Trong buổi họp báo tuyên truyền của một thương hiệu trang sức mới, người đại diện cho thương hiệu là ngôi sao nữ nổi tiếng nhất hiện nay, Lily Đào. Sau khi họp báo kết thúc, rất nhiều phóng viên không quan tâm đến cô mà đưa ống kính và micro trước mặt một người đàn ông, “Tổng giám đốc Tần, xin hỏi ông và nhiếp ảnh gia Sầm của tạp chí Weekly XX có quan hệ gì?”

“Ông Tần, có người thấy ông và nhiếp ảnh gia Sầm trong một khách sạn, sau đó hai người ngồi chung xe đi về…”

“Xin tổng giám đốc Tần giải thích một chút?”

“Tổng giám đốc Tần…”

Tần Triệt đeo kính râm vào, bình thản rời khỏi vòng vây của các nhà báo và phóng viên dưới sự bảo vệ của nhân viên. Lily Đào ở một bên nhìn cảnh tượng đó, nói với người đại diện, “Tổng giám đốc Tần còn bị vây nhiều hơn em, có anh ấy em không cần thuê vệ sĩ.”

Người đại diện gật đầu phụ họa, “Với tính cách của anh Sầm, sớm hay muộn cũng lộ chuyện thôi. Nhưng mà chuyện bị bại lộ rồi, còn chấn động hơn anh tưởng nhiều.”

Lily Đào cười nói, “Chuyện bê bối như thế ai mà chẳng quan tâm. Một người là ông chủ mới được bổ nhiệm chưa đầy hai năm của công ty truyền thông Wyatt, một người là nhiếp ảnh gia thời trang nổi tiếng. Chậc, toàn là các anh đẹp trai hơn cả ngôi sao nổi tiếng, mấy em gái không phát điên mới là lạ.”

Người đại diện đẩy kính mắt, “Theo con mắt chuyên nghiệp của anh, nếu tổng giám đốc Tần muốn tham gia vào giới giải trí, chắc chắn anh ấy sẽ thành công.”

Tần Triệt vô cùng khó chịu, hắn che đi khuôn mặt đen xám xịt của mình, thật vất vả mới có thể rời khỏi hội trường.

Mẹ nó tên Sầm Nhạc Vinh ngu ngốc đó! Không cho tất cả mọi người biết hết chuyện của họ thì sẽ chết à?

Sầm Nhạc Vinh đúng lúc gọi điện đến, “Xin chào cục cưng của anh, họp báo tuyên truyền hôm nay thế nào? Rất thành công phải không?”

Tần Triệt nghiêm mặt nói, “Nhờ phúc của anh, quả thật là rất thành công. Các phóng viên nhà báo vây lấy tôi đến con kiến không chui lọt.”

Sầm Nhạc Vinh vui vẻ nói, “Anh đã nói rồi mà, các phóng viên nhà báo giải trí rất ưu ái em.”

“May mà anh không ở đây. Nếu anh ở đây, có lẽ chúng ta bị vây không thoái nổi.” Tần Triệt nén cơn giận, nói, “Bạn học Sầm, anh rốt cuộc có biết câu ‘im lặng là vàng’ không hả?”

“Xin lỗi, anh chưa nghe đến câu đó bao giờ. Em lo nhiều như vậy làm gì. Hôm nay anh xong việc, buổi tối mời em đi ăn, đến Giang Hào có được không?”

“Giang Hào là do tên lưu manh kia mở, anh thật sự muốn đi?”

“Đương nhiên. Hai vợ chồng chúng ta hạnh phúc đến cho cậu ta nhìn vào mà buồn muốn chết, ha ha.”

“Họ Sầm kia, không tính đến mặt dày, chỉ số thông minh của anh bị thoái hóa hết rồi hả?”

“Em chưa nghe câu, phụ nữ yêu vào thì chỉ số thông minh bằng không à. Đàn ông cũng thế.”

“Tôi thấy chỉ số thông minh của anh là âm vô cùng thì có!” Tần Triệt cúp điện thoại, hầm hừ ném nó sang một bên. Trợ lý ngồi bên cạnh muốn cười nhưng phải cố hết sức để nhịn xuống.

