Bảo Sinh chỉ bị sốc còn người đại diện thì hồn bay phách tán. Anh ta đang lo lắng về ảnh hưởng tiêu cực của sự kiện này, Bảo Sinh không hiểu nhưng anh ta hiểu rõ hơn Bảo Sinh. Người đại diện trở về công ty, nhanh chóng tìm phương án cho tình huống này.

Tần Triệt nghe được tin tức, khuôn mặt bình tĩnh không che giấu được bước chân hoảng loạn. Hắn đẩy cửa ra, thấy Bảo Sinh khỏe mạnh ngồi ở chỗ đó, lo lắng trong lòng tan biến. Hắn hỏi, “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Người đại diện đơn giản nói qua tình huống với hắn. Tần Triệt nói, “Bảo Sinh không sao, đúng là trong cái rủi có cái may.”

Người đại diện đẩy mắt kính, nói, “Kì thật, đánh bom lần này không phải nhằm vào Bảo Sinh. Bom được chôn trong bồn hoa cạnh bàn đánh bóng, mục tiêu không phải là Bảo Sinh.”

Tần Triệt ước chừng đã hiểu. Đây có lẽ là một fan hâm mộ bị hoang tưởng, ghen tuông, hoặc là muốn trả thù.

“Tình huống cụ thế chờ tin từ cảnh sát. Để cho an toàn, tạm dừng công việc những ngày gần đây của Bảo Sinh.” Tần Triệt nói.

Bảo Sinh gật đầu, hỏi người đại diện, “Cô gái bị thương thế nào rồi?”

Người đại diện nói, “Theo tin từ bệnh viện thì chỉ bị chấn động nhẹ, bị thương ngoài da, không nguy hiểm đến tính mạng.”

Tần Triệt nói, “Bảo Sinh cần phải đi thăm cô ấy, nếu không truyền thông sẽ bới móc.”

Bảo Sinh nói, “Tôi sẽ đi.” Lúc này điện thoại di động báo có cuộc gọi nhỡ, là số điện thoại của Liên Sinh. Anh gọi lại, “Liên Sinh.”

“Xong việc chưa?” Giọng nói của Liên Sinh rất nhẹ.

“Rồi.”

“Hôm nay anh muốn ăn gì? Còn có hai quả hồng mua hôm qua, làm súp thịt bò cho anh.”

“Liên Sinh, anh vừa tham gia buổi gặp mặt, hội trường phát nổ.”

Điện thoại di động im lặng. Bảo Sinh hỏi, “Liên Sinh? Liên Sinh?” Một lúc lâu sau, giọng nói run rẩy của Liên Sinh mới vang lên, “Em lập tức đi tìm anh.”

Bảo Sinh còn muốn nói thêm, Liên Sinh đã ngắt cuộc gọi. Hai mươi phút sau, Liên Sinh đến, liên tục thở hổn hển. Bảo Sinh đứng lên, giang hai cánh tay ra, Liên Sinh nhào vào trong lòng anh, sít sao dựa vào ngực anh. Bảo Sinh ôm cậu, khẽ khàng trấn an, “Anh không sao.”

Hầu hết những người ở đó chưa từng nhìn thấy cảnh tượng Bảo Sinh ăn nói nhẹ nhàng và vẻ mặt dịu dàng của anh, ngoài ngạc nhiên ra thì không phát hiện có gì đó không ổn. Dù sao họ là anh em, thường ngày tình cảm cũng rất tốt. Chỉ có Tần Triệt biết khuôn mặt dịu dàng của Bảo Sinh kì thực còn có ý nghĩa khác, cố gắng trấn định vẻ mặt ảm đạm của mình. Sầm Nhạc Vinh nhìn hai anh em đang ôm nhau rồi nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tần Triệt. Anh âm thầm đoán, chỉ có một khả năng, khiến anh cảm thấy sợ hãi.

Anh vỗ vai Tần Triệt, gọi hắn đến một chỗ kín đáo, nhỏ giọng hỏi, “Cậu biết chứ?”

Tần Triệt hoảng hốt trả lời, “Biết cái gì?”

“Chuyện của họ.”

“Chuyện gì của họ, anh tự đi mà hỏi họ, sao lại hỏi tôi!” Tần Triệt đột nhiên cảm thấy phẫn nộ và uể oải.

Sầm Nhạc Vinh thấy phản ứng của hắn, càng thêm nghi ngờ. Anh kinh ngạc hỏi, “Họ có phải là anh em ruột không?”

