CHƯƠNG 15-16

Đầu cá cần phải nấu trong chốc lát, Tiễn Cơ đi qua rồi mở nắp ra để xem tình hình, phòng ngừa nước bị cạn.

Nước trong chảo đã cạn hơn phân nửa, lộ ra cái đầu cá. Đầu cá màu trắng thấm nước tương dần dần chuyển sang màu vàng nhạt, không quá bao lâu nữa sẽ chín.

Tiễn Cơ đổ thêm một chén nước, tiếp tục nấu, sau đó đậy nắp lại, lúc này Chiêu Tài tìm theo mùi thơm mà tiến vào, trong tay ôm một đống khoai lang lớn.

“Chẳng phải ta bảo ngươi lấy hai củ thôi sao?”

Chiêu Tài giả vờ cười ngây ngô, thò đầu ra nhìn, “Thơm quá a, nhất định cũng ăn ngon như cá kho củ cải!”

“Cũng ăn ngon?” Tiễn Cơ đẩy mặt của Chiêu Tài ra khỏi lò một chút, sợ lại làm cho Chiêu Tài bị bỏng, “Như vậy lần trước đã nếm mùi rồi, lần này không cần ăn nữa.”

“Không!” Chiêu Tài lập tức sửa lời, “Thơm hơn lần trước cả ngàn lần! Nhất định là vạn lần!”

Hắn nhanh chóng xoay ngược lời nói.

Tiễn Cơ cười cười, để Chiêu Tài vùi khoai lang vào trong đống lửa.

Chiêu Tài gật đầu nhìn khoai lang trong lòng, lại nhìn lò lửa đang cháy hừng hực, hắn không biết nên làm như thế nào.

Tiễn Cơ hỏi hắn, “Không biết bỏ vào à?”

Chiêu Tài vội vàng gật đầu, “Phải bỏ ở đâu?”

“Ném vào chỗ lửa cháy lớn nhất.”

Tiễn Cơ còn chưa dứt lời thì Chiêu Tài đã ném mấy củ khoai lang vào trong lửa.

Phía trên lò là chảo cá vang lên tiếng ùng ục của nước sôi, phía dưới lò là mấy củ khoai lang bị lửa bao trùm, chậm rãi nướng chín từ ngoài vào trong.

Chiêu Tài chạy trừ trước ra sau lại từ sau ra trước, hết ngửi lại hít, vô cùng bận rộn, nghĩ đến sắp có thật nhiều thức ăn để ăn, Chiêu Tài ngoác miệng cười đến tận mang tai.

Tiễn Cơ nghe thấy vài tiếng tách tách, hắn dùng nhánh cây để lôi ra vài củ khoai lang đã được nướng chín.

Chiêu Tài vừa thấy khoai lang thì đôi mắt lập tức sáng rực, vươn tay muốn cầm lấy.

Tiễn Cơ đẩy tay hắn ra rồi nói, “Nóng! Lấy khăn lại đây.”

Chiêu Tài nhảy lên một cái rồi liền quay về, ngồi chồm hổm ở trước mặt Tiễn Cơ, chống cằm chờ.

Khoai lang được Tiễn Cơ dùng khăn bẻ ra làm đôi, bên trong vàng óng, vẫn đang bốc khói nghi ngút.

Chiêu Tài thò đầu nhìn, bị hơi nóng phà lên mặt, hắn liền lau mặt, phồng má lên thổi.

Tiễn Cơ cảm thấy đáng yêu, lấy ngón tay khều khều quai hàm của Chiêu Tài, Chiêu Tài toàn tâm toàn ý phồng má thổi khoai lang nên bị Tiễn Cơ khều cằm liên tục. Mấy lần như thế làm cho Chiêu Tài phát cáu, thử nhe răng hung dữ kêu vài tiếng meo meo.

Tiễn Cơ không chọc hắn nữa, tập trung lột vỏ khoai lang rồi cho Chiêu Tài một nửa.

