CHƯƠNG 32
Chiêu Tài ở trong nhà đứng hàng thứ ba, trên hắn có một ca ca và tỷ tỷ, ở dưới thì chỉ có một đệ đệ. Người ở trước mặt gọi hắn là ca ca chính là người nhỏ tuổi nhất ở trong nhà – Tiến Bảo.
Chiêu Tài hơi nghiêng mặt để Tiến Bảo thuận tiện liếm mặt, mèo con thường thích liếm láp nhau, ở nhà bọn họ thường xuyên làm như vậy, đã lâu không có ai liếm hắn làm cho hắn thật sự nhớ nhung.
Tiến Bảo liếm đến mức cả hai gò má của Chiêu Tài đều đỏ ửng thì mới dừng lại, “Cuối cùng thì đệ cũng tìm được tam ca.”
Chiêu Tài xoa xoa cái bụng của Tiến Bảo rồi hỏi, “Tìm ta để làm gì?”
Tiễn Bảo thoải mái nheo mắt lại, “A cha bảo đệ đi tìm tam ca về nhà mừng lễ tất niên.”
Chiêu Tài ngẩng đầu nhìn Tiễn Cơ, phát hiện Tiễn Cơ dựa vào cánh cửa, nhìn mình với ánh mắt ngùn ngụt lửa giận. Khi hắn sinh bệnh thì Tiễn Cơ đã từng hỏi hắn muốn ăn cái gì vào lễ tất niên, hiện tại có người tìm hắn về nhà, chắc là Tiễn Cơ giận vì chuyện này. Trong lòng của Chiêu Tài rất rõ ràng, hắn kiên quyết không theo Tiến Bảo về nhà, để lại Tiễn Cơ một mình ở đây.
Chiêu Tài nhìn Tiễn Cơ rồi trả lời với Tiến Bảo, “Ta không thể trở về.”
Tiến Bảo nghĩ rằng Chiêu Tài vẫn còn lo lắng vì vậy liền nói, “Tam ca, phụ thân hết giận rồi, ca cứ an tâm theo đệ về nhà.”
Vẻ mặt tức giận của Tiễn Cơ giảm bớt một chút, nhưng vẫn đang tức giận. Chiêu Tài khẳng định suy đoán của mình là đúng, hắn lắc đầu kiên trì không trở về nhà mừng lễ tất niên, cho dù hắn nhớ nhà nhưng cũng không đành lòng bỏ lại Tiễn Cơ, người trong nhà đông như vậy thì thiếu hắn cũng không sao, nhưng Tiễn Cơ chỉ có một mình hắn, hắn không thể bỏ đi.
Tiến Bảo định mở miệng khuyên bảo thì lại bị Tiễn Cơ xen vào, “Ngươi rời nhà đã lâu rồi, cũng đến lúc nên quay về.”
Chiêu Tài kinh ngạc nói, “Ngươi đi cùng ta thì ta mới trở về.”
Lửa giận hừng hực nửa ngày trời rốt cục vì những lời này của Chiêu Tài mà bị dập tắt. Nguyên nhân mà Tiễn Cơ giận Chiêu Tài thực chất không phải vì chuyện này. Sáng nay vừa thức dậy, hắn thấy mèo con mệt mỏi ngủ mê mang cho nên hắn không gọi Chiêu Tài dậy mà chỉ chạy đến nhà bếp để làm món canh cá cho thật ngon, phát hiện Chiêu Tài vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, hắn bèn nhặt cái chăn ở dưới đất lên, định tìm Phó Quyền tính sổ.
Không ngờ Phó Quyền lại dẫn khách đến đây, mà người nọ lại là đệ đệ Tiến Bảo của Chiêu Tài. Tiến Bảo sau khi nghe nói tam ca của hắn ở cùng Tiễn Cơ thì câu đầu tiên mà hắn lên tiếng chính là giải thích.
Lời giải thích bất ngờ làm cho Tiễn Cơ sửng sốt, chỉ nghe Tiến Bảo nói, “Thật xin lỗi, hôm qua tam ca của ta ôm ngươi động dục.”
Tiễn Cơ đỏ mặt, thầm nghĩ: Không phải là tam ca của ngươi động dục, mà là ta ôm tam ca của ngươi động dục.
