Khóa huấn luyện kéo dài ba năm cuối cùng cũng kết thúc vào một ngày cuối xuân đầu hạ năm 1931. Hôm đó vừa đúng tết Đoan Ngọ. Để kỉ niệm ngày mất của nhà thơ vĩ đại Khuất Nguyên, dân gian thường tổ chức khá nhiều hoạt động chúc mừng, nhưng hoạt động náo nhiệt nhất phải kể đến là hội đua thuyền rồng và ăn bánh chưng. Đó là cách tốt nhất khiến những đứa trẻ không thể nào quên tết Đoan Ngọ.
Để đón tết, các học viên của tổ A trong doanh trại lần lượt thể hiện khả năng làm một lồng bánh chưng theo hương vị của vùng miền mình. Bất kể mùi vị ra sao, bất kể một số người nấu hỏng nhưng họ đều không để ý, ai nấy cắm đầu ăn. Tư Kỳ là người duy nhất quê ở Vũ Hán, nàng đặc biệt làm món sủi cảo xoắn mà chỉ dịp lễ tết, mẹ mới làm cho nàng ăn. Nàng muốn chúc mừng lễ tốt nghiệp trước.
Nàng đưa đồ ăn cho Tóc hai bím ngồi ngay cạnh, ra hiệu đưa cho người kế tiếp để mọi người cùng nếm thử. Kết quả, ngoại trừ Tăng Cửu Nhã nhón tay bốc một miếng, những người khác đều bị miếng bánh chưng trong tay làm cổ họng tắc nghẹn, họ liên tục uống nước, vô vị hết chỗ nói. “Rắc!” Tiếng cắn sủi cảo giòn tan vang lên, vừng rắc trên lớp bánh bay lả tả lên quần áo Tăng Cửu Nhã, cô ta tiện tay phủi vụn bánh, tiếp tục ăn bữa cuối cùng trong trại huấn luyện. Vì ngày mai họ phải đối mặt với bài trắc nghiệm ứng biến cuối cùng. Có lẽ bài thi này sẽ hà khắc hơn nhưng bài thi chuyên môn trước đây rất nhiều. Giờ đây, cả kí túc xá chỉ còn hơn ba mươi học viên, liệu ngày mai có còn may mắn ngồi đây tụ tập với nhau hay không, chẳng ai dám nói chắc.
Cuối cùng, Tóc hai bím để nghị mọi người làm gì đó trước lễ tốt nghiệp để ghi nhớ tình bạn cùng phòng đặc biệt này suốt đời. Nhưng điều kiện có hạn, mặc dù ba mươi người cùng hợp lại ở khu nhà của tổ A nhưng họ vẫn không có không gian tự do rộng lớn, nên chỉ có thể tổ chức những hoạt động đơn giản. Nghĩ đi nghĩ lại, Tóc hai bím thấy cả hội đồng ca một bài mà trên lớp vẫn thường hát là hợp lý hơn cả. Hát để thể hiện tình cảm lúc chia tay cũng được, để giã từ những đè nén bấy lâu nay cũng chẳng sao, chủ yếu cô ta muốn lưu lại chút ít hồi ức trước lễ tốt nghiệp.
“Nhưng trên lớp ngày nào cũng chỉ hát bài Ca ngợi quốc phụ*, chẳng lẽ chúng ta cũng hát bài này sao?” Tuy Tăng Cửu Nhã tán đồng nhưng vẫn có ý kiến. Tóc hai bím nhíu mày suy nghĩ rồi quay sang mọi người, hỏi: “Các cậu có đề nghị nào hay ho không?”
(*.Quốc phụ: chỉ Tôn Trung Sơn)
“Hay là bài Mãn giang hồng?”
“Chúng mình có đi đánh trận đâu mà hát bái đó!” Tóc hai bím lập tức phủ quyết đề nghị của một học viên. Mọi người nhìn nhau, không nghĩ ra nổi bài hát nào. Tư Kỳ nghĩ ngày mai cả hội sẽ chia tay nhau mỗi đứa một phương, chợt nhớ đên bài hát của Lý Thục Đồng. Thế là nàng để nghị: “Hết đêm nay, mai đã là lễ tốt nghiệp rồi, hay chúng ta hát bài Tống biệt ca nhé!”