Tần Triệt đỡ trán, phiền muộn nói, “Hôm đó, tôi thấy họ ở trong phòng tiện ích…” Hắn không nói gì nữa, vội vàng rời đi. Sầm Nhạc Vinh đã hiểu được chân tướng sự thật. Anh nhìn cảnh tượng thân mật của họ, khẽ khàng thở dài.

Bảo Sinh và Liên Sinh cùng nhau về nhà. Bảo Sinh nói, “Anh thật sự không sao.”

Liên Sinh nói khe khẽ, “Em nhất định phải thấy tận mắt mới yên tâm.”

Bảo Sinh kéo tay cậu qua, nắm chặt lấy. Liên Sinh cảm thấy an lòng, nói, “Sáng sớm hôm nay, bạn nữ trong khoa hỏi em một vấn đề.”

“Người tối qua gọi điện đến phải không?” Bảo Sinh cười, “Anh đã bảo là cô gái đó muốn theo đuổi em mà.”

“Em nói với cô ấy, em đã có được thứ em rất muốn.” Liên Sinh thở dài, “Tình yêu, rốt cuộc là gì? Thật không hiểu.”

Bảo Sinh nói, “Không hiểu thì không hiểu. Anh cũng không hiểu, chúng ta hạnh phúc bên nhau là được.”

Liên Sinh hứ một tiếng, cười nói, “Cái gì mà được, em không có cảm giác.”

Bảo Sinh cũng cười, “Tối hôm qua làm, em có thích không?”

Liên Sinh đỏ mặt, “Anh nói vớ vẩn gì vậy, đang trên đường quốc lộ…”

“Vậy về nhà nói, dùng cái đó nói.”

“… Dâm dê, cầm thú.”

Bảo Sinh chỉ cười, tay hai người quấn vào nhau rất chặt.

Sáng hôm sau Bảo Sinh đến bệnh viện gặp cô gái bị thương hôm nọ. Khuôn mặt cô tái nhợt nhưng cô vẫn mỉm cười hạnh phúc. Thấy Bảo Sinh, cô kích động ngồi dậy, “Bảo Sinh, Bảo Sinh… Anh tự mình đến thăm em? Em rất vui, thật đấy…”

Bảo Sinh không biết ứng phó với tình cảm của cô ra sao, chỉ đơn giản nói, “Cảm ơn em. Chuyện lần này thật xin lỗi, cố gắng dưỡng thương cho tốt.”

“Anh không cần xin lỗi, bom không phải anh đặt.” Khuôn mặt trắng trẻo hồn nhiên của cô gái lộ nụ cười mỉm ngọt ngào, hai má đỏ ửng, “Em rất thích anh, Bảo Sinh, em đã thu thập rất nhiều áp phích và hình ảnh quảng cáo của anh, ngày nào em cũng xem MV âm nhạc của anh…”

Bảo Sinh lần đầu đối mặt với fan cuồng, không biết xử lý ra sao. Người đại diện kịp thời đáp lời, “Được rồi cô Mai, Bảo Sinh còn có việc phải làm, hôm khác chúng tôi sẽ đến thăm cô.”

“A, không ngồi chơi một lúc sao…” Cô gái tỏ vẻ thất vọng, “Em, em còn có chuyện muốn nói với Bảo Sinh…”

Bảo Sinh ngồi xuống nói với người đại diện, “Anh ra ngoài đợi tôi một lát.”

Cô gái chiếm được chút thời gian quý giá của thần tượng, phấn khích đến đỏ mặt, “Bảo Sinh, em là Mai Nhan.”

Bảo Sinh không được tự nhiên gọi, “Chào em, Mai Nhan.”

“Bảo Sinh là nghệ danh của anh hay là tên thật?”

“Tên thật.”

“Tên anh gọi lên có cảm giác rất đặc biệt, em vô cùng thích.” Mai Nhan cười rạng rỡ, “Anh biết không Bảo Sinh, bây giờ em cảm thấy rất may mắn vì mình đã bị thương. Nếu không, em không có cơ hội tiếp xúc gần gũi với anh như thế…”

Bảo Sinh nói, “Tôi không phải người nổi tiếng, không có gì phải gặp mặt. Cơ thể khỏe mạnh của bản thân quan trọng hơn.”

“Không, không phải, anh không hiểu lòng em.” Mai Nhan xúc động nói, “Vì anh, em tình nguyện trả giá bằng mạng sống của mình.”

Bảo Sinh nhíu mày, chuyện trả giá bằng mạng sống vì ai đó không phải trò đùa. Anh không thích nghe, bởi lẽ nó làm anh nhớ đến việc Liễu Trường Thắng vì Quan Thủy Liên mà chết.

