Tháng Ba năm Dân quốc thứ hai mươi mốt, chiến dịch Tùng Hộ* kéo dài hơn một tháng đã kết thúc. Sau khi phải trả giá nặng nề và thảm khốc, lời kêu gọi kháng Nhật cứu nước càng lúc càng dâng cao. Chính phủ Dân quốc chuyển tổng hành dinh về Lạc Dương, tuy đã đưa Tưởng Giới Thạch lên làm Ủy viên trưởng ủy viên quân sự, nhưng ông ta không hề có động thái tích cực với vấn đề chống Nhật như các giới mong muốn.

* Chiến dịch Tùng Hộ: Còn gọi là chiến dịch 813 hay Sự kiện Thượng Hải lần thứ hai, là trận đầu tiên trong 22 trận giao chiến lớn giữa quân đội Quốc dân Đảng Trung Quốc và quân đội của Đế quốc Nhật. Đây cũng là một trong những trận đánh lớn nhất và đẫm máu nhất trong Chiến tranh Trung – Nhật.

Cùng lúc đó, sau một thời gian dài chuẩn bị, “Trung Hoa Phục Hưng xã” cuối cùng đã được bí mật thành lập tại tổng bộ Nam Kinh. Là sĩ quan tình báo cao cấp khoá đầu tiên, Nhan Khai Trần chỉ cần tuân theo chỉ thị và sự điều động nhân sự của một mình tổ trưởng tổ đặc vụ Vũ Hán. Bộ phận quan trong nhất của Phục Hưng xã chính là lực lượng đặc vụ, mọi hành động của các điệp viên đều tuyệt đối bí mật và không liên quan đến các bộ phận khác, thậm chí nhiều khi họ còn trên quyền các bộ phận khác. Bởi vậy có thể nói tuy đội đặc vụ trực thuộc Phục Hưng xã nhưng thực ra, đó là một tổ chức độc lập, không những vậy, đó còn là đơn vị mà Ủy viên trưởng trực tiếp quản lý và coi trọng nhất.

Vì tổ đặc vụ Vũ Hán nhiều lần lập được công lớn nên chỉ huy lực lượng đặc vụ là Đới Lạp đã đề xuất với người đứng đầu Phục Hưng xã, điều Tiết Vân Tần về lại tổng bộ để tiếp tục cống hiến hết mình cho tổ chức. Nhưng Tiết Vân Tần đã từ chối khéo ý tốt của cấp trên với lý do vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ được giao ở Vũ Hán. Đồng thời, hắn tiến cử một số nhân viên tình bào ưu tú do đích thân hắn huấn luyện như Nhan Khai Thần, Tăng Cửu Nhã… Đêm hôm ấy, Nhan Khai Thần nhận được chỉ thị của Tiết Vân Tần, nhưng nàng không trả lời ngay. Tuy cấp trên nói rõ nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành nhưng bảo nàng rời khỏi Vũ Hán thì nàng không thể làm nổi. Nàng gọi điện thoại cho Tiết Vân Tần, thỏa thuận: “Nếu muốn tôi đi Nam Kinh, trừ phi anh thả mẹ tôi ra.” Tiết Vân Tàn thẳng thừng từ chối: “Không bao giờ có chuyện đó!” Nhan Khai Thần họ chỉ đồng ý thả mẹ trước khi nàng chết thôi. Vì vậy, nàng thà lưới rách cá chết cũng không cam tâm tình nguyện để họ khống chế. Nàng đến tìm anh họ, người cũng đang thấp thỏm bất an giống mình, giờ đây, đó là người duy nhất nàng có thể dựa dẫm.

Vương Kình Vũ biết tổ chức muốn trở mặt từ lâu, khổ nỗi y chẳng dám ra đối sách gì vì thím mình vẫn đang ở trong tay chúng. Giờ em họ y còn bị chúng cưỡng chế làm bao nhiêu chuyện thất đức, lỡ mà bại lỗ thì Khang Thiếu Đình sẽ là người đầu tiên không tha cho nàng. Chỉ khi nào trừ bỏ được mối trở ngại này thì y và em họ mới có thể sống cuộc sống của chính mình. Thấy Nhan Khai Thần dường như đã nghĩ ra chủ ý gì đó, y vội hỏi: “Em đã nghĩ ra ý tưởng gì rồi à?”