Chiêu Tài chưa từng ăn khoai lang, hiện tại hắn cảm thấy rất ngạc nhiên, không thể chờ khoai lang hoàn toàn nguội, hắn vừa thổi vừa thè lưỡi cắn.

Khoai lang vàng ươm vừa đặt vào trong miệng thì liền cảm giác mềm mềm trơn trơn, Chiêu Tài cắn một miếng vẫn chưa kịp nhấm nháp hương vị thì khoai lang đã trượt xuống cổ họng, hắn liếm liếm kẽ răng vẫn còn vướng lại một chút khoai lang, lại cắn thêm một miếng nữa, lúc này mới cảm giác được vị ngọt của khoai lang.

Chiêu Tài ôm bát khoai, nhanh chóng ăn xong nửa củ khoai, sau khi ăn xong thì lại trông mong nhìn Tiễn Cơ.

Tiễn Cơ lại lôi ra một củ khác, giống như đang dụ dỗ sủng vật, lấy ra cho Chiêu Tài ăn, sau đó đi ra phía trước xem đầu cá trong chảo.

Khoai lang vừa lấy ra rất nóng, Chiêu Tài luyến tiếc mà buông xuống, đầu ngón tay cầm củ khoai, thảy qua thảy lại giữa hai tay cho bớt nóng, vừa thảy vừa đi đến bên cạnh Tiễn Cơ, không hề rời nửa tấc.

Nắp chảo được mở ra, cá đã được om hơn phân nửa, không ngờ gia vị lại lan tỏa mùi thơm khắp tứ phía. Trong lúc nhất thời Chiêu Tài quên mất củ khoai lang nóng hổi trên tay, hắn tham lam hít vào mùi cá, cho đến khi cảm giác bàn tay nóng lên thì mới lập tức dùng y phục đỡ lấy củ khoai, cái mũi nhỏ không ngừng hít hít.

“Tiễn Cơ, cá chín chưa?”

Tiễn Cơ dùng cái thìa múc một chút nước sốt, cẩn thận thổi cho nguội bớt rồi mới nhấp thử một miếng, hương vị không tệ, chẳng qua hơi nhạt một chút, hắn lại bỏ thêm gần một nửa muỗng muối.

Ánh mắt của Chiêu Tài dừng trên thìa, không chịu dời đi, nước miếng như muốn chảy xuống, “Tiễn Cơ, ta cũng muốn nếm”

Tiễn Cơ vốn định trêu Chiêu Tài một chút thì mới đồng ý, nhưng nước miếng của Chiêu Tài đã nhiễu giọt xuống củ khoai lang đang bọc trong y phục, nếu không cho hắn ăn thì nước miếng sẽ nhanh chóng chảy vào trong nồi.

Tiễn Cơ chậc chậc hai tiếng, vội vàng múc cho Chiêu Tài một muỗng canh nước sốt rồi đặt vào trong bát nhỏ để cho Chiêu Tài chậm rãi húp.

Chiêu Tài húp một hơi cạn sạch, còn cảm thấy chưa đủ, hắn lắc lắc cái bát.

Tiễn Cơ lại cho hắn thêm nửa bát, sau đó dùng cái xẻng đẩy đầu cá sang một bên, chừa ra một khoảng trống rồi bỏ vào trứng cá và bong bóng cá.

Lần này Chiêu Tài chậm rãi húp, húp được một chút thì lấy khoai lang ra rồi chấm vào nước sốt cá để ăn.

Tiễn Cơ nếm thử một ngụm, vừa ngọt lại vừa mặn, hương vị vô cùng kỳ lạ, nhưng Chiêu Tài không hề có cảm giác gì, vẻ mặt ăn khoai lang rồi húp nước sốt cá rất hưởng thụ.

Vỏ khoai nằm gọn trong lòng bàn tay, bên trên có vài dấu răng chỉnh tề, phần đáy của cái bát loang láng ánh sáng, Tiễn Cơ nghiêng đầu liếc nhìn Chiêu Tài một cái, chóp mũi của người nọ còn dính một giọt nước sốt cá, chắc là lúc liếm bát đã bất cẩn nên bị dính.