Mai Nhan ngớ người, chậm rãi nói, “Nhưng mà em thật sự thích anh…”

Bảo Sinh nói, “Thích cũng không thể uổng phí hi sinh tính mạng.”

Mai Nhan suy nghĩ một chút, gật đầu nói, “Vâng, em hiểu rồi. Cảm ơn anh Bảo Sinh, anh dạy em rất nhiều thứ.”

Bảo Sinh nói, “Em suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi. Tôi phải đi.”

“Chờ chút Bảo Sinh, có thể cho em số điện thoại di động của anh không?” Mai Nhan dè dặt hỏi.

Bảo Sinh do dự một chút, “Công ty có quy định…”

“Em sẽ không nói cho ai hết, em cũng sẽ không gọi điện quấy rầy anh, chỉ là nhắn tin mà thôi. Thật đấy!”

Bảo Sinh nói, “Được rồi. Nhưng tôi không nhắn tin, em có chuyện gì có thể gọi điện thoại. Chỉ là phần lớn thời gian tôi sẽ không nhận cuộc gọi.”

“Không sao, anh đồng ý cho em số là em thỏa mãn rồi.” Nụ cười của Mai Nhan dưới ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, vô cùng hạnh phúc và rực rỡ.

Bảo Sinh đang đi trên hành lang bệnh viện, chợt nhớ đến một câu nói của Tần Triệt. Ngày đó Tần Triệt nói, được một người không quen biết tin tưởng là chuyện rất vui vẻ. Tương tự như vậy, làm một người không quen biết cảm thấy hạnh phúc, có lẽ cũng là chuyện vui vẻ.

Bảo Sinh về nhà. Liên Sinh đang ở nhà lên mạng, nghe được tiếng mở cửa, cuống quýt ấn nút tắt máy tính.

Bảo Sinh hỏi, “Đang xem gì vậy?”

Liên Sinh nói, “Không có gì. Em đang viết luận văn, cần tìm tư liệu.”

Bảo Sinh ngã vào sofa. Liên Sinh pha cho anh một chén trà hoa cúc. Bảo Sinh không uống, chỉ nói, “Anh không uống trà đâu, nước nguội mới giải khát.”

Liên Sinh bắt anh uống, nói, “Anh muốn uống nước nguội, ở đây không có nước giếng đun sôi cho anh uống đâu! Anh không uống quen vị của nước khoáng, cũng không thể uống nước máy, không uống trà thì uống cái gì.”

Bảo Sinh bất đắc dĩ, “Nước sôi để nguội cũng uống được.”

“Uống chút đi, trà hoa cúc giải nhiệt.” Liên Sinh hỏi, “Hôm nay đi thăm cô gái kia à?”

“Ừ.”

“Thế nào?”

“Không việc gì.”

“Bảo Sinh, đừng làm việc đó nữa.” Liên Sinh im lặng một lúc rồi nói.

Bảo Sinh nói, “Chờ em tốt nghiệp.”

“Bây giờ không làm nữa cũng có thể, em biết anh không hề thích công việc này.” Liên Sinh nói, “Em cũng không thích.”

Bảo Sinh phân vân, nhưng vẫn nói, “Chờ em tốt nghiệp xong.”

Liên Sinh rũ mi mắt. Lông mi cậu dày và dài, nhìn qua có vẻ hờ hững. Bảo Sinh lôi cậu đến, ôm cậu vào lòng, “Đừng nghĩ nhiều. Chuyện ngoài ý muốn không xảy ra thường xuyên, anh sẽ cẩn thận.”

Liên Sinh khẽ cười. Không cần nói nhiều, Bảo Sinh luôn biết cậu đang nghĩ gì. Cậu hôn má Bảo Sinh, nói, “Anh nói đấy nhé, chờ em tốt nghiệp xong, em nuôi anh.”

Bảo Sinh cười nói, “Ai nuôi ai, em còn phải dựa vào anh đó.”

Liên Sinh bực mình nhéo mặt anh, “Liễu Bảo Sinh, đồ *** dê nhà anh, em không hiểu sao cô gái đó lại thích anh. Rõ ràng anh là đồ *** dê đáng ghét…”

Bảo Sinh xoay người đè lên cậu, phả hơi thở nóng rực vào tai cậu, “Ai *** dê? Đừng tưởng rằng nhanh tay thì anh không nhìn thấy. Vừa rồi em đã xem cái gì?”

Liên Sinh đỏ mặt, “Không nói cho anh.”

Bảo Sinh véo nhẹ vào đầu nhũ nho nhỏ trước ngực cậu, “Nói!”