Nhan Khai Thần mím môi vẻ không dám chắc lắm, sau đó nói: “Nếu chỉ dựa vào sức của hai anh em ta thì e rất khó đối phó với bọn chúng. Đừng nói Tiểu Kim Đường của anh mà ngay cả các thành viên của Phục Hưng xã ở Vũ Hán đều âm thầm bị giám sát.”

“Thế chẳng lẽ chúng ta chịu bó tay à? Chúng ta không cứu nổi thím sao?” Vương Kình Vũ bắt đầu cuống lên. Tân đường khẩu ở Hán Dương khiến doanh thu của y bị hao hụt lớn. Không những vậy, e rằng y cũng chẳng thể dựa hơi phủ họ Khang được mấy nỗi nữa. Bởi vậy, y không thể không có kế hoạch cho tương lai.

Nhan Khai Thần hiểu rõ nội lo lắng của anh họ, nhưng chuyện này muốn gấp cũng không được, nàng vội khuyên: “Đương nhiên là phải cứu mẹ ra, như thế chúng ta mới thoát thân được. Tuy em nghĩ ra một cách nhưng không dám đảm bảo cách này ổn thỏa.”.

Vương Kình Vũ vỗ đùi nói lớn: “Lúc nào rồi mà em còn nghĩ cách ổn thỏa hay không? Nghĩ ra cách thì cứ tiến hành, còn thành hay bại để sau hẵng tính!”

“Đây là cách ôm cây đợi thỏ. Tuy hơi dở một chút nhưng với bọn họ, chúng ta chỉ có thể làm vậy.” Nhan Khai Thần nói tiếp. “Tiết Vân Tần là kẻ vô cùng đa nghi, ngoại trừ Tiêu Vân Thành, hắn chưa bao giờ tin tưởng ai. Trước đậy, hắn từng cho phép em đi thăm mẹ một lần, nhưng lần đó hắn đích thân dẫn em đi chứ không trực tiếp đưa địa chỉ cho em. Bởi vậy, em nghĩ chi bằng chúng ta cũng giám sát ngược lại hắn, nhưng muốn làm vậy thì phải xem huynh đệ của anh có nhiều hay không đã.”

“Chuyện khác anh không dám đảm bảo, nhưng chỉ cần là địa bàn của Tiểu Kim Đường có thể đặt chân đến thì đều có tai mắt của huynh đệ anh ở đó. Em cứ nói đi!”

“Thế thì tốt! Anh bảo thuộc hạ của anh mở to mắt quan sát, chỉ cần nhìn thấy Tiết Vân Tần hoặc Tiêu Vâm Thành ở đâu, khi nào thì đều phải ghi lại. Tuyệt đối không được bám theo, bằng không sẽ bại lộ ngay tức khắc. Sau đó đưa cho em bản tổng hợp thời gian, ngày tháng, địa điểm, bao gồm cả cách ăn vận của hai người họ, những chuyện khác em sẽ tự xử lý.”

“Mẹ ơi! Thế thì cần bao nhiêu thời gian hả trời?” Vương Kình Vũ thấy quả nhiên là một cách ngớ ngẩn.

Nhan Khai Thần mìm cười hỏi lại: “Thế anh còn cách nào hay hơn không? Đó là cách duy nhất có thể theo dõi tung tích bọ họ mà không bị phát hiện. Bây giờ, chúng ta chỉ biết đánh cược vào may mắn, làm gì còn lựa chọn nào khác!”

Vương Kình Vũ nghe xong, thở dài đồng ý.