Nói qua nói lại, Tần Triệt vẫn đến Giang Hào như đã hẹn với Sầm Nhạc Vinh. Sầm Nhạc Vinh mặc áo khoác màu ngà, không cài cúc áo và đeo kính râm màu tím. Tần Triệt cười lạnh, “Không bị nhà báo bám theo à?”

“Anh chống trinh sát nhiều năm, đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm. Hơn nữa, cho dù có theo đuôi, họ thích viết gì cứ mặc họ viết. Đầu năm nay, càng xào trộn thì càng đỏ, xào trộn đến đen mới thích. Lần sau em cứ mập mờ giải thích với họ, nói thâm sâu vào, để họ sứt đầu mẻ trán cũng không đoán được.”

“Tôi không phải là ngôi sao nổi tiếng, đem chuyện của tôi xào trộn đen đỏ thì có ích lợi gì?”

“Đối với các nghệ sĩ của công ty truyền thông Wyatt mà nói, là rất có lợi.” Sầm Nhạc Vinh cười nói, “Em là ông chủ của ông ty, phải tạo điều kiện cho nghệ sĩ của em chứ.”

Tần Triệt hừ nhẹ một tiếng, “Thói đời bại hoại, lòng người đổi thay.”

Sầm Nhạc Vinh vươn tay, đang muốn gọi phục vụ sinh đến để chọn món, bất chợt tay cứng lại, “Liễu Bảo Sinh?”

Tần Triệt sửng sốt một chút, vội vàng quay đầu lại. Bốn mắt nhìn nhau, Liễu Bảo Sinh nở một nụ cười thản nhiên, “Chào tổng giám đốc Tần, chào anh Sầm.”

Tần Triệt không ngờ sẽ gặp lại Bảo Sinh ở chỗ này. Ba năm trước, Liên Sinh ra nước ngoài du học, Bảo Sinh cũng rời khỏi thành phố này. Bảo Sinh thay đổi số di động, Tần Triệt không liên lạc được với anh. Hai năm trước, Tần Triệt trở thành tổng giám đốc của công ty truyền thông Wyatt, cũng từng đi tìm hiểu tung tích của Bảo Sinh, nhưng vẫn không có tin tức chuẩn xác. Hôm nay trùng hợp ngẫu nhiên mà gặp mặt, có lẽ là số phận.

So với hai năm trước, tóc Bảo Sinh dài hơn, che phủ một nửa vầng trán, đôi mắt vẫn đen như cũ nhưng càng thêm thâm thúy. Anh mặc một bộ tây trang màu xanh hải quân, cử chỉ hành động đã không còn giống trước đây, chỉ có nụ cười của anh vẫn không thay đổi, trong sự nhàn nhạt nhẹ nhàng ẩn chứa phóng túng và hoang dã.

Tần Triệt đứng lên, đi đến, mỉm cười giơ tay, “Đã lâu không gặp.”

Bảo Sinh đang cắm tay trái ở trong túi quần, cũng giơ tay ra bắt tay Tần Triệt, “Vâng, ba năm rồi.”

“Cậu có đang bận không? Cùng ôn chút chuyện cũ.” Tần Triệt hỏi. Bảo Sinh chần chừ một chút, khe khe nói vài câu với cậu trai trẻ ở bên cạnh. Cậu ta gật đầu, đi ra. Bảo Sinh hỏi, “Các anh ngồi ở đâu?”

Ba người ngồi xuống. Sầm Nhạc Vinh bắc chân lấy menu, Tần Triệt uống một ngụm cà phê rồi nói, “Không ngờ, có thể gặp cậu ở đây.”

Bảo Sinh cười nói, “Đúng là trùng hợp. Tôi đang ở thành phố H xử lý chút việc, hôm nay gặp khách hàng ở Giang Hào.”

Tần Triệt hỏi, “Cậu làm kinh doanh à?”

“Vâng.” Bảo Sinh nói, “Tôi mở một công ty hậu cần, vừa mới thành lập.”

Tần Triệt nói, “Kì thật cậu làm việc này, tôi không hề ngạc nhiên. Cậu có khả năng này.”

