Từ Hàn Dương đến Xích Lạc thành, một đường phong cảnh nên thơ.

Giai Huệ và Diệp Cẩn hai người dạo chơi đó đây, sớm đã quên phắng cái nhiệm vụ mà hoàng đế giao phó. Vui vẻ đốt tiền của vua vào đủ thứ trò chơi vật lạ trên đời, xài hết thì lại gửi thư về kinh thành mặt dày đòi thêm lộ phí, đến mức quốc khố hao mòn, hoàng đế phải ngậm ngùi ăn dưa muối với cơm mới cấp đủ tiền cho hai kẻ ăn chơi trác táng này.

Đèn đã lên sáng rực một nơi góc phố náo nhiệt, trên nhã gian lầu hai của một khách điếm, cửa sổ mở ra, một người đứng chống tay nhìn ánh trăng phủ mây mờ mà thở dài. Nàng là người bị tác giả dìm hàng mất tích bấy lâu nay - Tần Giai Huệ.

Hai người trụ lại khách điếm này cũng được mấy hôm rồi. Giai Huệ ngoại trừ ăn no thì chính là đi ngủ, mặc kệ Diệp Cẩn xoa xoa đắp đắp thứ gì đó lên mặt nàng.

Lúc đầu, nàng còn tò mò hỏi đây là gì? Tại sao vẻ mặt hắn lại thần bí như vậy? Diệp Cẩn chỉ cười bảo đây là bí dược dưỡng da, chỉ cần kiên trì sử dụng một thời gian thì nàng sẽ có một làn da trắng nõn mịn màng căng tràn sức sống.

Giai Huệ âm thầm trợn mắt. Nghề tay trái của huynh là tiếp thị mỹ phẩm hả, nghe huynh quảng cáo sao mà chuyên nghiệp quá!

Dù trong lòng nghĩ thế nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn mặc hắn bôi bôi vẽ vẽ, dù sao thì cũng là đồ tốt, có dùng thì cũng không tổn hại gì.

Lần đầu còn thấy ngượng ngùng kì quái, đến lần sau đã thấy bình thường có thể thản nhiên tiếp nhận, nhưng nhiều ngày như thế lại thành ra khác thường, nhất là đôi tay thon dài lúc thoa dược lên lưng nàng, khi nặng khi nhẹ xoa nắn khiến nàng không nhịn được đỏ mặt. Nếu không phải nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Diệp Cẩn lúc thoa dược, nàng thật sự hoài nghi là mình đang bị chiếm tiện nghi trắng trợn.

Gần đây, Diệp Cẩn thay đổi, trở nên rất tốt với nàng. Nàng muốn ăn gì cũng đi mua cho nàng ăn, nàng muốn đi đâu thì đã có hắn theo sau xách dù, thái độ hoà nhã ân cần như nước, thật là tốt đến không thể tốt hơn được nữa. Nói như vậy không có nghĩa là nàng chê trách hắn trước đây đối xử không đủ tốt với nàng, chỉ là hiện tại có chút thái quá. Cảm giác như, nàng giống như đang được chăn nuôi vậy.

Gãi gãi cằm. Trước đi tắm cái đã!

Vừa định đi ra khép cửa thì thấy Diệp Cẩn đã đứng ở bên ngoài, bộ dáng tiêu sái tuỳ ý nhìn nàng mỉm cười khuynh tâm.

"Tiểu Diệp Diệp, huynh đến gọi ta đi ăn cơm tối hả? Có thể đợi ta một chút được không, để ta đi vào vẩy nước một chút!"

Diệp Cẩn cười:"Ta biết nàng chuẩn bị đi tắm nên mới cố tình đến đây. Nhìn xem, ta còn mang vật này cho nàng nữa nè." Nói rồi đưa ra cho nàng.

Giai Huệ nhìn nhìn, ngắm nghía đủ kiểu rồi rút ra kết luận.

"Đây chẳng phải là cái đồ chà nồi sao?" Đem thứ này tới cho nàng ý là bảo nàng chà thùng trước khi đi tắm hả? Tiểu Diệp Diệp, huynh chu đáo quá!

Còn chưa kịp để Giai Huệ cảm động thì đã nghe Diệp Cẩn nói.

"Nếu không phải do nàng đen quá, ta đã không phải cực khổ như thế này!"

Hở? Có liên quan gì?

"Trước đây có một lần ta nửa đêm chạy đến chỗ nàng, nhưng lại không tìm thấy nàng đâu, còn tưởng nàng bị mộng du khiến ta ra ngoài tìm cả buổi, mãi đến sáng thì mới phát hiện nàng vẫn còn nằm trên giường."

Khụ khụ, làm như mới biết nhau không bằng, nàng đen đó giờ rồi mà! Ế mà khoan đã, huynh nửa đêm không ngủ còn chạy đến phòng ta làm gì?

Giống như hiểu được nàng muốn hỏi gì, Diệp Cẩn thở dài thườn thượt.

