Mấy ngày liền, Tiết Vân Tần không ngừng chạy như con thoi đến thành ủy để hoàn tất một số thủ tục, mong sớm thích ứng với công việc. Hôm nay, vừa vặn không có chuyện gì quan trọng nên sau khi dùng cơm trưa, hắn liền ra ngôi đình mà mình vẫn thường đến, che báo lên mặt nghỉ ngơi trong giây lát. Tiểu Cửu thấy hắn không cần chạy đôn chạy đáo cả ngày nữa thì lòng thầm hân hoan. Cô vui vẻ bưng một cái khay tới, trong khay là một đĩa nho xanh không hạt mà hắn yêu thích, một đĩa ngó sen tẩm đường và một đĩa bánh ga tô hương bơ mà cô đã đến tận nhà hàng Tây mua về nữa.

Đúng lúc này, Đoàn Tư Kỳ tất tả đi tới, nhìn thấy cử chỉ thân mật của hai người, nàng ngượng ngùng cúi gằm mặt, nói: “Cậu Vân, bà Ba sai tôi mời cậu ra đình đằng kia ngồi chơi một lát, hôm nay vừa mới mang dưa mật tới, bà đợi cậu sang đó thưởng thức.”

“ Biết rồi.” Tiết Vân Tần vỗ nhẹ vào lưng Tiểu Cửu, ra hiệu cho cô đứng dậy. “Tiểu Cửu, em thay anh qua đó nhé. Anh thấy hơi đau đầu, không tiện đi lại, anh ở đây đợi em mang mấy miếng dưa về đấy.”

Tiểu Cửu ưỡn ẹo hột hồi mới miễn cưỡng đứng dậy. Đoàn Tư Kỳ thấy Tiểu Cửu đi rồi liền vội vàng chạy theo nhưng lại bị Tiết Vân Tần kéo tay áo lại. Nàng quay người, nhẫn nhịn hỏi một câu: “Cậu Vân còn gì sai bảo sao?”

Tiết Vân Tần mỉm cười, nói: “Cô đã xem xong cuốn sách tôi cho mượn chưa? Hoài Dung có tận tình chỉ bảo cho không?”

Không nhắc lại chuyện cũ thì thôi, vừa nhắc đến nàng đã không nén được lửa giận thầm nung nấu trong lòng mấy ngày nay, tuy ngoài miệng không dám trách móc nhưng thoáng chốc sắc mặt đã sa sầm.

“Nào dám xem. Cuốn sách bị cậu chủ đốt rồi.” Nàng cong môi đáp, thể hiện thái độ bất mãn với kẻ hãm hại mình.

“Ô, đốt thật à? Thôi vậy, chỉ cần sau này cậu ấy chịu dạy cô thì cũng không hoài công tôi vắt óc nghĩ kế giúp cô.”

Thấy “kẻ đầu sỏ tội lỗi” không những không ân hận nhận lỗi mà lại vênh vang như thể vừa lập được công lớn, Tư Kỳ thực không hiểu nổi “công” của hắn ta ở đâu.

“Công ư? Suýt nữa tôi đã bị cậu chủ quét ra khỏi nhà rồi đấy.”

“Không thế thì cô nghĩ cậu chủ sẽ tốt bụng dạy học cho cô chắc? Con mọt sách ấy không có hứng với bất kỳ thứ gì ngoài sách đâu. Cô ấy à… phải cảm tạ tôi ngàn lần ấy chứ.”

Nói rồi, Tiết Vân Tần ngắt một trái nho cho vào miệng. Trong một khoảnh khắc, hắn phát giác ánh mắt của Tư Kỳ đang vờn quanh đĩa bánh ga tô trong khay, ngay cả cơn giận khi nãy cũng đã tan thành mây khói, hắn liền chìa đĩa bánh ra hỏi nàng: “Chưa nhìn thấy thứ này bao giờ à?”