Bảo Sinh nở nụ cười, “Tổng giám đốc Tần vẫn tin tưởng tôi như thế. Tôi không đọc nhiều sách, không có nhiều trình độ, cũng không có tình yêu. Hiện tại kinh doanh buôn bán mới tốt.”

Tần Triệt cũng cười, “Cậu không nói ra miệng nhưng trong lòng biết rõ. Chuyện người khác không hiểu, cậu chỉ cần liếc mắt là có thể hiểu.” Hắn do dự một chút nhưng vẫn hỏi, “Liên Sinh… không ở cùng cậu sao? Tôi nhớ cậu ấy nói đi hai năm, bây giờ đã về đúng không?”

Nụ cười của Bảo Sinh hơi mờ đi. Anh nói, “Vẫn chưa. Sau khi em ấy tốt nghiệp liền thi lên làm nghiên cứu sinh ở bên kia, bây giờ vẫn học ở nước Anh.”

“Vậy ba năm này cậu ấy chưa từng trở về?”

“Đường quá xa, em ấy bận nhiều việc, không muốn bay qua bay lại.”

Tần Triệt nghĩ, Liên Sinh buông tay cũng là buông rất triệt để. Nếu như cậu ta không nhịn được mà trở về, Bảo Sinh có lẽ vẫn hi sinh vì cậu ta như trước đây. Cho nên cậu ta quyết tâm không trở lại, thậm chí trì hoãn rất lâu, chỉ vì muốn Bảo Sinh phá tan sự ràng buộc đó, giải phóng chính anh.

“Ba năm này, cậu rất vất vả phải không?” Tần Triệt hỏi.

Bảo Sinh cười khe khẽ, “Cũng tạm.” Anh quay đầu nhìn ánh nắng tươi đẹp ngoài trời.

Sau khi Liên Sinh ra nước ngoài, anh liền rời thành phố H. Anh mang theo số tiền tiết kiệm được trở về quê hương, dùng gần hết tiền để mua bông. Trong năm giá bông rất thấp, rất nhiều người trong nghề không dám mua quá nhiều bông, sợ mất hết gia sản. Một số người bán buôn chê cười anh, nhưng kết quả lại khiến họ trố mắt. Mùa đông năm ấy rất lạnh, giá bông tăng vọt, gần như đắt gấp đôi so với năm ngoái. Khi các nhà buôn điên cuồng thu mua bông thì Bảo Sinh bán hết bông đã tích trữ ra, thu được khoản tiền lời vô cùng lớn.

Bảo Sinh không tiếp tục đầu cơ theo con đường cũ. Anh dùng số tiền này mở một cửa hàng phân phối, rồi mua tiếp hai chiếc xe tải lớn, thuê tài xế bắt đầu vận chuyển hàng hóa. Chạy được một năm, xe tải tăng lên tám chiếc, quy mô của hãng vận tải cũng nhân rộng ra. Năm thứ hai, Bảo Sinh chính thức đăng ký thành lập công ty và thuê một người quản lý có kinh nghiệm. Bởi vì giao hàng nhanh chóng lại an toàn, danh tiếng tốt, dần dần khách hàng ngoại tỉnh của anh cũng nhiều thêm. Lần này anh đến thành phố H để ký hợp đồng với công ty đóng gói, nhận thầu vận chuyển hàng hóa giữa các cửa hàng của công ty trong thành phố S.

Việc buôn bán càng ngày càng lớn, Bảo Sinh càng bận rộn. Thời gian anh có thể nói chuyện với Liên Sinh cũng càng ít.

Chỉ là, mỗi lần trước khi treo điện thoại, Bảo Sinh sẽ thì thầm, “Tự chăm sóc bản thân. Anh chờ em trở về.”

Liên Sinh cầm điện thoại, trong bóng đêm tĩnh lặng, lắng nghe tiếng thở nhẹ nhàng của Bảo Sinh, trong lòng tràn ngập nỗi nhớ và quyến luyến sâu sắc.