Liễu Sinh rên lên một tiếng, trơn tuột như cá chạch trốn thoát khỏi lòng Bảo Sinh. Họ cùng nhau đến phòng ngủ, Bảo Sinh từ phía sau ôm lấy Liên Sinh. Liên Sinh bật máy vi tính. Hình ảnh được khôi phục, trên màn hình là một bộ phim nhựa. Bảo Sinh khẽ cắn vành tai Liên Sinh, “Còn dám nói không *** đãng. Em xem đây là cái gì?”

Liên Sinh nói, “Đây là lần đầu em xem bộ phim này. Anh không muốn xem? Không muốn xem thì thôi, em một mình xem.” Cậu lập tức nhỏ giọng, “Ở đây thật nhiều tư thế…”

Bảo Sinh nói, “Anh cũng muốn xem.” Anh đan hai tay vào nhau, vây Liên Sinh trong ngực, cằm gác trên vai cậu. Liên Sinh ấn nút play, tiếng rên rỉ mềm mại của một thiếu niên cơ thể trần truồng rốt cục cũng có thể tiếp diễn.

Liên Sinh xem không rời mắt, hai gò má đỏ bừng lên. Cậu vô thức cắn đầu khớp xương của ngón tay trỏ phải, thỉnh thoảng thì thầm với Bảo Sinh ở phía sau, “Thật giỏi… Em chắc chắn không thể làm được.”

Bàn tay của Bảo Sinh bắt đầu không an phận, vuốt ve qua lại phần ngực bằng phẳng của Liên Sinh, chạm vào hai điểm nổi lên trên ngực cậu. Bàn tay bên hông trượt xuống phía dưới, với vào bên trong quần ngủ mà sờ soạng. Hơi thở của Liên Sinh trở nên gấp gáp, cơ thể bất an giãy dụa. Bảo Sinh thì thầm vào tai cậu, “Thử xem?”

Liên Sinh nắm lấy bàn tay anh, khẽ thở dốc nói, “Em không được…”

“Không được cũng phải được.” Bảo Sinh tách chân Liên Sinh ra, luồn vào bên trong. Liên Sinh rên rỉ một tiếng, cơ thể lùi sát về phía sau, run lên. Bảo Sinh quay đầu Liên Sinh lại mà hôn, chiếc lưỡi duỗi vào bên trong dây dưa. Bảo Sinh dùng một tay mân mê đầu nhũ của Liên Sinh, anh biết làm vậy càng khiến Liên Sinh rơi vào khoái lạc, bàn tay vuốt ve chỗ bí mật cũng tăng lực. Cuối cùng Liên Sinh căng người, phát ra tiếng la hét trong miệng Bảo Sinh. Sau từng đợt run rẩy, cậu dựa lưng vào người Bảo Sinh mà thở dốc.

“Nhanh vậy…” Bảo Sinh liếm vành tai Liên Sinh, “Đến lượt anh rồi.”

“Thật sự muốn?” Cảm giác mệt mỏi và biếng nhác của Liên Sinh bị thay thế bằng sự quẫn bách. Tuy nhiên cậu vẫn xoay người, bộ phận yếu đuối của cả hai chạm vào nhau. Cậu cởi áo khoác. Trong khoảnh khắc tay giơ cao lên, ánh mắt quyến rũ và xấu hổ cách khe hở của áo lộ ra làm cho anh bị khuấy động. Liên Sinh có nét duyên dáng tự nhiên. Cậu giống như tên của cậu, một đóa hoa sen (Liên có nghĩa là sen), nhưng đồng thời cậu cũng có sự mê hoặc của bông hồng. Đương nhiên, hương vị của hoa hồng chỉ có Bảo Sinh mới được thưởng thức, bởi lẽ cậu chỉ nở rộ vì Bảo Sinh.

Liên Sinh cởi hết quần áo, cắn môi, tự mình đẩy anh ngã xuống giường rồi thoát hết quần áo của anh. Khi phân thân vừa nóng vừa cứng bật ra, cậu hít sâu một hơi. Ánh mắt của Bảo Sinh rực lửa thiêu đốt cậu, cuồng dã mà bá đạo. Cậu biết cậu không còn đường lui, chỉ có thể xem ánh mắt đó đang cổ vũ mình, dùng ngón tay của cậu dính dầu bôi trơn mở rộng cơ thể. Tuy nhiên, do ngượng ngùng, cậu khép chặt hai mắt, môi hơi hé mở, phát ra tiếng rên rỉ vô thức. Ngón giữa của cậu đã cho vào trong, nhẹ nhàng khuấy động. Bảo Sinh nhìn dáng dấp chịu đựng đau đớn và dâng tràn sung sướng của cậu, bên dưới sưng to nhức nhối. Anh nắm tay của Bảo Sinh, “Gần giống thế rồi.” Liên Sinh hơi hé mắt, nhỏ giọng nói, “Chờ một chút… A!” Dường như chạm vào nơi nào đó khiến cậu bật ra tiếng rên vui sướng. Bảo Sinh cứng rắn đến mức gần như không thể chờ Liên Sinh mở rộng xong, “Nhanh lên!”