“Nhìn thấy rồi. Trước đây tôi có nhìn thấy trong tiệm bánh của bọn Tây ở đường tô giới Anh. Bao nhiêu người đứng xúm quanh nhà bếp, tò mò nhìn vào trong, khi ấy còn không biết thứ này có ăn được hay không.” Tư Kỳ thật thà đáp.

Hôm đó, nàng theo mẹ đi giao hàng ở tiệm may, đúng lúc đi ngang qua tiệm bánh. Đứng cách đó rất xa nhưng Tư Kỳ vẫn ngửi thấy mùi thơm. Khi ấy, nàng vẫn còn nhỏ, nghe người ta nói món ấy ăn được thế là cứ nằn nì đòi mẹ mua, cuối cùng bị ăn ngay một cái bạt tai.

“Thế cô biết cách ăn thứ này không?” Tiết Vân Tần lấy tay khoét một miếng kem, thoa lên môi nàng rồi đưa vào miệng mình. Vừa buông tay, ý cười đã hiện lên rạng rỡ trên mặt hắn. “Thấy chưa? Bánh của Tây phải ăn theo cách của Tây.”

Mặt Đoàn Tư Kỳ đỏ bừng lên, nàng vội vàng quệt miếng kem trên môi, không dám liếm trộm một cái nào.

“Cậu Vân, cậu thật là… Làm gì có cách ăn ấy!” Nàng trách hắn, mặt mày càng lúc càng đỏ rần rần, không sao kiểm soát nổi.

Tiết Vân Tần giả vờ hỏi lại: “Tôi làm sao? Người Tây khi chào hỏi còn thân mật áp má vào nhau, nói gì đến cách ăn. Người ta ở đất nước khác nên phong tục tập quán cũng khác với chúng ta. Chuyện này đâu có gì kì lạ mà cô nói cứ như thể tôi là tên háo sắc không bằng thế.”

Nói xong, hắn lại chưng ra vẻ mặt trách móc rồi vờ giận dỗi ngồi sang mé bên kia đình nhưng mắt vẫn liếc trộm, thấy Tư Kỳ líu ríu bước tới gần mình với vẻ đầy áy náy.

“Tôi… tôi không có ý đó. Chỉ tại tôi không rõ phong tục của người Tây nên mới trách cậu.”

“Nếu cô nuốt được mấy lời đó xuống bụng thì tôi sẽ nguôi giận.” Tiết Vân Tần bướng bỉnh nói, cố ý làm khó nàng.

Đoàn Tư Kỳ nghĩ nát óc vẫn không biết làm cách nào để thu hồi lại lời nói đã trót buông ra, thầm nhủ “rõ ràng cậu Vân cố tình làm khó mình đây mà”. Thì ra cậu Vân mà nàng vẫn ngỡ là tính tình hiền hòa và dễ gần cũng không sửa được cái tật cố hữu của đám công tử nhà giàu.

“Sao hả, không nghĩ ra à?” Lông mày Tiết Vân Tần khẽ nhướng lên, rõ ràng là ánh mắt khinh thị nhưng sao lại đa tình nhường ấy. “Để tôi gợi ý cho cô nhé. Cô chỉ cần ăn một miếng bánh ga tô theo phong cách Tây thì tôi sẽ tha lỗi. Nếu không… nha đầu nhà cô đã phạm phải một lỗi, đó là đắc tội với chủ.”

Hắn vừa dọa nàng vừa đưa ngón tay nghịch ngợm, vân vê bím tóc trước ngực nàng rồi tiện tay giật luôn sợi dây buộc tóc màu đỏ xuống. Sau đó, hắn giơ sợi dây lên, vung vẩy để nó hết đưa sang trái rồi lại sang phải trước mắt Tư Kỳ lúc này đang hoảng hốt, luống cuống buộc lại đuôi tóc.

“Nếu cô không ăn nhanh là tôi làm căng thật đấy.” Tiết Vân Tần thúc giục.