Lúc mới mở công ty vận tải, Bảo Sinh thường tự mình cùng tài xế chạy xe. Giữa đêm, bôn ba với chiếc xe tải to lớn trên quốc lộ trống trải chìm trong màn đêm, anh cảm thấy vô cùng cô đơn. Bảo Sinh nằm trong xe, gối đầu lên cánh tay, tay kia cầm điện thoại di động, nhìn ảnh chụp Liên Sinh gửi anh. Ảnh cậu đi bộ trong khuôn viên trường, ăn trong căn tin, đọc sách ở ký túc xá, cùng một đám bạn tóc vàng mắt xanh mở tiệc Noel, đầu cậu đội chiếc mũ nhọn màu đỏ bên cạnh cây thông Noel màu xanh. Liên Sinh nói, ở đây vô cùng tốt, mặc dù trời rất hay mưa. Các bạn học ở đây phi thường thân thiện, họ cho rằng người Trung Quốc ai cũng biết kungfu. Em đã đến Big Ben rồi, rất ngoạn mục. Người nước ngoài rất thích ra ngoài chơi, trên đường phố toàn là người… Anh ơi, em nhớ anh.

Liên Sinh không dễ dàng nói nhớ anh. Bảo Sinh chỉ nghe được một lần. Sau này anh mới biết, buổi tối hôm đó Liên Sinh bị sốt cao, ở một mình trong ký túc xá. Cậu mơ màng kiên cường chống đỡ đến sáng sớm hôm sau, cố gắng đứng lên, lề mề đi đến bệnh viện.

Lúc khỏi bệnh, Liên Sinh gọi điện thoại cho Bảo Sinh, cười nói, “Buổi tối em sốt cao quá hồ đồ rồi, còn tưởng vẫn ở trong nước! Hôm sau em chỉ cần uống hai liều thuốc là khỏi, lợi hại không?”

Bảo Sinh bất chợt chấm dứt cuộc gọi, điện thoại di động bị bóp nát trong lòng bàn tay dày rộng.

Qua nửa năm, Liên Sinh mới dần thích nghi với thời tiết bên kia. Mỗi lần gọi điện cho Bảo Sinh đều nói về chuyện tốt, không nói chuyện xấu, lúc nào cũng hài lòng, khuôn mặt tươi cười vui vẻ. Bảo Sinh nói, “Em yên tâm học bài, học phí và chi phí sinh hoạt không cần lo đâu.” Bảo Sinh nói, “Em được học bổng, thời gian rảnh có thể làm thêm. Em sẽ cố gắng, anh yên tâm đi.”

Bảo Sinh nói, “Em chăm sóc mình cho tốt, đừng để anh lo lắng.”

Liên Sinh hỏi, “Bảo Sinh, bây giờ anh thật sự hạnh phúc, có phải không?”

Bảo Sinh nghĩ một chút, nói, “Ừ.”

Liên Sinh nở nụ cười, “Đây mới là điều em muốn, kì thật cũng là điều anh muốn.”

“Nhưng mà, không có em ở đây, dù làm gì cũng không vui nổi.” Bảo Sinh khẽ nói, “Liên Sinh, anh cũng nhớ em.”

“Còn một năm thôi, rất nhanh em sẽ về.”

“Anh sợ anh không đợi được.”

Liên Sinh ở đầu dây bên kia, cảm thấy sửng sốt, “Cái gì?”

“Muốn hôn em, muốn sờ em, muốn làm em.”

Liên Sinh cười, nghiêm khắc nói, “Nếu anh dám đi tìm người khác…”

“Không có người khác.” Bảo Sinh kiên định nói, “Chỉ có em.”

Liên Sinh hỏi, “Bảo Sinh, anh có muốn học cách dùng internet không?”

Bảo Sinh treo điện thoại, chỉ vào máy tính xách tay, hỏi quản lý Triệu ở bên cạnh, “Muốn xem video trong máy tính, phải làm thế nào?”

Quản lý Triệu nói, “Anh muốn xem video gì? Em thu góp được nhiều video hay, có năm trăm gigabyte trong ổ cứng là video. Anh muốn xem gì cũng được…”

Bảo Sinh dùng ánh mắt nhìn quái vật mà nhìn cậu ta, nói, “Anh muốn chat video với người khác thì phải làm thế nào?”

Quản lý Triệu đỏ mặt, “Xin anh nói năng thận trọng! Em chưa từng cùng người khác *** chat video bao giờ…”

Bảo Sinh nghe được một mớ hỗn độn, thẳng thắn không nhìn cậu ta nữa, đi tìm một nhân viên khác nhờ tư vấn.

