Già Lam Kiếm từ trái vòng qua phải, kiếm quang rung lên đột nhiên hóa thành hai đạo kiếm ảnh đồng thời đâm vào tiểu phúc và vai phải hắn, không ai nhận ra thực chiêu.
A Nan Đao đứng thẳng như thân tùng, tiểu phúc hắn lắc qua một cách thần kỳ, hình thành một màn đao, tiếng đinh đang vang lên, hai nhát kiếm bị hóa giải.
* * * * *
Dưới ánh sao lấp lánh, nàng khẽ mỉm cười dựa vào ngực hắn. Hắn lớn gan hôn nàng đến nghẹt thở đoạn hỏi: “Nàng lại có trò gì sao mà cao hứng vậy?”.
Nàng lại cười một hồi rồi mới đáp: “Tên Vương công tử kia, thực sự là một bao cỏ!
Thấy thiếp múa một hồi Vân Tiêu thập nhị kiếm, sắc mặt tái mét, không thốt lên được tiếng nào quay người bỏ chạy...”.
“Người ta là người đọc sách! Nàng nha, lại chỉ biết trêu đùa người ta thôi!” Hắn lên tiếng trách.
“Lẽ nào không nên trêu cợt y? Lẽ nào chàng muốn thiếp phải gả cho y?” Nàng tức giận quệt ngang vành môi.
“Đúng, đúng, nên dạy dỗ hắn, trên đời chỉ có một Vân Bích Quỳnh, là của Tiết Hàn Sơn ta”.
“Chàng cứ ở đó mà mơ đi”. Nàng cắn mạnh vào vai hắn nhưng chưa kịp cắn thì vành môi đã bị môi hắn chặn lại.
Một lúc sau, nàng mới khẽ thở dài nói: “Một tháng nữa, phụ thân sẽ nghênh chiến với Ký Nam Kiếm Ma Tiêu Trọng Hải, bọn ta sẽ có thêm chút thời gian bên nhau”.
“Phụ thân nàng sẽ thắng chứ?” Hắn lo lắng hỏi.
“Đương nhiên, phụ thân nhất định sẽ thắng, phụ thân là kiếm thủ cao cường nhất trên đời này!” Nàng trả lời kiên định, trong mắt toát lên vẻ sùng kính.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT