ Niệm Niệm nghe ra ý của Lăng Vi, thuận miệng hỏi: “Không có ai khác bị thương chứ?”

Ai khác? Ai là ai? Mộ Bạch hả? Đối với mấy chuyện trên phương diện tình cảm, phản ứng của Lăng Vi không được nhanh lắm, hơn nữa cô cũng từng hỏi qua Từ Niệm Niệm, cô ấy nói không có cảm giác với Mộ Bạch.

“Cậu nói ai? Anh của Sở Phong, Sở Dụ bị thương nhập viện rồi, những người khác thì đều bị thương nhẹ thôi, không có chuyện gì cả.” Lăng Vi thấy email trợ lý gửi tới, nhấn mở ra xem.

Lúc Từ Niệm Niệm đứng dậy muốn đi lấy nước nữa, thì chợt nhớ ra chuyện Dịch Khôn gọi điện, lập tức kêu lên kinh hãi: “Dịch Khôn có gọi điện cho mình, ý của anh ấy là muốn đến thành phố Liêu, nhưng sợ cậu ngại.” Nói tói cũng lạ, giọng điệu lúc Dịch Khôn gọi tới không giống với lúc bình thường.

Lăng Vi lắc đầu nói: “Mình không có hứng thú với chuyện của Dịch Khôn, cậu biết mà, Dịch Dịch cũng biết daddy của nó sẽ ghen, nhận điện thoại cũng lén lén lút lút đấy, lần trước Viêm Bá Nghị nói với mình, suýt chút nữa làm mình cười chết.” Nghĩ đến chuyện này, Lăng Vi lại bật cười, cô đã tự bổ nảo tình hình lúc đó.

Từ Niệm Niệm gõ bàn Lăng Vi, nói: “Sao hả? Còn chưa gả cho người ta đã tự coi mình thành người của người ta rồi hả? Cậu không chuẩn bị thử thách Viêm Bá Nghị nữa hả? Trùm xã hội đen nghe thì bảnh lắm đấy, nhưng sau này cậu với Dịch Dịch sẽ phải đối mặt với rất nhiều rất nhiều nguy hiểm với khó khăn đó.”

Bạn thân quan tâm như thế cũng không phải vô lí, Lăng Vi than thở: “Mình cảm thấy, kể từ khi Dịch Dịch kêu Viêm Bá Nghị là daddy, thì mỗi ngày nó đều vui vẻ, hạnh phúc, thế giới của nó, ngoài mình ra còn có thêm một người nữa, điều này làm cho nó thay đổi rất nhiều. Mình rất thích cuộc sống hiện tại.”

“Vậy khi nào thì kết hôn, Viêm Bá Nghị đã cầu hôn chưa?” Từ Niệm Niệm lại hỏi.

Lăng Vi lắc đầu: “Vẫn chưa, bọn mình không có bàn về chuyện này, anh ấy bận, mình cũng bận, mình nghĩ đợi đến khi giao bản thiết kế cho Cartier rồi mới nói đi.”

Nói đến chuyện bản thiết kế, Lăng Vi nhấn vào đường dây nội bộ gọi thư kí vào đi giúp cô đưa các bản vẽ của bộ phận thiết kế lên đây, cô muốn xem qua trước, xem thử có thể nào có chút hi vọng với nhóm này không.

Từ Niệm Niệm cũng ngồi một bên xem, vừa xem vừa lắc đầu: “Mấy cái kiểu này, cho dù cậu dùng mỹ nhân kế quyến rũ Myrons, thì người ta cũng không thể cho qua được đâu.”

Lăng Vi muốn chọn mấy bản thiết kế hài lòng, nhưng lại phát hiện thật sự không chọn được cái nào cả, cô gật đầu tỏ ý tán thành với cách nghĩ của Từ Niệm Niệm, quả thực không phù hợp với tiêu chuẩn yêu cầu của Cartier.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play