Liên Sinh chậm rãi rút tay ra, hơi hạ người xuống, cầm vật nam tính của Bảo Sinh đặt trước lối vào. Cậu cố lấy hết can đảm, từ từ ngồi xuống. Cảm giác bản thân tự mình kiểm soát làm cậu vui vẻ kỳ lạ. Cậu ngẩng đầu, hầu kết nhấp nhô, một giọt mồ hôi rớt xuống. Cắm vào một nửa thì Bảo Sinh mạnh mẽ đẩy tới, đi vào thật sâu trong cơ thể cậu.

“A…” Giống như người chết chìm bật ra một hơi thở, Liên Sinh hồi lâu mới hồi phục, không kiềm chế được tiếng rên thỏa mãn ngọt ngào. Hai tay cậu ở phía sau chống trên chân Bảo Sinh, cơ thể phập phồng ưỡn lên. Mỗi một lần di chuyển, cậu đều thở dốc nặng nề, không chỉ bởi vì cảm giác đau đớn xen lẫn khoái lạc mà còn vì tư thế này làm cậu tiêu hao rất nhiều năng lượng.

Lần đầu tiên họ thử tư thế như vậy. Cùng với tiếng kêu khàn khàn trong cao trào phát ra từ máy tính gần đó, họ run rẩy tan chảy vào nhau.

Liên Sinh tê liệt ngã vào trong ngực Bảo Sinh, khí lực toàn thân bị rút sạch. Phân thân của Bảo Sinh còn chôn ở trong cơ thể cậu, dịch thể màu trắng chảy dọc bắp đùi mịn màng của cậu. Liên Sinh miễn cưỡng ngẩng đầu, môi lê nhẹ trên cằm anh, “Mệt…”

Bảo Sinh ôm lấy cậu, “Rất thoải mái.”

“Anh thoải mái, em không thoải mái.”

“Em khó chịu? Vậy anh làm đến khi em thoải mái mới thôi.”

“Đồ đểu, anh dám! A… Không làm nữa đâu em không… Bảo Sinh, đừng cử động…”

Bộ phim đã thay đổi cảnh tượng, cũng thay đổi người, nhưng đều cùng làm một việc, giống Bảo Sinh và Liên Sinh, rồi lại không giống họ.

Bảo Sinh không đến thăm Mai Nhan nữa. Nửa tháng sau Mai Nhan ra viện, gọi điện thoại cho Bảo Sinh.

Lúc đó Bảo Sinh đang ở trong phòng tắm. Liên Sinh tưởng có chuyện liên quan đến công việc của anh, không dám để lỡ, nhận cuộc gọi thay anh. Cậu nghe thấy giọng nữ nhỏ nhẹ và ngọt ngào, “A lô, là Bảo Sinh phải không?”

Liên Sinh nói, “Bảo Sinh đang tắm. Cô là ai?”

“Cậu là ai?”

Liên Sinh nói, “Tôi là em trai anh ấy.”

“Bảo Sinh còn có em trai sao… Cậu tên gì?”

Liên Sinh cau mày, cậu rất không thích giọng nữ quyến rũ này, nhưng vì phép lịch sự, cậu vẫn trả lời, “Tôi là Liên Sinh.”

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Đang làm gì? Hai anh em các cậu ở cùng nhau phải không?” Mai Nhan lằng nhằng không dứt.

Liên Sinh khó chịu cắt lời cô, “Rốt cuộc cô có chuyện gì muốn tìm Bảo Sinh?”

“Không có gì, cứ để Bảo Sinh tắm rửa đi. Hôm khác tôi gọi điện cho anh ấy.” Mai Nhan chấm dứt cuộc gọi.

Đúng lúc Bảo Sinh bước ra, hỏi, “Ai vậy?”

“Không biết, một cô gái.” Cậu đưa điện thoại cho Bảo Sinh. Bảo Sinh nhìn dãy số, nhíu mày, “Không biết. Gọi nhầm số?”

“Không có khả năng, cô ta bảo tìm Bảo Sinh mà.”

Bảo Sinh nói, “Mặc kệ cô ta, gọi lại rồi nói.”

Hết chương 8

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play