Đoàn Tư Kỳ đứng trước bàn, mắt nhìn chằm chằm vào đĩa bánh ga tô trong khay. Mảnh ký ức thơm mềm của thuở thiếu thời giờ đang ngóc đầu đợi nàng biến ảo ảnh thành sự thật, vậy mà không hiểu sao nàng lại thấy như tắc nghẹn ở cổ, chỉ sợ thực sự nuốt mất giấc mơ này. Sau cùng, nàng hạ quyết tâm, đưa tay quệt một miếng kem ở rìa chiếc bánh. Ngón tay nàng run rẩy chạm vào chiếc bánh ga tô thơm ngon chẳng khác nào đang chạm vào một bánh pháo.

Khó khăn lắm nàng mới lấy được một chút kem nhưng ánh mắt của Tiết Vân Tần cứ dính lấy ngón tay nàng như thể ngầm nhắc nhở nàng đừng quên quy tắc ăn bánh của người phương Tây. Không còn cách nào khác, nàng đành miễn cưỡng bước tới gần nhưng vẫn ngại đến nỗi không dám giơ tay lên, cứ cảm thấy mình thật lẳng lơ.

Đột nhiên, Tiết Vân Tần nắm lấy cổ tay nàng, đưa lên miệng mình thoa một vòng rồi đẩy trả lại, ép nàng ăn nốt chỗ kem còn dính trên đầu ngón tay. Thoáng chốc, mặt Tư Kỳ nóng ran lên, dù đã hít sâu mấy hơi nhưng vẫn không áp chế được sự hồi hộp không biết từ đâu ập đến. Người đột nhiên xuất hiện, bánh ga tô đột nhiên xuất hiện, cả tiếng tim đập loạn nhịp cũng đột nhiên xuất hiện. Tất cả mọi thứ đều quá đỗi ngông cuồng và phóng túng.

Nhìn nét mặt như cười như không của Tiết Vân Tần, Tư Kỳ cố tình lùi ra xa. Không biết thứ nàng vừa ăn là sự ngọt ngào hay thấp thỏm, dường như trong giấc mơ thuở thơ ấu, chiếc bánh đó thơm ngon hơn thứ mà nàng vừa ăn rất nhiều. Thì ra giấc mơ chỉ dành để hoài niệm chứ không phải là thứ ta có thể giành lấy được, giống như mùi vị chiếc bánh mà nàng mới ăn hôm nay hoàn toàn không phải mùi vị mà nàng từng tưởng tượng ra trong mơ.

Bất chợt một cơn gió lướt qua đình, thổi bay tờ báo trên ghế rơi xuống đất. Sự lạnh lẽo của cơn gió khiến Đoàn Tư Kỳ sực tỉnh như thể vừa lãnh một cái tát trời giáng. Nàng trấn tĩnh lại, cúi nhặt tờ báo rơi dưới chân lên và đưa cho Tiết Vân Tần. “Này, báo của cậu. Giờ có thể trả dây buộc tóc cho tôi được chưa?”

“Cô vẫn còn cầm khăn của tôi nhỉ?” Tiết Vân Tần mỉm cười trêu chọc, cuốn sợi dây đỏ quanh cổ tay thành một chiếc vòng nhỏ rồi cố tình giơ lên khoe nàng: “Thế nào? Đẹp không?”

Tư Kỳ nghĩ bụng, dù nàng có bảo là không đẹp thì chắc chắn hắn cũng sẽ không trả cho nàng. Nếu giờ nàng mang theo chiếc khăn đã giặt sạch sẽ ấy bên người thì đã có thể dùng nó làm vật trao đổi rồi. Tư Kỳ đành buông xuôi, tiện tay đưa tờ báo cho hắn, bất chợt một hàngchữ màu đen đập thẳng vào mắt nàng, tuy nàng không muốn đọc nhưng nó lại cứ hút lấy ánh mắt nàng: Tưởng Giới Thạch và Phùng Ngọc Tường đạt được thoả thuận tại hội nghị diễn ra ở Từ Châu, cùng bắt tay chống Cộng, chống Liên Xô. Hội nghị này đánh dấu sự hợp tác giữa Nam Kinh và Vũ Hán. Đúng là “cành đậu nấu hạt đậu”[1], số công nông tử vong lên tới hàng ngàn người.