“Hay đấy! Sao tớ lại không nhớ ra nhỉ?” Tóc hai bím sực tỉnh, quay đầu trưng cầu ý kiến của các bạn, ai cũng khen hay. Tuy đã chọn được bài hát nhưng khó khăn mới lại bày ra trước mắt. Trong trại huấn luyện, đây là hành vi bị nghiêm cấm tuyệt đối. Đến nước này, ngay cả Tóc hai bím tích cực nhất cũng ủ rũ ngồi tự vào ghế, không nghĩ ra cách đối phó nào.
“Chúng ta không nên kháng cự lại mệnh lệnh của huấn luyện viên chỉ vì chuyện nhỏ này, phải không?” Tăng Cửu Nhã phân tích thiệt hơn. Cô ta không muốn làm cánh chim đầu đàn trong vụ này.
Các học viên khác không biết đến mỗi tư tình giữa Tăng Cửu Nhã và huấn luyện viên Quảng nhưng Tư Kỳ lại rất rõ. Cũng như Tăng Cửu Nhã nhận ra mối quan hệ giữa Tư Kỳ và Tiết Vân Tần rất không bình thường vậy. Bởi thế nên trước mắt bạn bè, họ thường cố tỏ ra tương thân tương ái, nhưng sau lưng lại khống chế điểm yếu của đối phương, tuy nhiên họ không bao giờ chạm đến lãnh thổ của đối phương. Có điều chớp mắt thôi, cả hai sẽ tốt nghiệp, lớp vỏ hòa bình bên ngoài dường như cũng không nhất thiết phải duy trì nữa. Thế là Tư Kỳ đặt tay lên vai Tăng Cửu Nhã, đưa một miếng sủi cảo vào tận miệng cô ta rồi nói: “Tôi không biết người khác thế nào, nhưng nếu cậu chịu bỏ ra nhiều công sức hơn thì chắc không gì là không thể đạt được. Cho cậu miếng sủi cảo này, mong cậu vượt vũ môn thành công, ngày càng bay cao hơn nữa.”
Tăng Cửu Nhã cười nhạt, không nói không rằng cầm lấy miếng sủi cảo đầy thành ý của cô bạn cùng lớp. Cô ta biết Tư Kỳ vẫn hận cô ta vì nhiều lần bị cô ta ngấm ngầm hãm hại. Chắc nhân lúc sắp tốt nghiệp, Tư Kỳ muốn chì dâu mắng hòe đây mà. Tăng Cửu Nhã cũng gắp một miếng bánh chưng, lịch sự đưa lại, nói: “Thế thì cậu nhất định phải ăn bánh chưng do chính tay tớ gói. Đừng nhìn bề ngoài mà nghĩ nó tầm thường, bên trong chưa nhiều thứ lắm đấy. Cũng giống như cậu, cậu có bản lĩnh khiến người khác luôn phải kinh ngạc.”
“Ha ha ha! Tôi vốn nghĩ nên gọi là giấu kim trong bọc vải mới thỏa đáng. Nhưng không ngờ cậu lại so sánh tôi với bánh chưng, đúng là ngốc nghếch như nhau.” Tư Kỳ nghịch tóc bạn, như thể đang nói đùa.
Đúng lúc này, Tóc hai bím chen ngang, đặt tay lên vai hai người, khẽ mỉm cười, nói: “Các cậu còn lòng dạ nói đùa nữa, chi bằng nghĩ đối sách đi!”
“Nhất định phải hát bằng miệng à?”
“Cậu nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ có thể không cần dùng miệng mà vẫn hát được?” Tóc hai bím không hiểu ý của Tư Kỳ.
Tư Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ về phía phòng điện báo mà hằng ngày họ vẫn phải luyện tập, giải thích: “Hát chỉ là hình thức, còn hát bằng miệng chẳng qua là một trong những phương pháp thể hiện, chứ không phải phương pháp duy nhất. Chỉ cần chúng ta lắng nghe bằng cả trái tim thì vạn vật đều có thể trở thành âm luật, cũng có thể trở thành công cụ hát. Mấy năm trước, ai biết đàn cổ cầm có thể tấu thành khúc nhạc? Tương tự như vậy, nhiều năm sau, có ai ngờ máy điện báo lại biết hát? Chắc không có điều khoản nào quy định chúng ta không được phép dùng máy điện báo để hát, đúng không?”