Mãi ba tháng sau, vụ cá cược ấy mới hơi thấy hiệu quả. Nhan Khai Thần tập hợp các manh mối mà huynh đệ Tiểu Kim Đường giao nộp, sắp xếp theo thứ tự thời gian và vị trí các con phố trên một tờ giấy trắng, sau đó đánh dấu vào bản đồ tên những con phố mà hằng ngày họ đều đi qua, đồng thời dùng hai màu mực xanh và đỏ nối liền các tuyến đường rồi tìm ra thói quen hoạt động của họ ở ba thời điểm sáng, trưa, tối, nhằm dễ bề phân tích từng địa điểm mà họ lui tới trong ngày hôm ấy, từ đó tìm ra nơi họ thường đến nhất và ít đến nhất theo quy luật thời gian. Tiếp theo, nàng căn cứ vào bản đồ để tra cứu các công trình đặc biệt nằm trong khi vực đó. Cuối cùng, nàng để ý tháng tuyến đường đến núi Thanh Sơn có vấn đề. Tiết Vân Tần đế đó hai lần trong vòng ba tháng, theo lộ trình thì hình như hắn cố tình lòng vòng chọn đường xa. Nhan Khai Thần thấy rất khó hiểu, không thể có chuyện Tiết Vân Tần bỗng dưng chạy đến núi Thanh Sơn hóng mát, nhưng trên bản đồ không hề ghi chú công trình kiến trục nào ở gần đó. Nàng đành nhờ anh họ tìm giúp. Sau đó, thuộc hạ của y cho biết, năm ngoái, người ta mới xây dựng một viện dưỡng lão trên núi Thanh Sơn, bởi vậy bản đồ mới không có chú thích. Phát hiện này khiến nàng vô cùng phấn chấn, biết đâu đó chính là viện dưỡng lão giam giữ mẹ mà nàng tìm mãi không ra.

Ngày hôm sau, Nhan Khai Thần viện cớ ra ngoại ô đi dạo cho thoải mái, tối sẽ về muộn, vì nàng kiên quyết không muốn ai đi theo bảo vệ nên Khang Thiếu Đình đành chiều theo ý nàng. Dọc đường, Nhan Khai Thần phải thay tới bốn lần xe kéo mới đến được nơi cần đến. Vì viện dưỡng lão được canh phòng rất cẩn mật nên nàng phải đóng giả là tình nguyện viện của hội Chữ Thập Đỏ, đến viện dưỡng lão tìm hiểu cảnh sống cụ thể của các cụ ở đậy, đồng thời nàng nói dối viện trưởng rằng nếu khả thi, hội Chữ Thập Đỏ sẽ giúp đỡ nhiều hơn cho viện. Viện trưởng nghe vậy thì vô cùng vui mừng, vội vàng gọi một y tá trẻ dẫn nàng đi thăm các cụ già neo đơn không nơi nương tựa. Trong lúc chuyện phiếm, Nhan Khai Thần hỏi dò xem tháng Năm vừa rồi có người đàn ông nào mặc vest xám đến đây thăm người thân không. Ban đầu, y tá thoái thác rằng đó là chuyện riêng của gia đình bệnh nhân, không tiện tiết lộ, nhưng Nhan Khai Thần nói người đàn ông đó rất giống với người họ hàng xa của mình, rồi ngầm dúi ít tiền vào túi y tá, đến lúc đó, cô y tá mới thoải mái chia sẻ: “Tôi thấy cô rất thân thiết muốn tìm người thân nên mới tiết lộ đấy nhé! Bác trai của anh Vương ở đây, mỗi lần đến thăm bác, anh ta lại mang đến rất nhiều đồ ăn, còn tặng cả nước hoa, đồ điểm tâm cho y tá chăm sóc bác mình. Anh Vương là người rất tốt, vừa hào phóng lại hiếu thuận. Có lần, bác anh ta không kiểm soát được đại tiểu tiện, hôm đó là ca trực của tôi, nên chuyện vệ sinh cho ông cụ vốn là trách nhiệm của tôi, nhưng cuối cùng anh Vương lại kiên quyết bảo để anh ta tự làm. Hơn nữa, mỗi lần anh ta đến thăm, bác anh ta lại mừng quýnh lên, chứ không đờ đẫn như thường ngày.”