Tiễn Cơ dùng ngón trỏ quẹt lên chóp mũi của Chiêu Tài.

Chiêu Tài nhìn thấy ngón tay dính màu nâu vàng của nước sốt đang sắp rời xa của Tiễn Cơ, không đợi Tiễn Cơ kịp phản ứng thì hắn đã ôm lấy tay của Tiễn Cơ rồi há mồm ngậm vào miệng.

Đầu lưỡi ướt át quấn lấy ngón tay của Tiễn Cơ, chậm rãi liếm mút, hết liếm lại mút. Chiêu Tài hưởng thụ mà híp mắt lại, ngửa đầu nhìn Tiễn Cơ, mỉm cười với vẻ mặt hạnh phúc.

Nụ cười kia thật ngọt ngào, trong lòng của Tiễn Cơ thoáng trỗi dậy một cảm giác kỳ lạ, bầu không khí im lặng khác thường, hắn kích động rút ngón tay ra rồi lau vào y phục, mang theo vẻ mặt hoảng sợ mà chạy ra khỏi nhà bếp. fynnz810

“Tiễn Cơ, ngươi chạy đi đâu vậy?” Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Chiêu Tài cầm vỏ khoai lang chạy theo.

Chỉ thấy Tiễn Cơ đứng bên cạnh giếng, không ngừng dùng nước giếng để rửa mặt, nước giếng lạnh lẽo nhanh chóng làm cho hắn tỉnh táo trở lại, nhưng trong lòng lại không thể bình tĩnh như thường

Chiêu Tài lo lắng mà quấn lấy Tiễn Cơ, hỏi hắn có chuyện gì.

Nước giếng ở trước mắt hình thành một làn hơi nước mỏng manh, Tiễn Cơ xuyên qua làn hơi nước mà nhìn vào khuôn mặt của Chiêu Tài, lúc thì mơ hồ lúc thì rõ ràng, sau khi hoảng sợ là rung động, dần dần càng hiện rõ trong tầm mắt.

Kỳ quái, tại sao lại có thể như vậy?

Tiễn Cơ rất buồn bực, không biết vì sao Chiêu Tài cứ quấn lấy hắn, hai người ngươi xem ta, ta xem ngươi.

Tiễn Cơ đình chỉ suy nghĩ, nhìn thẳng vào vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Chiêu Tài.

Mà Chiêu Tài lại càng thêm lo lắng, người nọ đột nhiên không nói, hắn đứng im rồi cau mày quan sát Tiễn Cơ, vỏ khoai lang ở trong tay hắn bị bóp méo mó.

Cho đến khi mùi khét truyền ra từ phòng bếp, Tiễn Cơ mới phản ứng trở lại.

“Ấy da, cá trong chảo!”

Chiêu Tài cũng nhảy dựng lên, cuống quýt hét to, “Ấy da, cá khét!”

Tiễn Cơ vọt nhanh vào nhà bếp, mở ra nắp chảo rồi dùng cái xẻng đảo một vòng.

Đầu cá trong chảo xoay xoay, cũng may chỉ bị khét một chút, đầu cá phần lớn là xương, thịt đều bị giấu ở bên trong nên không sao.

Hóa ra là sợ bóng sợ gió, Chiêu Tài thở phào nhẹ nhõm.

Tiễn Cơ nhẹ nhàng đâm đâm vào trứng cá, trứng cá khi chín sẽ đông lại với nhau, có thể bắt chảo xuống! Hắn nâng xẻng lên rồi quát, “Chiêu Tài, cầm bát đến!”

Chiêu Tài vứt bỏ vỏ khoai lang đã bị hắn bóp méo mó, lấy ra một cái bát lớn ở trong tủ, cười ngoác cả miệng, hai tay bưng đến trước mặt Tiễn Cơ.

Được múc ra đầu tiên là đầu cá, sau đó là trứng cá rồi đến bong bong cá, bộ dáng nóng hổi làm cho người ta bị kích thích vị giác, huống hồ gì đây lại là Chiêu Tài ham ăn nhà hắn?