Tóc hai bím bán tín bán nghi, nói: “Nói là nói như vậy, nhưng giờ có phải thời gian luyện tập đâu. Huống hồ chúng ta cũng thi môn này xong rồi, làm sao sờ đến máy điện báo được nữa?”
“Chuyện này thì phải nhờ đến đặc quyền của tổ trưởng mới giải quyết được, dù sao nếu lỡ không may xảy ra chuyện gì thì đã có người gánh vác hộ. Cậu thấy tớ nói đúng không, số 11?” Dứt lời, Tư Kỳ quay lại hỏi ý của số 11 một cách nghiêm túc. Nàng nghĩ chắc Tăng Cửu Nhã sẽ không từ chối. Từ trước đến nay, Tăng Cửu Nhã luôn là người không giỏi từ chối nhất.
Là tổ trưởng, đương nhiên Tăng Cửu Nhã có nghĩa vụ trình bày yêu cầu của học viên trong tổ với huấn luyện viên. Huấn luyện viên Quảng không có lý do gì để từ chối lời thỉnh cầu của cô ta. Cuối cùng, các học viên được phép vào phòng điện báo trong vòng một tiếng, nhưng phải có chuyên viên đến hiện trường giám sát để phòng xảy ra chuyện bất ngờ.
Đến nơi, Tư Kỳ ngồi vào vị trí của mình, nàng chợt thấy hơi nuối tiếc, dù sao chiếc bàn này đã bầu bạn với nàng những ba năm ròng. Tăng Cửu Nhã ngồi kế bên cũng âm thầm đấu tranh với nàng suốt ba năm. Bất luận là chuyện vui hay không vui thì ba năm đó toàn bộ là những gì nàng có thể nhớ được. Bao nhiêu chuyện xảy ra dường như đều hiện về trước mắt.
Ngày mai lại là một thử thách. Sau mỗi cuộc thi luôn có người thân quen bên cạnh ra đi, từng người, từng người một. Giờ đây, cây hồi hương rậm rạp xanh là nhờ ba năm qua đã tắm đẫm máu và nước mắt của bao học viên. Ngày mai, ai sẽ là kẻ bại trận trên trường thi và phải ngủ một giấc vĩnh viễn dưới gốc cây đây? Mà dù tốt nghiệp thuận lợi thì tương lai sẽ sắp đặt cuộc đời của họ như thế nào?
Tư Kỳ không thích thương xuân sầu thu, nhưng lúc này, nàng cũng không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, khe khẽ nói với cô bạn Tăng Cửu Nhã đang trầm tư bên cạnh: “Tuy tôi và cậu không có thiện cảm với nhau nhưng dù sao vẫn là bạn cùng lớp. Hi vọng giờ này ngày mai, chúng ta đều sống sót.”
“Cậu cũng vậy.” Tăng Cửu Nhã lạnh nhạt đáp lại một câu, nhưng ngay sau đó lại tươi cười nói tiếp: “Hi vọng tớ và vậu có thể đấu đá nhau đến đầu bạc răng long.”
Tư Kỳ nghe xong, chỉ mỉm cười, không nói gì.
Nếu không bước vào trại huấn luyện, có lẽ người đáng ghét nhất cũng có thể trở thành bạn tốt. Nhưng nếu không có trại huấn luyện thì làm sao họ gặp được nhau và có thể đấu đá nhau đến tận bây giờ? Tư Kỳ đeo tai nghe lên, quyết định nhờ sóng điện vô hình truyền từng câu, từng chữ mang nỗi buồn mênh mang đến cửa sổ nhận điện tín bên cạnh. Trong tai nghe vang lên một tràng điện mã dài. Đó chính là Tống biệt ca của họ. Mọi người cùng chia sẻ bài hát với người cùng bàn qua máy điện báo, vừa hoài niệm về tình bạn của hai người vừa nói lời chia tay sau cuối. Chỉ hi vọng ba mươi người ngồi trong phòng hôm nay có thể cùng nhau hát vang khúc Tồng biệt ca vào ngày mai.