Nàng lẩm nhẩm đọc trong miệng, thấy hai câu cuối khó hiểu nhất nên đọc lại lần nữa: Cành đậu nấu hạt đậu, số công nông tử vong lên tới hàng ngàn người. Cậu chủ từng giải thích cho nàng nghe về giai thoại bảy bước xuất khẩu thành thơ của Tào Thực, tuy nàng hiểu ý từng câu từng chữ nhưng lại không hiểu lắm về thời thế bấy giờ nên chẳng rõ vì sao họ lại dùng câu thành ngữ đó.

“Từ xưa, người Trung Quốc đã nổi tiếng là gà cùng một mẹ đấu đá nhau tới chết nên dù có chết bao nhiêu người đi chăng nữa thì cũng có gì đáng ngạc nhiên?” Tiết Vân Tần nói, khuôn mặt vẫn lạnh tanh như thường ngày.

“Nhưng số người chết lên tới hàng ngàn cơ mà. Những người này liên quan gì đến Tưởng Giới Thạch và Phùng Ngọc Tường chứ?” Tư Kỳ thật sự không hiểu. Bao nhiêu ngày chôn chân ở chốn viện sâu lầu cao, ngay cả thời gian về nhà thăm mẹ cũng chẳng có thì nàng lấy đâu thời gian tìm hiểu thế thời biến động ra sao.

Tiết Vân Tần khép hờ mắt, vừa ăn bánh vừa hỏi: “Ngay cả chuyện này mà cô cũng không biết sao? Thế hàng ngày Hoài Dung dạy cô những gì?”

“Dạy Đường thi, Tống từ. Cậu chủ giảng giải cặn kẽ lắm.” Tư Kỳ khẽ vênh cằm lên ra vẻ khoe khoang.

“Học những thứ của cổ nhân mà không thông hiểu chuyện hiện tại thì đúng là cứng nhắc. Ngày nay, phụ nữ không chỉ cần tận tuỵ ở nhà thêu thùa nấu nướng mà còn phải thông hiểu những chuyện xung quanh, nếu không có sống cũng u mê, lãng phí cả đời. Hoài Dung ngốc, còn cô là dại, kẻ ngốc người dại hợp nhau quá còn gì. Nếu thiên hạ toàn những người như cô cậu thì xã hội dễ quản lý biết bao. Chắc Hoài Dung chưa bao giờ cho cô đọc báo đâu nhỉ?” Tiết Vân Tần mỉa mai bằng giọng điệu lạnh băng.

“Thường ngày, cậu chủ không đọc báo, cậu bảo bây giờ năm nào mà chẳng như năm nào, đất nước có thay đổi ra sao thì cũng là chiêu trò của đảng chấp chính cả, chẳng can hệ gì đến bách tính, bởi thế cậu không muốn đọc báo. Đương nhiên cậu không đọc thì tôi cũng chẳng có cơ hội liếc qua.”

“Thế còn cô? Cô có muốn tìm hiểu thời cuộc không?”

Đoàn Tư Kỳ ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu, đáp: “Tôi muốn.”