Nướt sốt đã cạn hơn phân nửa, phần lớn đã thấm vào thịt cá, Tiễn Cơ đem phần nước sốt còn lại rưới lên mặt trên, đem món cá tam bảo đặt lên bàn đá ở trong vườn, sau đó xoay người đi múc cơm.

Chiêu Tài chảy nước miếng, không kịp chờ Tiễn Cơ mang đến bát cơm và đôi đũa, hắn lập tức biến thành mèo con rồi nhảy lên bàn đá, ở dưới ánh trăng mà giành ăn trước.

Trứng cá và bong bóng cá được múc ra sau cho nên nằm ở trên cùng, trứng cá chín màu vàng ở giữa hơi trắng, hoàn toàn khác với trứng cá sống. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy Tiễn Cơ bỏ vào chảo thì Chiêu Tài nhất định là nhìn không ra. Nhưng bong bóng cá thì không quá khác biệt, vẫn tròn trịa và chưa nổ tung.

Chiêu Tài lè lưỡi, cắn bong bóng cá vào miệng, dùng hàm răng bén nhọn của mình rồi nhẹ nhàng cắn một cái.

Bụp, vài tiếng nổ quanh quẩn trong miệng của hắn, nước sốt ngấm vào bong bóng cá đang quanh quẩn ở từng ngóc ngách trong miệng của Chiêu Tài. Chiêu Tài hớn hở chẹp miệng, đem nguyên cái bong bóng cá nuốt xuống bụng.

Hắn không ôm quá nhiều hy vọng khi liếm thử một chút trứng cá, đầu lưỡi vừa chạm vào một lớp trứng cá mỏng manh. Chiêu Tài bập bập môi, ngon đến bất ngờ, hắn dùng cả tay lẫn mồm, bất chấp sẽ bỏng lưỡi, há to mồm ăn hơn phân nửa trứng cá.

Tiễn Cơ bưng cơm ra, Chiêu Tài đang định quơ chân trước để bắt lấy phần trứng cá cuối cùng, bát cá bị hắn đảo tùm lum, ngay cả nước sốt cũng văng lung tung ra ngoài.

“Chiêu Tài!” Tiễn Cơ hét lớn một tiếng.

Chiêu Tài sợ đến mức run rẩy, vội vàng thu hồi móng vuốt, cuộn mình lại trên bàn đá, lén lút nhìn Tiễn Cơ. fynnz810

Tiễn Cơ bước đến, buông bát xuống, nắm lấy lỗ tay mèo rồi nhấc Chiêu Tài xuống bàn, “Ngươi ăn uống như vậy hay sao?”

Chiêu Tài giật mình, run rẩy biến trở về hình người, một bộ vải thô, đầu bụi mặt chuột, cẩn thận dùng khóe mắt xem xét bát cá, tình trạng thật sự thê thảm, quá thê thảm là đằng khác.

Rõ ràng là hắn làm chuyện xấu mà vì sao lại giống như người ta đang khi dễ hắn?

Tiễn Cơ lắc đầu, cố gắng vứt bỏ suy nghĩ kỳ lạ ra khỏi đầu, nghiêm mặt đá chiếc ghế ở bên cạnh, “Ngồi xuống, ăn cơm cho đàng hoàng.”

Chiêu Tài meo meo một tiếng, dùng đũa gắp một miếng trứng cá cuối cùng, định bỏ vào miệng thì nghe Tiễn Cơ ho khan một tiếng, Chiêu Tài run tay, Tiễn Cơ đưa bát, miếng trứng cá thơm ngon mỹ vị vừa lúc rơi vào trong bát của Tiễn Cơ.

Chiêu Tài quệt miệng, nhìn chằm chằm cái bát của Tiễn Cơ, muốn nói lại thôi.

Tiễn Cơ động động chiếc đũa, đem trứng cá bỏ vào miệng.