“Bác ư? Cô có chắc chắn người mà tôi vừa nói đúng là anh Vương không?” Nhan Khai Thần nghi ngờ hỏi lại.

Cô y tá gật đầu khẳng định: “Đương nhiên không thể nhớ nhầm được! Trong hai tháng nay, chỉ có anh ta là người duy nhất đến viện dưỡng lão thăm nhân. Người chăm chỉ đến đây nhất cũng phải nửa năm mới tới một lần nên làm sao tôi nhớ nhầm được!”

“Vậy tôi có thể đến thăm ông cụ một chút không? Biết đâu lại chính là người thân của tôi.” Nhan Khai Thần lịch sự xin phép cô y tá. Cô y tá hào phóng gật đầu rồi dẫn nàng đến căn phòng được trang hoàng đẹp nhất. Trước khi cô y tá lui ra ngoài, Nhan Khai Thần bảo nàng hy vọng cô ấy không tiết lộ với bất cứ ai về chuyến viếng thăm hôm nay của nàng. Đương nhiên cô y tá đồng ý ngay bởi cô ấy cũng không muốn người ta biết mình nhận hối lộ.

Nhan Khai Thần bước vào phòng, trên chiếc bàn dài màu vàng kê sát cửa sổ có một đóa hoa bách hợp, mùi hoa thơm ngát át bớt mùi khó ngửi tỏa ra trên cơ thể người già. Nàng khẽ bước đến bên cạnh ông cụ. Ông ta ngồi bất động trên xe lăn, mắt nhìn đăm đăm về phía cửa sổ như thể đang đợi ai đến. Vì bị tai biến mạch máu não nên ông ta không thể kìm được nước dãi liên tục chảy ra từ chiếc miệng méo xệch, chất dịch lỏng vừa tanh vừa dấp dính chảy lớt nhớt xuống cổ áo. Nhan Khai Thần nhìn thấy cảnh ấy, vừa xót xa vừa tội nghiệp. Nàng tìm chiếc khăn bông sạch sẽ, quỳ xuống lau mặt cho ông ta. Ông già liếc nhìn nàng, không hề có ý định kháng cự, ngược lại rất ngoan ngoãn nghe lời. Để chút nữa ông ta không bị rớt nước dãi vào cổ áo, Nhan Khai Thần còn đến phòng trực ban xin một mảnh khăn chống thấm nước, quàng quanh cổ ông ta. Nàng nhìn theo ánh mắt của ông ta, nơi ấy là cổng chính, thấy vậy nàng liền hỏi: “Bác ơi! Bác đang đợi cháu trai bác đến à?” Ông cụ không đáp lời, chỉ khe khẽ gật đầu.

Nhan Khai Thần nhanh trí nghĩ ra một ý, lại hỏi tiếp: “Thế Tiết Vân Tần có phải cháu của bác không?”

Nghe đến ba chữ ấy, ông cụ đột nhiên có phản ứng, cái miệng méo xệch khẽ giật giật. Xem ra nàng đã đoán đúng, quả nhiên Tiết Vân Tần là cháu ông ta. Chỉ có điều, nàng không ngờ một người vốn nham hiểm, vô tình lại có lúc đầy nhân tính như thế, nếu không hắn đã không cất công thay tên đổi họ. Nàng thở dài, đứng dậy, vô tình phát hiện ông cụ cứ ôm khư khư lấy ngực như thể cố che giấu bảo vậy gì quý báu lắm. Nàng cúi xuống, chỉ vào túi áo của ông ta, dịu dàng hỏi: “Bác ơi, bác cất vật quý giá gì ở đây phải không? Cho cháu xem một chút nhé! Bác đừng ki bo đấy!” Ông lão nghe nàng nói thế, liền ngoan ngoãn dịch tay ra, hào phóng cho nàng xem báu vật của mình. Thì ra đó là một bức ảnh cũ đã ố vàng. Trong ảnh là một vị tướng quân oai phong lẫm liệt đang ôm một bé trai. Nhìn các đường nét trên khuôn mặt, Nhan Khai Thần thấy khá giống ông cụ đang ngồi đây. Nàng lật đằng sau bức ảnh, phía dưới có hàng chữ viết bằng bút mực, giờ đã phai nhòa: “Con trai Tiết Vân Tần, mười tuổi.”

