"Nhớ cho kỹ mặt tao!" - Trích lời người lạ.

~o0o~

Trên con phố đông đúc và nhộn nhịp, có một cặp nam nữ đang rất thân mật bước đi trên vỉa hè.

- Em đã xử chết con nhỏ đó rồi. Học trường Zojidika gì mà yếu xìu, có mười mấy đứa quèn đó đánh cho cũng đánh trả không lại. Nếu cứ theo đà này, chắc chắn em sẽ thành bá chủ của cái trường đó, ha ha ha.

Cô ta ôm tay tên bạn trai cười đầy khoái trá. Tiếng "cộp cộp" của chiếc giày cao gót của cô ta vang vọng vào con hẻm hai người vừa đi qua, báo hiệu một cái gì đó khiến cô ta đang nói chợt im bặt.

Trong con hẻm tối đó, một bóng dáng không thể nhìn rõ là nam hay nữ đứng tựa vào tường, môi nở nụ cười, từng con chữ thoát ra khỏi miệng một cách kiềm chế.

- Yếu sao?

Cô ta nghe tiếng nói, khó hiểu lùi lại nhìn vào trong con hẻm. Nhún vai một cái tỏ vẻ chẳng có gì cả, cô ta bước tiếp. Nhưng chưa đi được dù chỉ là một bước, cô ta lập tức bị cầm tay kéo đi, biến mất trên con phố sáng đèn. Tên bạn trai ngu ngơ khù khờ của cô ta sợ đến phát khiếp, co giò bỏ chạy đi mất. Anh ta không biết và không thể thấy được ánh mắt sợ hãi đầy cầu xin anh ta tìm ra được mình trong con hẻm tối của cô bạn gái. Thầm oán trách thằng bạn trai chết tiệt, cô ta lại đưa ánh mắt cầu xin thắm thiết nhìn người đang bịt miệng mình. Người đó nở nụ cười độc ác, câu nói của người đó khiến cô ta chết trân.

- Mày...chết rồi!

Sau giọng nói cay nghiệt đó là một tiếng "phập" đầy kinh dị và một tiếng thét vang trời. Trước khi ngất, cô ta còn cố nhỏm dậy, ánh đèn đường chiếu vào bộ đồng phục trên người người đó. Cái huy hiệu hai cây kiếm xếp thành hình chữ X khiến cô ta trợn mắt, cố gắng mở mồm nói.

- Lũ...Zo...ji...di...ka...

Nhìn cái xác trước mặt, người đó nở nụ cười, khẽ đưa tay gạt đi giọt máu đỏ thẫm dính trên má. Rồi người đó mở điện thoại gọi cho ai đó.

- Đường VX, con hẻm cạnh tiệm GT.

Sau đó người đó bước sâu vào trong con hẻm và...biến mất.

~o0o~

Rầm!

Một cô gái có mái tóc đuôi ngựa dài ngang lưng màu nâu xuất hiện trước cửa chỉ sau một cú đạp vào cửa khiến nó đổ cái "rầm". Những người đang ngồi trong đó vẫn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, hệt như việc này đã quá quen đối với họ rồi vậy.

Cô gái đó cũng như họ, không màng đến cái cửa tội nghiệp đang nằm bẹp dí phía dưới, thản nhiên nhấc chân đạp một cái lên cái cửa tiến vào trong. Cô cười toe toét, giơ hai tay lên trời, hét lên đầy phấn khích:

- Đi đánh nhau đê!

Không một ai nói gì cả, đúng hơn là phớt lờ cô. Cô gái đang cầm cái điện thoại bấm bấm gì đó có mái tóc vic suôn mượt màu xanh biển, đôi mắt nâu đậm vẫn lướt rất chăm chú qua từng dòng trên điện thoại.- Bạch Dương, từ từ đi đã.