Cỏ non trải tận chân trời
Đường xưa đình cổ nửa vời sắc xanh
Gió đưa rặng liễu mong manh
Sáo chiều văng vẳng tròng trành hoàng hôn
Chân trời góc bể cô đơn
Tri âm kẻ mất người còn chẳng hay
Mượn bầu rượu ủ mem cay
Đêm tàn uống cạn mê say cuối cùng
Canh khuya chợt tỉnh giấc nồng
Không còn cô lẻ cũng không lạnh lùng.
…
Bữa sáng hôm ấy, Tóc hai bím cố tình đổi chỗ cho Tăng Cửu Nhã. Cô nàng ngả vào người Tư Kỳ, vừa húp ngụm cháo vửa khẽ khàng hỏi: “Tớ muốn hỏi cậu một chuyện, cậu phải trả lời thành thật đấy.”
“Ừm. Cậu hỏi đi.” Đoàn Tư Kỳ vừa nhai màn thầy vừa nghiêm túc trả lời.
“Nếu có ngày cậu trở thành địch thủ của tớ, cậu có nương tay với tớ không?”
Một câu hỏi không thể trả lời, tuy chỉ cần đáp “Có” hay “Không”, nhưng Tư Kỳ quả thực không thể khẳng định câu trả lời của mình, đành đưa ra đáp án lập lờ: “Tớ không biết, có lẽ phải đến lúc đó tớ mới trả lời cậu được.” Ngay sau đó, nhân lúc nỗi thất vọng của Tóc hai bím chưa lan rộng khắp mặt, nàng hỏi lại: “Còn cậu? Nếu tớ là đối thủ của cậu, cậu có xuống tay giết tớ không?”
Tóc hai bím trầm tư phân vân rất lâu, cuối cùng cũng nặn ra câu trả lời: “Tớ cũng không biết… Thôi, chúng ta đừng bao giờ làm đối thủ của nhau là được mà.”
Tư Kỳ cười hồn nhiên, nhét màn thầu vào miệng Tóc hai bím đang ngồi thẫn thờ. Vừa lúc ấy, nàng nhìn thấy Tăng Cửu Nhã nhếch mép cười, giữa hai đầu lông mày toát lên vẻ lạnh nhạt như thể câu chuyện của hai người hoàn toàn không đáng quan tâm. Tư Kỳ thầm nghĩ nếu đối thủ là Tóc hai bím, nàng nhất định sẽ xoay ngược mũi súng, cho mình một phát đạn mà không cần do dự.
Cuộc nói chuyện với Tóc hai bím kết thúc chưa lâu thì kì thi cuối cùng của Tư Kỳ đã chính thức bắt đầu. Nàng buộc sợi dây màu đỏ lên cánh tay phải, trong vòng năm phút, nàng phải tìm ra mục tiêu buộc dây vải màu vàng trong dãy phòng nằm sau phòng hối cải, trong khi đó, khẩu súng phát cho nàng lại nằm trong chiếc hòm ở lối vào phía đông. Tư Kỳ tháo hộp đạn ra một cách thành thạo, kiểm tra số đạn có thể sử dụng, và kinh ngạc phát hiện hộp đạn hoàn toàn trống rỗng. Không hề có viên đạn nào! Rõ ràng họ muốn đẩy nàng vào chỗ chết đây mà. Tuy huấn luyện viên không nói rõ nàng cần bắt sống hay giết chết mục tiêu nhưng giờ nàng chẳng có viên đạn nào, đồng nghĩa với việc nàng đã để mất ưu thế lớn nhất của mình. Đúng lúc này, Tư Kỳ chợt nghe thấy một động tĩnh khác thường ở phía sau lưng, dường như có người đang rón rén bước tới, càng lúc càng gần… gần đến nỗi chỉ cách một cánh cửa, đến nỗi có thê nghe rõ hơi thở hồi hộp và gấp gáp của đối phương…
“Rầm!” Cánh cửa bị mở toang. Hai khẩu súng, bốn con mắt lập tức nhìn thẳng vào đối phương, không dám lơi lỏng giây phút nào. Tư Kỳ biết đây là chốt chặn cuối cùng, ai khống chế được đối phương trước, người ấy mới có cơ hội sống sót. Chỉ có điều nàng không thể ngờ rằng, đối thủ của nàng lại là Tóc hai bím. Bây giờ không còn là vấn đề lựa chọn như thế nào nữa mà là nàng phải làm gì với Tóc hai bím cũng đang kinh ngạc tột độ đứng đằng kia. Rõ ràng tay cô ta đang run rẩy, cô ta cũng không muốn tin vào tất cả những gì đang diễn ra trước mắt.