“Chẳng lẽ đây…đây là bác sao?” Nhan Khai Thần kinh ngạc quay sang hỏi ông cụ. Từ nụ cười ngây dại trên mặt ông ta, nàng đã biết đáp án. Trong tích tắc, nàng sững người đứng đó. Sau đó, nàng bắt đầu hoài nghi liệu đây có phải là trò đùa hay sự hiểu nhầm tai hại nào đó, bởi nàng không thể tin nổi cha của Tiết Vân Tần vẫn còn sống, không những vậy ông ta lại là một vị tướng quân già đã bị liệt.

Mọi người ở phủ họ Khang đều biết sáng ra, Khang phu nhân có thói quen đọc báo. Nhưng sau vụ báo chí tố phủ họ Khang ngấm ngầm dùng cực hình tra khảo phạm nhân thì Đỗ Hoài Bích luôn xem trước các báo, sau đó chọn ra những tin tức không ảnh hưởng gì đến ai để đọc cho Khang phu nhân nghe. Hôm nay, cô mới giở báo ra, Khang Thiếu Đình đã xuống tầng gọi cô cùng dùng bữa sáng. Hoài Bích đẩy anh ra, bĩu môi nói: “Anh đói thì ăn trước đi! Em còn phải đọc báo, chút nữa đọc cho mẹ nghe. Anh ngồi đây vướng chân vướng tay, làm em mất tập trung.”

“Thế thì anh đợi em, có tin gì đọc cho anh nghe với!” Khang Thiếu Đình ngồi cạnh cô, nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của mình mấy hôm nay, anh bất giác muốn gần gũi cô hơn.

Hoài Bích liếc thấy Nhan Khai Thần vừa từ trong phòng đi ra, liền cố ý ngồi sát vào Khang Thiếu Đình, đồng thời lấy báo che lại. “Tin trang nhất hôm nay giật gân lắm! Anh xem…” Hoài Bích giở trang đầu tiên, áp sát vào người Khang Thiếu Đình rồi đọc: “Tối qua, viện dưỡng lão trên núi Thanh Sơn xảy ra trận hỏa hoạn lớn. Trong hơn ba chục người đang ở viện, chỉ có bảy người may mắn chạy thoát ra ngoài. Nếu phòng tuần bổ địa phương và nhân dân quanh vùng không giúp phá cánh cổng lớn của khu nhà chính thì e rằng ngay cả bảy người đó cũng không thể sống sót. Không biết kẻ nào mà ra tay tàn độc thế! Theo lý mà nói thì trong viện dưỡng lão toàn là người già neo đơn, ai lại có hiềm khích với họ được cơ chứ?”

“Ngay cả người già cũng không buông tha! Đúng là táng tận lương tâm!” Khang Thiếu Đình phẫn nộ mắng mấy câu, quay đầu lại thấy Nhan Khai Thần tái mặt, đứng thất thần cạnh bàn, anh bèn gọi mấy câu nhưng dường như nàng không nghe thấy gì, mãi đến khi bị một người hầu lớn tuổi huých vào người, nàng mới sực tỉnh. “trên báo nói là viện dưỡng lão trên núi Thanh Sơn sao? Bảy người thoát nạn là những ai thế?” Nhan Khai Thần rất muốn biết, nàng bước đến gần, hỏi Hoài Bích.

Đỗ Hoài Bích gấp tờ báo lại, quay sang hỏi Khang Thiếu Đình: “Cùng đi dùng bữa sáng đi! Hôm qua quên không nói với anh, em đã phê chuẩn cho Phó quan Vương nghỉ mấy ngày. Mẹ ông ấy bị ốm, em đã nhờ Tuyết Quyên sắp xếp cho bà ấy phòng bệnh tốt nhất, tiền thuốc trị bệnh và thuốc bổ em lấy chỗ mẹ em chứ không lấy trong công quỹ. Giờ báo cho anh biết thôi.”