Một lúc sau Chiêu Tài mới uất ức nói, “Cá này là ta câu được mà.”

“Không biết vừa rồi là ai nói, cá lớn phải chia sẻ với người nhà nhỉ?”

Bị chính câu của mình đập lên đầu, Chiêu Tài nghẹn họng mà rầm rì, Tiễn Cơ cũng không để ý đến hắn, bắt đầu gắp thịt cá mà ăn.

Trứng cá đã hết, còn lại đầu cá, nhất định phải ăn cho thật nhiều, hạ quyết tâm, Chiêu Tài nhanh tay nhanh mồm gắp thịt cá, ngay cả mắt cá cũng không tha.

Thịt trên đầu cá rất mềm, không mềm như thân cá, mà là một loại cảm giác vừa mềm vừa săn. Gia vị ngấm vào, lại là cá tươi, mùi tanh của cá hoàn toàn bị ớt khô khử sạch.

Chiêu Tài ăn một miếng thì không đã ghiền, ăn hai miếng thì cảm thấy cay, đến miếng thứ ba thì tìm được mùi cá, miếng thứ tư là đang hưởng thụ…

Chiếc đũa thường xuyên ra ra vào vào trong bát cá, Tiễn Cơ vốn không đói bụng nhưng thấy tư thế của Chiêu Tài như vậy thì cũng cảm thấy thích thú, nổi hứng giành ăn với Chiêu Tài.

Một bữa tối coi như giành nhau mà ăn, hai người ngươi tranh ta đoạt, bị cay cũng không ngừng lại, tiếp tục ăn hùng hục, ăn đến mức cả đầu đầy mồ hôi.

Bát cá nhanh chóng cạn dần, chỉ còn một chút nước sốt. Hai người cảm thấy vẫn chưa đủ, tiếp tục đi múc cơm rồi chan nước sốt vào ăn.

Nước sốt chan cơm bốc hương thơm thoang thoảng của vị cá, hạt cơm rất dẻo, cũng như đang ăn thịt cá.

Một người một mèo ăn sạch sành sanh, đợi cho trận chiến giành ăn này rốt cục chấm dứt thì không chỉ có món cá tam bảo hết sạch mà ngay cả nồi cơm cũng không còn thừa một hạt nào.

Tiễn Cơ vốn định chừa chút cơm để sáng mai nấu cháo ăn, hiện tại lại không còn gì cả.

Ăn no đến mức ngay cả sai khiến Chiêu Tài đi rửa bát cũng không thể.

Chiêu Tài ễnh cái bụng tròn trịa lên, đứng dựa vào bàn đá, ngồi cũng ngồi không nổi.

Gió đêm lướt qua, lúc này Chiêu Tài mới nhớ, hắn chỉ vào mặt rồi khóc lóc kể lể với Tiễn Cơ, “Tiễn Cơ, mặt đau.”

“Khi ăn cá sao không thấy kêu đau?”

Chiêu Tài xấu hổ cười hì hì, làm bộ giả ngu.

Tiễn Cơ nhéo nhéo cái mũi của hắn rồi nói, “Chỉ biết ăn thôi, mỗi khi ăn cá thì chả nhớ gì cả.”

Chiêu Tài muốn đi sờ mặt thì lập tức bị Tiễn Cơ vuốt ve, bảo hắn không được gãi, quá vài ngày sẽ ổn.

Chiêu Tài gật đầu, cố gắng không gãi. Hắn nắm chặt hai tay, dán tại bên người, giống như dùng hết sức lực để siết chặt nắm đấm. Hơn nữa bữa tối ăn quá no, Tiễn Cơ cũng không trông cậy vào Chiêu Tài, nghỉ ngơi một chút, sau đó tự mình thu dọn bát đũa đem đi rửa. Nhớ đến trong lò còn vài củ khoai chưa ăn, Tiễn Cơ khều chúng nó ra, phủi đi lớp tro ở mặt trên rồi đặt vào trong nồi, để giành sáng mai hâm nóng rồi ăn tiếp.