Đêm đó, Bảo Sinh ăn cơm xong, ngồi thẳng người trước máy tính. Anh có chút lo lắng hí hoáy nghịch ngợm chiếc camera mới mua, đọc tờ giấy hướng dẫn sử dụng, vụng về thử chuột. Liên Sinh dục anh qua điện thoại, “Chuẩn bị xong chưa?”

Bảo Sinh nói, “Được rồi.” Anh hít một hơi thật sâu, nhấn nút “Chấp nhận.” Đầu tiên màn hình tối sầm, sau đó khuôn mặt tươi cười của Liên Sinh chậm rãi xuất hiện.

“Bảo Sinh, sao tóc anh dài thế? Bao lâu chưa cắt rồi?” Liên Sinh cười anh.

Bảo Sinh im lặng không nói gì. Trong ảnh chụp nhìn không rõ ràng, bây giờ mới nhìn rõ Liên Sinh gầy hơn trước rất nhiều. Bảo Sinh nghẹn ngào nói một câu, “Gầy quá…”

“Ăn không quen thức ăn bên này. Bây giờ vừa nghĩ đến món thịt lợn kho và xương sườn hầm anh làm, nước bọt chảy ra hết cả rồi, thèm chết mất.” Liên Sinh phớt lờ mà nói tiếp, “Gầy thì gầy nhưng thân thể rất khỏe! Chút khổ cực chẳng đáng gì, em bây giờ khỏe hơn khi còn bé.” Cậu đưa camera về phía sau, “Đây là ký túc xá em ở. Hôm nay về muộn quá chưa kịp thu dọn, có chút bừa bộn.”

Bảo Sinh hỏi, “Bạn cùng phòng của em đâu?”

“Đêm nay cậu ấy có việc, không trở về.”

“Bình thường các em thường nói những gì?”

“Cũng chẳng có gì nhiều. Chỉ là chuyện học hành, em hỏi cậu ấy Tiếng Anh, cậu ấy quấn lấy em đòi dạy kungfu Trung Quốc.” Liên Sinh bất đắc dĩ nhún vai, “Em không học võ. Bị quấn lấy không biết làm sao, đành phải dạy cậu ấy một bài thái cực quyền học năm cấp ba.”

“Các em ở chung có vẻ tốt.”

“Cũng không tệ lắm. Bảo Sinh, không phải anh ghen đấy chứ?” Liên Sinh ở bên kia cười ha ha, “Chúng em chỉ đơn thuần là thảo luận việc học, không có gì khác.”

Bảo Sinh nhìn chằm chằm vào màn hình, nói, “Chat video không tệ. Đáng tiếc chỉ có thể nhìn, không thể sờ được.”

Liên Sinh bình tĩnh nhìn anh, “Em cũng muốn chạm vào anh…”

Bảo Sinh nói, “Vậy trước tiên em thay anh sờ em.”

Liên Sinh đỏ mặt, “Anh học chat video chính là vì muốn làm cái này?”

Bảo Sinh cười cười, “Em bảo anh học cách dùng internet, chat video với em, chẳng lẽ không phải để làm cái này?”

“Nói bậy! Đừng suy bụng ta ra bụng người!”

“Vậy thôi, quên đi.” Bảo Sinh nói, “Không có chuyện gì anh tắt video đây.”

“Này!” Liên Sinh gọi anh, cúi đầu xuống, khe khẽ nói, “Sờ chỗ nào…”

Bảo Sinh nói, “Sờ chỗ em muốn sờ nhất.”

Liên Sinh suy nghĩ một chút, đỏ mặt cởi khóa thắt lưng ra, bàn tay mảnh khảnh đi vào, chậm chạp vuốt ve. Cậu nhắm mắt lại, lông mi run rẩy.

Bảo Sinh nói, “Ngẩng đầu nhìn anh.”

“Không,” Liên Sinh lắc đầu, “Quá…”

“Chỗ nào trên người em mà anh chưa thấy qua, xấu hổ cái gì.”

“Không giống… Nhìn qua video mà.”