Tiến Bảo thở dài một hơi, bộ dáng như thể rèn sắt không thành, “Tam ca thật là, ở nhà ngủ mê đến mức hồ đồ mà ôm a cha động dục, bị phụ thân hung hăng giáo huấn một chút thì lại bỏ nhà trốn đi, ta nghĩ rằng tam ca sẽ sửa lại tật xấu này, không ngờ…” Lại tiếp tục thở dài, có vẻ vô cùng đau đớn.
Chết tiệt Chiêu Tài, đây mới là lý do vì sao có đánh chết hắn thì hắn cũng không chịu nói nguyên nhân đã bỏ nhà rời đi.
Lúc đó Tiễn Cơ hận không thể lột da con mèo kia ra! Lửa cháy hừng hực, thiêu đốt cả đôi mắt của hắn, bất chấp cái chăn, hắn xoay người vào phòng tìm Chiêu Tài tính sổ.
Đẩy cửa nhìn thấy Chiêu Tài còn buồn ngủ, ngơ ngác nhìn mình, Tiễn Cơ không thể không thừa nhận ngọn nguồn của cơn thịnh nộ chính là vì hắn ghen tuông. Nhưng Chiêu Tài lại cố tình không biết, còn làm cho mình phải thương tiếc, giọng nói mềm mại mang theo một chút làm nũng muốn hắn cùng nhau về nhà mừng lễ tất niên.
Thân thể cương cứng trở nên thả lỏng, nổi giận với con mèo ngốc này để làm gì?
Tiễn Cơ đưa Tiến Bảo cho Phó Quyền chăm sóc, sau đó liền quay về nhà, không nói tiếng nào mà lập tức xốc chăn lên rồi đặt Chiêu Tài nằm xuống giường, bỏ qua cái đuôi, nhắm thẳng vào cái mông tròn trịa mềm mại, bộp bộp bộp, cho vài cái tát vào mông.
Đau đến mức Chiêu Tài kêu meo meo meo, “Tiễn Cơ, vì sao ngươi lại đánh ta!”
Tiễn Cơ cả giận nói, “Lần sau còn dám cọ người khác thì ta sẽ thiến ngươi ngay lập tức!”
Xong rồi, nhất định là Tiến Bảo đã kể cho Tiễn Cơ nghe.
Chiêu Tài sợ đến mức cụp đuôi, không ngờ cái đuôi đụng phải cúc huyệt, đau đến mức hắn run lên bần bật.
Tiễn Cơ đẩy ra cái đuôi của Chiêu Tài, dùng hai bàn tay đẩy ra bờ mông tròn trịa, trên mông vẫn còn dấu ấn năm ngón tay màu hồng hồng, trong khi cúc huyệt thì sưng đỏ, xung quanh còn có vài vệt màu trắng đã kết khối, không cần phải nói thì Tiễn Cơ cũng biết rõ đó là cái gì.
Chiêu Tài choàng hai tay ôm thắt lưng của Tiễn Cơ mà nói, “Chỉ duy nhất một lần thôi, lần sau ta không dám nữa đâu.”
Tiễn Cơ cốc đầu hắn rồi mắng, “Ngươi bị ngốc hay sao? Ngay cả a cha của mình mà cũng cọ cho được.”
“Ngủ mê mà, làm sao ta biết được…”
Tiễn Cơ nhấc tay dọa hắn, “Còn dám viện cớ nữa hả?”
Chiêu Tài rụt lỗ tai lại, không ngừng dùng mặt cọ vào người của Tiễn Cơ rồi nói, “Tiễn Cơ, mông đau…”
Tiễn Cơ hừ hừ, Chiêu Tài cọ cọ.
Cuối cùng Tiễn Cơ chống đỡ không được cái câu kia của Chiêu Tài, “Tiễn Cơ, rất đau…” Hắn đành nấu nước sôi rồi đổ vào thùng gỗ để Chiêu Tài tắm rửa.
Hiện tại Chiêu Tài không sợ nước, hắn ngồi vào trong thùng lắc đến lắc lui làm cho Tiễn Cơ cũng bị ướt sũng, cuối cùng hắn dùng ngón tay ngoắc ngoắc, kéo Tiễn Cơ cùng chui vào thùng mà tắm chung, vì vậy chuyện này mới trôi qua một cách êm xui.