“Sao lại là cậu?”
“Sao lại là cậu?”
Không hẹn mà cả hai cùng hoảng hốt thốt lên, nhưng không ai chịu bỏ súng xuống trước. Đến thời khắc sinh tử then chốt, liệu tình bạn có thể vững như bàn thạch để chiến thắng sự đáng sợ và nanh ác của Tử Thần, chiến thắng dòng máu tươi ròng ròng chảy ra từ huyệt thái dương và cả những cỗ tử thi rữa nát bốc mùi hôi thối mà bọn ruồi nhặng, dòi bọ vô cùng yêu thích hay không? Nghĩ đến những điều đó, Tư Kỳ càng nắm súng chặt hơn. Nàng không muốn sát hại người bạn duy nhất của mình, nhưng nàng cũng không muốn phải chết ở đây. Thế là Tư Kỳ liền nghĩ ra một cách, có lẽ đó là cách duy nhất giúp cả hai thoát khỏi hoàn cảnh ngặt nghèo này.
“Nghe tớ nói này! Có lẽ có một cách giúp chúng ta không cần tàn sát lẫn nhau mà vận vượt qua kì thi.”
“Cách gì?” Quả thực, Tóc hai bím cũng không muốn hạ độc thủ với bạn mình.
“Ngồi đợi ở đây năm phút, chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài. Huấn luyện viên chỉ nói chúng ta phải tìm được mục tiêu, chứ không nói phải nhất định giết chết mục tiêu, đúng không? Hơn nữa, trong trường hợp thực lực đôi bên ngang nhau thì vẫn có khả năng xảy ra kết quả hòa. Đương nhiên đó là suy nghĩ của riêng tớ, nếu cậu không đồng ý thì chúng ta chỉ còn cách duy nhất là lao vào tử chiến.” Tư Kỳ cảm thấy những lời vừa nói hơi trái với lương tâm, ít nhiều xen việc tư lẫn việc công. Nhưng bây giờ nàng chỉ có thể nghĩ ra cách ấy. Lẽ nào họ cứ phải đấu đá nhau anh sống tôi chết thì mới chứng tỏ được mình là người xuất sắc? Nhìn Tóc hai bím, nàng thấy cô bạn đã dao động, thậm chí gần như đạt được thỏa thuận…
Nhưng giữa lúc ấy, đột nhiên nàng nhìn thấy một người, đúng hơn là nhìn thấy một cánh tay đang giơ súng chĩa thẳng vào gáy của Tóc hai bím. Tiếng súng vang lên xé nát ý tưởng vừa thốt ra thành từng mảnh vụn. Tóc hai bím ngã xuống trong chớp mắt. Giết người mà vẫn giữ được bình tĩnh, ngoài huấn luyện viên Quảng ra, Tăng Cửu Nhã là người thứ hai. Bây giờ, Tư Kỳ đã hoàn toàn hiểu được vì sao họ lại chọn nhau. Về điểm này, Tăng Cửu Nhã rất giống huấn luyện viên Quảng, đồng thời cũng rất giống sự tàn độc của một người nữa.
Trong khi Tư Kỳ còn bàng hoàng thì Tăng Cửu Nhã lại vô cùng ngạo nghễ trước màn lột xác ngoạn mục này, vì cô ta muốn trở thành đặc công giỏi nhất. “Đừng trưng vẻ mặt đau đớn và tội nghiệp đó ra làm gì! Tình bạn, tình đồng môn ấu trĩ của các cô chẳng khác nào kẻ ngu nói mơ. Tôi không tin cô sẽ không nổ súng giết chết kẻ đang muốn đòi mạng cô.” Tăng Cửu Nhã giơ cánh tay phải lên, trên đó buộc mảnh dây vải màu vàng chóe. Thì là mục tiêu thực sự mà Tư Kỳ phải đối phó là Tăng Cửu Nhã! Thế còn Tóc hai bím? Sao cô ấy lại xuất hiện ở đây?