“Sao lại không giống. Nhanh lên, nhìn anh.” Bảo Sinh kiên trì.

Liên Sinh không có cách nào, rút tay ra rồi mới dám ngẩng đầu nhìn Bảo Sinh.

Bảo Sinh hỏi, “Sao lại không sờ nữa?”

“Trước tiên để anh nhìn một lát, nhìn xong rồi sờ.”

“Không được. Anh muốn nhìn em sờ, sờ đến khi sảng khoái.”

Liên Sinh bất đắc dĩ, vừa nhìn Bảo Sinh, vừa cho tay đi vào. Bảo Sinh nói, “Nhanh lên một chút đi.”

“Ưm… A…” Bàn tay của Liên Sinh bắt đầu tăng tốc độ, cậu không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ vụn vặt.

“Dừng lại đã.” Bảo Sinh nói. Liên Sinh hừ một tiếng, dừng động tác.

“Cởi quần ra.”

Liên Sinh hơi do dự, đứng lên, cởi quần xuống mắt cá chân, lộ ra đôi chân thon dài.

“Quay người lại.”

Bắp chân Liên Sinh trắng nõn tinh tế và cái mông đầy đặn rắn chắn của Liên Sinh hiện ra. Bảo Sinh hận không thể vươn tay qua màn hình mà hung hăng xoa bóp cậu. Bây giờ anh chỉ có thể để Liên Sinh thực hiện mệnh lệnh của anh, “Tách mông ra, để anh nhìn xem.”

“Liễu Bảo Sinh! Anh đừng quá đáng!” Liên Sinh nổi giận, ngoảnh mặt lại, hầm hừ trừng mắt nhìn anh.

“Nếu anh đang bên cạnh em.” Bảo Sinh nói, “Anh lập tức làm em.”

Liên Sinh bị giọng nói trầm bổng của anh mê hoặc, mím chặt môi, đưa ngón tay trắng nõn chạm vào mông mình.

“Dùng sức bóp, giống như lúc anh đang làm em.” Bảo Sinh nói.

Ngón tay Liên Sinh cố sức xoa bóp. Ngón tay của Bảo Sinh thô ráp mà mạnh mẽ, không giống ngón tay tinh tế mà trơn nhẵn của Liên Sinh. Trong khi vuốt ve, lối vào nhỏ hẹp như ẩn như hiện, đập vào mắt Bảo Sinh làm cổ họng anh khô khốc, hơi thở trở nên gấp gáp.

“Cắm ngón tay vào.”

“Không được, rất khô, sẽ đau.” Liên Sinh nhỏ giọng phản đối.

“Dùng nước bọt, “Bảo Sinh nói thêm một câu, “Quay người qua đây liếm cho anh xem.”

“Anh muốn giày vò chết em à!” Liên Sinh nói tới nói lui nhưng vẫn quay người, vươn đầu lưỡi, tỉ mỉ và thong thả liếm ngón giữa. Bảo Sinh tưởng tượng, nếu Liên Sinh không liếm ngón tay mà liếm phân thân của anh… Hầu kết của anh lên xuống một chút. Liên Sinh liếm ướt hết ngón giữa, nói, “Được chưa?”

“Em ngồi trên ghế, tách chân ra gác lên bàn, để lối vào lộ ra.”

“Tư thế đó… Không được, quá *** đãng, em không làm được.” Liên Sinh đỏ bừng mặt, cố sức lắc đầu.

“Nhanh lên, thử xong sẽ không xấu hổ,” Bảo Sinh khẽ nói, “Anh muốn nhìn…”

Liên Sinh đấu tranh tư tưởng trong chốc lát, vất vả ngồi xuống, gác hai chân lên bàn, mở rộng đến mức tối đa. Tư thế này tiêu hao rất nhiều thể lực, lỗ nhỏ của Liên Sinh bởi vì cậu dùng sức mà nhịp nhàng co giãn. Một tay cậu bám vào mép bàn, đưa ngón giữa đã được thấm ướt của tay kia chầm chậm đâm vào.

“Ư…” Bởi lẽ đã rất lâu chưa từng bị xâm nhập, đau đớn và khó chịu làm Liên Sinh nhíu mày, bật ra một tiếng rên rỉ.