Nhà bếp đã vài ngày chưa quét dọn, Tiễn Cơ cũng nhanh chóng thu dọn lại một chút, chờ hắn làm xong, đi ra ngoài vườn thì đã thấy Chiêu Tài dán mặt lên bàn đá mà ngủ gật, cái mông nhếch lên cao.

Ăn no lại ngủ, hết ăn lại nằm, thật đúng là không thiếu thứ nào.

Tiễn Cơ nhéo một phát lên cái mông mượt mà của Chiêu Tài, tiểu tử kia nhảy dựng lên, huy động móng vuốt, tru to như hung thần ác sát, “Meo meo meo meo meo meo! Thằng mù nào dám quấy rầy miêu đại tiên ta ngủ vậy!”

Ngủ mê hả?

Tiễn Cơ hừ lạnh nói, “Nhìn kỹ là ai rồi hẳn to mồm!” Dứt lời, lại nhéo một phát lên mông của Chiêu Tài, toàn thịt, nhéo thật đã ghiền.

Chiêu Tài kêu meo meo một tiếng rồi che mông, trừng to mắt tức giận, nhìn thấy là Tiễn Cơ thì một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, gật gù nhớ đến chính mình là đầy tớ của người ta, không phải là thiếu gia mèo lên núi hưởng phúc. Hắn ủ rũ suy sụp cả người, đánh một cái ngáp thật to rồi gục xuống bàn đá.

“Buồn ngủ à?”

Chiêu Tài gật đầu, một đôi lỗ tai mèo toát ra.

Còn cái đuôi đâu?

Tiễn Cơ cảm thấy tò mò, trên đầu thì không có gì ngăn cản, lỗ tai có thể tự do rút ra rút vào, còn bên dưới lại mặc y phục, hắn cúi đầu nhìn thì liền thấy ở đáy hạ y tét ra một cái lỗ nhỏ, cái đuôi dài đầy lông mềm mại của Chiêu Tài ló ra ngoài, lắc qua lắc lại, giống cỏ bông lau mọc ở ven sông, khiến cho Tiễn Cơ ngứa ngáy trong lòng.

Tiễn Nhi nhéo nhéo cành cỏ bông lau sống kia, làm cho mình đỡ ngứa ngáy.

Chiêu Tài vẫy ra không được, đành chịu đựng, cái đuôi đang cụp xuống lại được uốn cong rồi cọ xát vào lòng bàn tay của Tiễn Cơ.

Cọ cọ, lại nhớ đến phần còn thừa của con cá lớn, hắn quay đầu hỏi, “Tiễn Cơ, còn thân cá thì làm sao?”

“Thân cá à?” Tiễn Cơ suy nghĩ một chút, “Ăn cá khô không?”

Chiêu Tài đang lười biếng thì lập tức trở nên phấn chấn, hai mắt tỏa sáng, “Ăn!” Sau đó mê mang nói, “Ăn thế nào?”

Tiễn Cơ cầm lấy cái đuôi của Chiêu Tài rồi ngắm nghía trong lòng bàn tay, “Dùng muối ướp rồi phơi nắng cho khô thì có thể ăn.”

Chiêu Tài nhìn Tiễn Cơ đem muối ướp vào thân cá, sau khi ướp được một lúc thì đem ra ngoài phơi. Hắn đứng phía dưới nhìn lên, trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc. Làm đầy tớ cho người ta thì đương nhiên chẳng có gì vui vẻ, nhưng có thể ăn được nhiều cá ngon như vậy thì hết thảy đều đáng giá.

Chiêu Tài ôm lấy cánh tay của Tiễn Cơ, cái đầu cọ qua cọ lại phần cằm của Tiễn Cơ, “Tiễn Cơ, ngươi thật lợi hại.”

Tiễn Cơ không nói gì, mỉm cười ôm lấy Chiêu Tài, không biết là vì mèo con phá lệ dịu ngoan hay là vì thời tiết mà trong tiểu viện này lại trở nên ấm áp kỳ lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play