Tăng Cửu Nhã nhìn thấu thắc mắc của Tư Kỳ, cô ta có lòng tốt nhắc nhở: “Cô thấy kì lạ vì sao trên cánh tay tôi lại buộc dây vải màu vàng phải không? Cô nên lật xác cô ta lại, nhìn xem sau lưng cô ta được sơn màu gì.”
“Cô nói vậy là có ý gì? Chẳng nhẽ lần này là thi tay ba sao?” Theo lời gợi ý, cuối cùng Tư Kỳ cũng phát hiện ra bí mật của nhiệm vụ lần này. Nàng luôn ngỡ trong trường thi chỉ có hai người quyết đấu, thì ra là ba người. Ai bảo lời huấn luyện viên Quảng nói nhất định đáng tin? Lại lần nữa nàng bị họ lừa! “Rõ rồi! Máu tím sau lưng số 14 nhất định là mục tiêu mà cô cần truy sát. Huấn luyện viên cố ý không buộc dây vải vào cánh tay phải của cô ấy vì muốn cuộc tàn sát của ba chúng ta càng kịch liệt. Có phải bây giờ cô cũng muốn giải quyết tôi cho xong, sau đó trở thành người chiến thằng cuối cùng và một mình bước ra khỏi cánh cửa này không?!”
“Điều đó còn phải xem cô có chịu phối hợp với tôi không.” Tăng Cửu Nhã nở một nụ cười ngọt ngào, dường như đây chỉ là trò chơi bịt mắt bắt dê của trẻ con. Người đi tìm không bao giờ căng thẳng bằng người đi trốn, cũng giống như hiện giờ cô ta đang nắm trong tay sinh mệnh của nàng vậy.
Tư Kỳ giật mình phát hiện, tuy trong tất cả các kì thi lớn nhỏ suốt ba năm qua, điểm của nàng luôn cao hơn của cô ta một chút, nhưng hình như ở một vài điểm quan trọng, số 11 mạnh hơn hẳn nàng. Nàng khinh khỉnh nói: “Tôi thực sự khâm phục cô đấy. Có lẽ đây là điểm duy nhất mà cô mạnh hơn tôi.”
Tăng Cửu Nhã cườitươi rói trước lời khen đầy ý mỉa mai của nàng. Hai lúm đồng tiền sau hoắm như hai chiếc hộp đổ đầy đường mật, nhìn đã thấy ngấy. Trước đây, vì muốn bảo vệ bản thân, chuyện gì cô ta cũng chịu thỏa hiệp. “Không từ thủ đoạn” cũng là thủ đoạn để giành được thành công mà cô ta cho rằng vô cùng hợp lý. Cô ta luôn nỗ lực hết mình để rời khỏi cái nơi quái quỷ này, chấp nhận thử thách mới và công thành danh toại. Bây giờ, không ai có thể cản trở lý tưởng này của cô ta, bởi cô ta đã trả giá cho tất cả!
Lúc này, Tư Kỳ ưỡn ngực, nói: “Nhưng đáng tiếc, giờ cô chỉ có thể giữ mãi vị trí số hai đó thôi!” Dứt lời, nàng chậm rãi bước đến, vờ như đang nắm chắc phần thắng trong tay. Thực ra nàng đang muốn phân tán sự chú ý của Tăng Cửu Nhã và giẫm lên khẩu súng của Tóc hai bím. Đương nhiên, Tăng Cửu Nhã không phải người dễ đối phó, trên thực tế cô ta đã để ý đến khẩu súng đó từ lâu. “Xem ra cô rất muốn có nó thì phải.”
Tư Kỳ giật mình, nhưng mặt vẫn lạnh lùng, không tỏ thái độ gì. “Đúng vậy! Tôi muốn có cái mạng của cô.”
“Hình như không phải thế.” Tăng Cửu Nhã nghiêng đầu và bắt đầu phỏng đoán. “Tôi thấy… hình như cô muốn có khẩu súng của cô ta. Lẽ nào đạn trong khẩu súng trên tay cô không đủ để bắn tôi? Hay trong đó không có đạn?”