Khang Thiếu Đình không đáp lời, chỉ mỉm cười, khẽ gật đầu. Biết rõ Hoài Bích cố ý trêu ngươi Nhan Khai Thần, nhưng với cách đối nhân xử thế của cô, anh không có điểm nào chê trách. Chỉ cần cô không gây mâu thuẫn với Nhan Khai Thần thì anh luôn cố gắng không can thiệp. Không muốn Nhan Khai Thần bị mất mặt, anh vội đáp: “Trong báo không nói rõ, nhưng chắc là các nhân viên y tá, hộ lý, vì khói dày đặc như thế người già còn chẳng chịu nổi, nói gì đến việc chạy thoát ra ngoài. Thôi, không nói chuyện này nữa! Vào ăn sáng thôi!”

“Tư lệnh, nếu không có chuyện gì dặn dò, tôi muốn ra ngoài mua mấy thứ.” Nhan Khai Thần không đợi Khang Thiếu Đình trả lời đã vội quay người chạy ra khỏi phủ. Viện dưỡng lão bốc cháy, nàng còn lòng dạ nào ngồi ghen với Hoài Bích. Tuy ban đầu nàng cũng có ý định bắt cóc cha của Tiết Vân Tần hòng trao đổi với hắn nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tàn tạ như mất hồn của ông cụ, nàng lại thấy không đành lòng, đến khi hạ quyết tâm đến đó một chuyến nữa thì viện dưỡng lão đó đã thành tro bụi.

Viện dưỡng lão ngày hôm qua giờ chỉ còn những bức tường sụp đổ cháy đen thui và những gốc cây trơ trụi đổ nghiêng ngả bên vệ đường, khu vườn muôn hồng ngàn tía giờ đây biến thành bãi hoang, phía dưới đống gạch ngói đổ nát là những mảnh vỡ của chai lọ thủy tinh, giẫm chân lên phát ra âm thanh lạo xạo như tiếng nổ nhẹ. Nhan Khai Thần cố gắng lục lọi trí nhớ xem phòng của ông cụ ở chỗ nào, nàng đi lòng vòng, cảm thấy ở đây chỉ tồn tại khao khát được sống vô cùng mãnh liệt của những vong hồn sắp cận kề cái chết, họ vô vọng và bất lực biết nhường nào khi biến thành quả cầu lửa cháy rừng rực cho đến khi chỉ còn trơ bụi xương. Vì muốn kiểm chứng trong số người chết có cha của Tiết Vân Tần hay không, nàng đã chạy đến phòng tuần bổ của ban quản lý khu vực hỏi thăm tung tích của những người còn sống, nhưng người ta nói bảy người đó không có ai trên năm mươi tuổi và là nam giới. Thiết nghĩ Tiết Vân Tần đã nhọc công sắp xếp để cha hắn được sống yên ổn, giờ viện dưỡng lão bị cháy, hắn không thể không biết. Nhưng hắn cứ như đã bốc hơi vậy, bất luận nàng đến nhà, đến đơn vị, hay chạy tới những nơi hắn hay trêu hoa ghẹo nguyệt đều không thấy bóng dáng hắn đâu. Trời đã đổ bóng hoàng hôn, Nhan Khai Thần vẫn kiên trì không muốn bỏ cuộc, nàng cũng không hiểu vì sao mình phải ra sức tìm kiếm tung tích của hắn, nhưng nếu hôm nay không tìm thấy hắn, chắc chắn nàng sẽ hối hận.

Bước chân vô thức dẫn nàng đến một nơi mà nàng cũng không biết là đâu nữa, ngẩng đầu lên chỉ thấy bức tường cháy đen sì, chân tường có mấy cọng cỏ dại đang đung đưa theo gió. Gió hôm nay hơi lạnh, thổi vào tai nghe ù ù như tiếng bọn trẻ con đang đọc bài đồng dao, nàng chợt nhớ đến mẹ mình, đúng lúc này, nàng đột nhiên có một linh cảm, rốt cuộc nàng đã biết phải đến đâu để tìm Tiết Vân Tần.