Cô nàng tên Bạch Dương lập tức hạ tay xuống, quay ngoắt qua, đôi mắt nâu hệt như mái tóc của cô đột nhiên sáng long lanh như muốn nói: có người chú ý kìa. Cô cười tươi một cái, lên giọng rủ rê:

- Song Tử, cậu đừng chơi điện thoại nữa, đi đánh nhau với tớ đi.

- Chẳng phải hôm qua mọi người đã nhường cậu đi giết một đứa rồi sao? Sao hôm nay còn muốn giết nữa?

Cô gái có mái tóc màu vàng vừa nói vừa dán chặt mắt vào cuốn sách bìa đen. Sách có tựa đề là.... Bạch Dương khẽ nuốt nước bọt cái ực... "Móc ruột, moi gan và nội tạng", cái tựa đề kinh quá! Bạch Dương rùng mình, phẩy tay bỏ qua. Sau đó cô hứ một tiếng, chu mỏ cãi lại:

- Hôm qua tớ giết không sướng tay, mới cầm dao đâm một phát vào bụng thì cô ta đã ngủm rồi. Mà chẳng phải tớ đã báo địa chỉ cho cậu rồi sao. Khám cô ta thế nào rồi Nhân Mã?

Cô nàng Nhân Mã nhún vai rồi bảo:

- Chả có gì đặc biệt, cô ta bị HIV, hôm qua tớ phải dùng thuốc sát trùng và tốn một mớ tiền để đi khác xem mình có bị nhiễm không đấy.

- Có sao đâu, nhà cậu giàu mà, tốn thế có sao đâu.

- Này, này, này.

Bạch Dương lơ đẹp Nhân Mã, ngoáy mông quay đi, tiến về phía cô nàng có mái tóc màu nâu sữa bồng bềnh được cột hai bên, cố định bằng hai cái nơ giống nhau màu hồng trông rất dễ thương. Nhìn hai cái nơ này có vẻ khác hôm qua, Bạch Dương không kìm được bèn hỏi:

- Song Ngư, đồ mới à?

Song Ngư ngẩng đầu lên nhìn Bạch Dương, đôi mắt híp lại, hai khóe môi cong lên để lộ hai má lúm đồng tiền, cô nói:

- Ừ, đồ mới đó, đẹp không?

Bạch Dương sợ bạn buồn nên ra sức gật đầu. Không phải cô thấy nó xấu mà là cô không thích cái màu sến súa chảy nước này thôi.

- Lũ dốt nát!

Một giọng nói đầy khinh bỉ phát ra từ môi của một cô gái. Cô đứng trước ô cửa sổ to lớn, ánh sáng buổi chiều tầm bốn giờ bám lên người cô nhẹ nhàng. Miệng cô nhai kẹo cao su, hai bàn tay đút vào túi áo khoác màu đen mới mua của cô, cái mũ áo khoác chùm lên đầu không thể thấy được màu tóc cô. Cái ba lô đầy hình thù quái dị được in trên đó luôn được cô đem theo bên mình. Bạch Dương nghe cô nói, tưởng cô chửi mình, lập tức đứng bật dậy và hét lên:

- Này, cậu vừa nói cái gì đó?

Cô gái đó không nói gì, chỉ mỉm cười, đôi mắt tím vẫn hướng xuống sân trường.

- Im!

Một giọng nói khác đầy quyền lực vang lên khiến Bạch Dương im bặt. Chủ nhân giọng nói đó đang ngồi trên chiếc ghế bành bọc nhung trắng, đôi tay khẽ khàng gạt mái tóc hai tầng màu nâu đỏ của mình ra đằng sau, chân vắt chữ ngũ, đôi mắt sắc nhìn về phía trước. Rồi cô cao giọng hỏi cô gái đang đứng sau mình:

- Thiên Bình, có chuyện gì?

Cô gái đứng trước cửa sổ Thiên Bình vẫn giữ nụ cười mỉm, nói nhẹ nhàng, đôi mắt đăm đăm nhìn vào đám bang trường Gaba đang bước nghênh ngang vào cổng trường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play