Tiết Vân Tần chưa từng gặp người con gái nào có hứng thú với thời cuộc, ngay cả cô gái gần gũi với hắn nhất là Tiểu Cửu cũng vậy. Hôm nay, tại Tư Kỳ hỏi nên hắn mới có hứng giảng giải. “Nếu nói từ đầu chưa chắc cô đã hiểu hết, tôi chỉ nói mấy điểm đơn giản thế này. Tưởng Giới Thạch và Phùng Ngọc Tường là người của Quốc Dân Đảng, trong khi đa số thành viên Cộng Sản Đảng xuất thân từ giai cấp công nông. Tuy mấy năm trước hai đảng đã ký hiệp ước hợp tác nhưng từ trước đến nay giang sơn chỉ có một vua, thiên hạ không dung hai chúa, cuộc đấu tranh giữa hai đảng phái không thể chấm dứt chỉ bằng một tờ giấy cam kết. Đã có tranh đoạt thì tất phải có người chết, bởi vậy những năm tháng này chẳng được mấy ngày bình yên.”

“Ồ… Chả trách trên báo dùng câu thơ Cành đậu nấu hạt đậu để so sánh.” Nghe đến đây, Tư Kỳ cuối cùng cũng vỡ lẽ. Bất luận ai tranh đấu với ai thì đều là người trong một nhà cả. Nhưng cứ nghĩ đến những người dân vô tội phải chết thảm thương, nhớ đến mẹ và anh họ thì lòng nàng lại thấy lo lắng. Nàng vụt ngẩng đầu, hỏi: “Thế thì… Cậu Vân, vì sao họ gây mâu thuẫn với nhau lại cứ phải làm hại đến dân thường? Chẳng lẽ tất cả mọi người rồi sẽ bị giết chết hết sao?”

“Ai bảo họ chỉ là dân thường chứ. Có điều cô cũng chớ nghĩ nhiều làm gì, vẫn chưa loạn đến nước đó đâu. Thời điểm nội chiến thực sự vẫn chưa tới mà.”

Dứt lời, Tiết Vân Tần đột nhiên đứng dậy, đi về phía Tư Kỳ khiến nàng hơi hoảng, cảm giác như có vật gì đó đè nặng lên lồng ngực, sắp ngạt thở đến nơi rồi. Nhưng Tiết Vân Tần chỉ đi lướt qua nàng để bước tới bên người phụ nữ khác. Tiểu Cửu đã về. Đôi má trắng như trứng gà bóc của cô hây hây đỏ vì bị nắng chiếu. Cô liên tục đưa tay lên quệt mồ hôi như thể cố ý để cho Tiết Vân Tần nhìn thấy. Thấy hắn dang tay muốn ôm mình vào lòng, Tiểu Cửu hờn dỗi đặt miếng dưa mật vào tay hắn rồi giả vờ ngó lơ.

Giờ phút này, không còn sự đấu đá đảng phái nào nữa mà chỉ còn hai người họ. Tư Kỳ lặng lẽ rút lui, nhường lại sân khấu cho họ. Đó là điều duy nhất nàng có thể làm.

[1] Đây là một câu trong bài thơ Cành đậu nấu hạt đậu của Tào Thực. Tào Thực là con trai của Tào Tháo, từ nhỏ đã tỏ ra thông minh lanh lợi nên rất được Tào Tháo thương yêu, nhưng lại bị người anh là Tào Phi ghét bỏ. Sau khi Tào Phi lên làm Ngụy Vương, đã vin vào một chuyện nhỏ nhặt để đòi giết Tào Thực. Mẹ của Tào Thực ra sức khuyên can, Tào Phi liền ra lệnh cho Tào Thực trong vòng bảy bước phải làm xong một bài thơ. Kết quả, chưa cần đi hết bảy bước, Tào Thực đã làm xong. Nguyên văn bài thơ: Cành đậu nấu hạt đậu. Đậu trong nồi kêu khóc. Rằng cùng một gốc sinh. Sao mà đốt nhau gấp. Tào Thực mượn hình ảnh dùng cành đậu để đun nước luộc hạt đậu để nói về cảnh anh em trong nhà đấu đá, chém giết lẫn nhau thật bi thảm. Bài thơ đã làm Tào Phi cảm động và tha chết cho Tào Thực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play