Nhan Khai Thần chạy về viện dưỡng lão, quả nhiên nàng tìm thấy hắn giữa đống ngói vỡ vụn, cháy đen. Như thường ngày, mặt hắn quay về phía kẻ thù của mình, còn lưng hắn quay về phía tất cả mọi người. Nhan Khai Thần là Nhan Khai Thần, Đoàn Tư Kỳ là Đoàn Tư Kỳ, nàng từng khuyến cáo bản thân, những gì Tư Kỳ của quá khứ không thể chịu đựng thì Nhan Khai Thần của hiện tại hoàn toàn chịu đựng được. Bởi vậy nàng cũng có niềm tin sâu sắc rằng đối với Tiết Vân Tần, ngoài việc giậu đổ bìm leo ra thì hoàn toàn không có cách đối phó nào khác. Nhưng đôi lúc, con người không thể kiểm soát được bản thân, đặc biệt là trong một buổi hoàng hôn thê lương và trước đống đổ nát hoang tàn nhường này. Nhan Khai Thần thậm chí không dám bước lại gần hắn.

Tiết Vân Tần không thích biểu lộ cảm xúc trước mặt người khác, đó là thói quen đã ngấm vào xương tủy hắn, bởi vậy, ngay cả hắn cũng không thể tưởng tượng vẻ mặt của mình lúc này ra sao. Nghe thấy sau lưng có tiếng thở dài và cả tiếng bước chân lúc tiến lúc lùi đầy do dự của nàng, hắn chỉ cảm thấy luồng gió lạnh lẽo đến bủn rủn cả người đang giễu cợt sự thất bại của hắn.

“Ai bảo cô đến đây?” Hắn đột nhiên hỏi.

Nhan Khai Thần ngẩng đầu đáp: “Nghe nói Tiêu Vân Thành tìm anh.”

Tiết Vân Tần phá lên cười lạnh lùng, đang định cất lời thì phát hiện cổ họng mình đau không tưởng nooit, mở miệng nói thấy giọng đã khàn đặc nhưng hắn mặc kệ. “Cô giỏi thật! Cậu ta không tìm ra mà cô lại tìm ra. Chắc cậu ta đã nói hết với cô rồi hả?” Nói xong, hắn quay người, đứng trên đống gạch ngói, nhìn xuống chỗ nàng, hỏi tiếp: “Giờ… cô thấy tôi thế nào? Giống thứ gì hả?”

Chưa bao giờ Nhan Khai Thần nhìn thấy hắn trong bộ dạng này, nàng chợt thấy hơi sợ, nhưng bước chân vẫn tiến về phía trước mà không nghe theo sự sai khiến của lý trí. Nàng bất giác cười, đáp: “Giống gì hả? Chẳng phải giống đứa con mồ côi sao? Giống tôi! Đây là báo ứng của anh.”

Tiết Vân Tần hồ như quên mất phẫn nộ, nét mặt vẫn lặng như mặt nước tù. “Nhưng mẹ cô vẫn chưa chết!”

Nhan Khai Thần nhìn thẳng vào hắn, hỏi: “Vậy anh có thể trả mẹ cho tôi không?”

Tiết Vân Tần trầm mặc trong giây lát, dường như khiến cả hoàng hôn màu vàng úa đang chìm dần phía chân trời cũng trầm mặc theo. Cuối cùng, hắn đáp: “Xin lỗi! Không thể!”

“Vì sao?” Nhan Khai Thần hỏi lại.

Tiết Vân Tần hừ lạnh, không né tránh ánh mắt của nàng nữa, thẳng thắn đáp: “Vì mẹ cô là thím của Vương Kình Vũ! Kẻ phóng hỏa chắc chắn là thuộc hạ của hắn!”