"Vốn ta định đến ăn chút đậu hũ của nàng, dù sao ta cũng là nam nhân, nhịn lâu quá sẽ không tốt cho sức khỏe lẫn cơ thể. Nhưng khổ nỗi, nàng so với cái chăn nàng đắp còn muốn đen hơn, ta nhất thời không phân được đâu là chăn đâu là nàng, hưng trí đi được nữa đường thì mất sạch. Hầy ~ "

Huynh tính làm gì cơ tên biến thái kia!! Thì ra đây chính là lí do hắn muốn dưỡng nàng trắng trẻo mập mạp sao? Biết ngay là có ý đồ không trong sáng mà!

"Bởi vậy cho nên.. Ngoan, đến đây ta giúp nàng kì lưng! Sẽ dùng cái miếng chà nồi này tẩy thật sạch nàng!" Nụ cười trên mặt Diệp Cẩn có thể xưng là dâm tà cũng không ngoa.

Uổng cho huynh có cái mặt đẹp đẽ thánh thiện như vậy, không ngờ lại mang tâm hồn đen tối đồi trụy đến thế. Giai Huệ bứt xúc lật bàn, ré lên.

"Biến tháiii..!! Cứu với bà con ơiii..!!!"

Diệp Cẩn nhìn nàng cong mông chạy bắn khói, chớp chớp mắt, môi run run lớn tiếng bật cười.

"Trời ạ, sao lại có người ngốc đến vậy chứ!" Nàng thật sự tin rằng hắn sẽ đem thứ này ra đối phó với nàng sao? Đúng là nha đầu ngốc!

Phù phù!

Hết.. Hết chạy nổi rồi!

Mệt nghỉ, Giai Huệ đứng ở ven đường chống tay thở hồng hộc. Xem ra gần đây nàng đúng là đã bị dưỡng thành con heo béo ú rồi, mới chỉ chạy có chút xíu đã muốn thở không ra hơi. Hoàn hảo là Diệp Cẩn không đuổi theo nàng, giờ mà nhìn mặt hắn ngượng chết đi được.

Từ sau cái đêm ở Lý gia, có gì đó dường như đã thay đổi. Trước đây mặc dù luôn kề cận ở bên nhau, nhưng chung quy vẫn cảm thấy có một tầng ngăn cách giữa hai người.

Nàng biết Diệp Cẩn cười rất dễ nhìn, nhưng đôi khi nàng lại cảm thấy khó chịu bởi nụ cười đó. Hắn, thật sự là đang cười sao?

Giai Huệ cũng không ngốc như vẻ bề ngoài của nàng, phàm là con cháu đế vương, ai mà chẳng tạo ra cho mình những vỏ bọc ngụy trang hoàn hảo. Ở nơi thực thực hư tình đó, từng câu từng chữ đều ẩn hàm vô số lưỡi đao. Giai Huệ khẽ rũ mắt, những vết thương trên người Diệp Cẩn chính là bằng chứng hùng hồn nhất. Đằng sau nụ cười của hắn, là những vết sẹo không thể xoá nhoà.

Quá khứ của hắn nàng không thể chạm tới, nhưng hiện tại và tương lai nàng sẽ luôn ở cạnh hắn dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, sẽ không để ai thương tổn đến hắn nữa. Đó cũng chính là lí do nàng đi đến nơi này, nàng đến là để yêu hắn!

Gãi gãi đầu, vẫn là nên về khách điếm trước đã rồi nói sau. Chẹp, nàng bắt đầu thấy đói bụng rồi!

Đang lúc quay đầu tìm đường về, trước mặt thình lình xuất hiện hàng loạt đạo bóng. Còn chưa kịp để Giai Huệ giật mình hét lên, một người ở phía sau đã nhanh nhẹn chụp khăn tẩm thuốc mê nàng.

Trước lúc mất ý thức hoàn toàn, suy nghĩ của Giai Huệ chính là. Lạy hồn, chưa kịp ăn uống gì thì đã bị bắt cóc rồi!

Hầy, thế nên mới nói là đừng trông cậy gì ở nàng. Tình cảnh này mà còn không chết tâm ăn uống cho được.

Giai Huệ bị người vác lên vai, người kia gật đầu với những người khác rồi phi người dùng khinh công đưa nàng rời đi.

Trong khách điếm, một bóng đen từ khi nào đã quỳ bên cạnh Diệp Cẩn. Ánh trăng nghiêng mình toả ra ánh sáng mờ ảo, dường như cũng che khuất một phần của vạn vật trong bóng tối.

Diệp Cẩn trầm mặc không nói gì, không khí bao quanh hắn thoáng chốc hạ xuống khiếng ám vệ rùng mình sợ hãi không dám ngẩng lên.

Đáy mắt Diệp Cẩn loé lên quang mang lạnh lẽo, hoàn toàn mất đi khí chất ôn hoà ưu nhã, hắn lúc này trông chẳng khác là Diêm La là bao.

Mộng Nhan, là ngươi sao?












Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play