“Đâm sâu vào, sâu giống như anh thường làm.” Bảo Sinh nuốt nước miếng, nói.

Liên Sinh cố gắng thích ứng, cho từng chút vào bên trong. Khi cho tất cả ngón giữa vào, cậu bắt đầu rút ra tiến tới, động tác trúc trắc ban đầu dần trở nên lưu loát. Cổ tay cọ vào phân thân đã đứng thẳng, kích thích đồng thời làm Liên Sinh dần dần chìm đắm vào khoái lạc.

“Đừng nhắm mắt,” Bảo Sinh nhắc nhở cậu, “Hãy nhìn anh.”

Liên Sinh nhịn cảm giác xấu hổ, mở mắt ra, thấy Bảo Sinh đang nhìn chằm chằm vào cậu qua video, bờ môi cậu run rẩy, thỉnh thoảng bật ra đôi tiếng rên rỉ.

“Tay kia sờ chỗ đó.” Bảo Sinh nói, “Làm nhanh lên.”

Liên Sinh đưa tay kia xoa nắn phân thân đã cương lên của cậu, tiếng thở dốc ngày càng gấp gáp, rên rỉ cũng trở nên rõ ràng. Bàn tay cầm chuột Bảo Sinh siết chặt, “Không được dừng ngón tay lại, nhanh.”

“A, Bảo Sinh… Bảo Sinh… Sắp, sắp đến rồi…” Liên Sinh ngẩng đầu lên, trong cổ họng cậu phát ra tiếng rên dài, cơ thể co giật, chất lỏng màu trắng bắn ra dính khắp bắp đùi, mu bàn tay và mông cậu, vô cùng *** mỹ.

Rốt cục cũng giải phóng, Liên Sinh kiệt sức mềm oặt ở trên ghế, ***g ngực phập phồng. Cậu nheo mắt lại, nói ngắt quãng, “Bảo Sinh, anh là đồ khốn…”

“Ha ha, ừ.” Bảo Sinh nở nụ cười, “Nhưng em thích.”

Liên Sinh khôi phục thể lực, lau khô cơ thể, ngón tay cậu chầm chậm vuốt camera, “Bảo Sinh, anh không muốn sao?”

Bảo Sinh cũng đưa tay chạm vào camera, cách xa không gian, hai đầu ngón tay đối diện nhau, dường như đụng vào hơi ấm của hai bên. Bảo Sinh nói, “Anh chờ em trở về.”

Anh đã chờ được hai năm. Hai năm Liên Sinh tốt nghiệp hệ chính quy, hai năm làm nghiên cứu sinh. Đến hôm nay là còn một năm nữa họ sẽ gặp lại nhau.

Liên Sinh không phải không thể trở về, Bảo Sinh cũng không phải không thể bay qua thăm cậu. Tuy nhiên hai người họ không ai đề cập đến chuyện này. Bảo Sinh hiểu trong lòng Liên Sinh nghĩ gì, cho nên anh không muốn làm trái với nguyện vọng của Liên Sinh. Liên Sinh cũng hiểu rõ quyết tâm của Bảo Sinh. Cậu không muốn sự kiên trì của đôi bên mất đi ý nghĩa, nên cậu đợi ngày thời cơ chín muồi, tất cả đều đơm hoa kết trái, giống như lời ca trong bài hát yêu thích của Bảo Sinh: Đợi chùm nho chín, em sẽ trở về.

Sau lần tình cờ gặp mặt ngày đó, Tần Triệt cũng không gặp lại Bảo Sinh nữa. Tần Triệt thỉnh thoảng lại nghĩ, Bảo Sinh một mình xoay sở như thế nào rồi? Liên Sinh rất nhanh sẽ trở về. Ngày đó Liên Sinh sẽ trưởng thành hơn, sẽ biết cách làm sao để duy trì một mối quan hệ tốt đẹp. Bảo Sinh vốn trước sau như một đi theo yêu thương Liên Sinh, cũng có thế giới và sự nghiệp của riêng mình, cảnh tượng đó thật sự rất hạnh phúc.

Tuy nhiên, rất nhiều chuyện trên đời không được như hi vọng của con người.

Hết chương 18

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play