Nghe Tiết Vân Tần nói, đột nhiên Nhan Khai Thần cảm thấy một luồng khí lạnh xuyên suốt cơ thể khiến toản thân đông cứng. Nàng bi phẫn nói: “Cứ cho là Tiểu Kim Đường phóng hỏa đốt viện dưỡng lão, nhưng chắc gì anh ấy đã biết! Lẽ nào biết rõ cha anh ở đây mà anh ấy dám cố ý phóng hỏa để anh trút giận lên mẹ tôi sao?! Chẳng lẽ báo ứng mà anh gặp phải vẫn chưa đủ nặng nề ư? Anh… anh nhất định đẩy tôi vào đường cùng giống như anh mới bằng lòng ư?”

Tiết Vân Tần bước thẳng tới trước mặt nàng, gần trong gang tấc nhưng lòng đã nguội lạnh. Hắn đột nhiên giơ tay ôm nàng vào lòng, không nói gì. Nhan Khai Thần không dám động đậy, áp sát vào ngực hắn, nói gấp gáp: “Vân Tần, huống hồ anh ấy không hề biết gì về chuyện của cha anh. Tôi xin anh! Tôi biết bây giờ anh rất buồn và chỉ muốn báo thù, nhưng anh không thể giết nhầm người vô tội được. Anh lý trí một chút được không? Tỉnh táo một chút được không? Anh tôi… anh tôi… anh ấy không làm chuyện đó đâu.”

“Mỗi khi đưa ra một quyết định trái với lương tâm, tôi đều tự dặn lòng mình: “Tiết Vân Tần, mày làm chuyện này là vì cha, bất đắc dĩ mới phải làm thôi!”, có như thế tôi mới thấy việc mình làm là hợp tình hợp lý. Nhưng thực ra đó chỉ là lời biện hộ, từ trước đến giờ tôi chỉ sống vì mình. Từ trước đến giờ đều chỉ sống vì mình!” Hắn nắm chặt tay, siết nàng chặt hơn. Làm như vậy khiến hắn cảm thấy không phải mình đang ôm Nhan Khai Thần mà là đang ôm Đoàn Tư Kỳ của quá khứ. Nhưng rất nhiều chuyện dĩ vãng giữa họ đã nhạt nhòa rồi, làm sao hắn có thể hồi tưởng lại từng chút, từng chút dấu vết xưa cũ? Huống hồ hiện giờ, Nhan Khai Thần đã là người đàn bà của Khang Thiếu Đình.

Hắn phá lên cười lạnh lùng, cắn nhẹ vào thùy tai nàng, nói: “Nhan Khai Thần! Khang Thiếu Đình yêu cô nhường ấy, nếu cậu ta biết chính cô giết chết cha cậu ta… Cô nói xem, liệu cậu ta có vui không?”

Nhan Khai Thần chới với như thể bị đẩy xuống vực sâu không đáy, nàng gào lên: “Đó là tại anh bắt tôi làm! Chính anh đã giết cha anh ấy! Không phải tôi!”

“Chột dạ à?” Tiết Vân Tần khẽ nới lỏng tay, nhưng ngay lập tức hắn lại ôm nàng chặt cứng. “Nhưng không ai được phép giết cha tôi! Kẻ nào dám, tôi sẽ giết chết kẻ ấy! Dẫu phải giết nhầm ba ngàn người, tôi cũng quyết không bỏ sót một người!” Hắn dùng hết sức ôm nàng vào lòng, khiến nàng muốn ngất xỉu, nhưng cuối cùng, hắn vẫn nới lỏng, rồi đột ngột buông tay ra.

Nhan Khai Thần khuỵu gối, trong theo bóng hắn rời đi, nước mắt bỗng chảy tràn trên má. “Tiết Vân Tần, kẻ thù của anh không phải mẹ tôi mà là tôi, Đoàn Tư Kỳ! Anh nhớ lấy!”

Tiết Vân Tần cúi xuống, bốc lấy nắm đất cháy đen thui, chầm chậm bỏ vào túi áo. Bởi trong nắm đất đó có lẫn tro cốt của cha hắn. Suốt đời, hắn sẽ ghi nhớ điều này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play