Tăng Cửu Nhã nói ra câu ấy khiến nỗi lo lắng của Tư Kỳ lập tức tan biến. Nếu Tăng Cửu Nhã biết chắc súng của nàng không có đạn thì cô ta đã nổ súng từ lâu rồi, nhưng cô ta vẫn chấp nhận đứng đôi co với nàng, không cần nghĩ cũng hiểu nội tình ẩn chứa bên trong. Nghĩ vậy, nàng càng không cần e dè, lại gần xác của Tóc hai bím. Thấy vậy, Tăng Cửu Nhã mới sực tỉnh mình vừa lỡ lời để lộ chân tướng. Thế là cô ta cũng chẳng cần kiêng dè gì nữa, lao thẳng đến chỗ xác của Tóc hai bím với ý đồ cướp vũ khí trước một bước, Tư Kỳ sớm đã nhận ra mục đích của cô ta, nàng liền quét chân, ngáng cô ta ngã nhào xuống đất, cùng lúc đó nhanh chóng kéo xác Tóc hai bím về phía mình và rút súng ra. Bây giờ, nàng đang chía thẳng súng vào gáy Tăng Cửu Nhã.
“Nổ súng đi!” Tăng Cửu Nhã tức giận hét lên, cô ta không cam tâm làm tù binh. Cô ta đã cố gắng để được sống đến thế, khát vọng thành công đến thế mà tại sao lại chậm chân hơn đối thủ một bước?! Tuy Tư Kỳ do dự nhưng điều đó không có nghĩa là nàng muốn mở lòng từ bi. Đang định ghim một viên đạn vào đâu cô ta để báo thù cho Tóc hai bím thì năm phút thi đã kết thúc. Nàng định vứt bỏ hết quy tắc để bóp cò thì giám khảo đã tìm thấy hai người. Trong khoảnh khắc, Tăng Cửu Nhã phá lên cười như hóa điên, cười ra nước mắt, bởi khẩu súng trong tay cô ta cũng không có đạn. Viên đạn duy nhất, cô ta đã găm vào đầu Tóc hai bím đang bị mấy tên lính kéo xác đi.
Cô ta giơ súng lên, cố tình huơ đi huơ lại trước mặt Tư Kỳ như để chúc mừng nàng đã thoát khỏi bàn tay Thần Chết, rồi cất giọng châm biếm: “Ha ha ha! Nhìn thấy chưa? Súng tôi không có đạn! Súng của cô cũng thế phải không? Nhưng rất may, tôi không những không chết mà còn thắng cả cô! Cho dù cô lấy được súng của số 14 thì đã sao? Nó đâu có tác dụng gì. Trong cuộc thi này, tôi mới là người chiến thằng đích thực! Ha ha ha…”
Lời chọc ngoáy của cô ta không hề sai. Sai ở chỗ Tư Kỳ đã không tàn nhẫn hơn, lẽ ra nàng không nên chừa cho cô ta một giây phút nào. Kẻ đáng phải biến mất khỏi cõi đời này nhất lại ngạo nghễ chiến thắng, người không đáng phải ra đi nhất lại bị quẳng xuống dưới hồ làm bạn với những bộ hài cốt khác, chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Bài thi vừa rồi muốn kiểm tra khả năng ứng biến của học viên, kết quả là từ ba mươi người giờ chỉ còn hai mươi tư người.
Nhưng kết quả đó vẫn chưa làm các huấn luyện viên hài lòng, thậm chí họ còn thấy hoài nghi, quét mắt nhìn khắp lượt các nữ học viên đang đứng trên thao trường. Tiết Vân Tần vừa vẫy tay, mấy binh sĩ đứng nghiêm trang đợi lệnh lập tức khênh mười hai chiếc bàn đến, bày thành một hàng dọc, không biết trên bàn để thứ gì vì đã được phủ bằng một tấm vải buồm. Huấn luyện viên Quảng bước tới, hạ lệnh: “Tất cả bước vào vị trí! Đừng nghiêm trước bàn!”
Các cô gái răm rắp tuân theo yêu cầu của cấp trên, người nào người nấy bước vào vị trí của mình. Điều khiến Tư Kỳ cảm thấy đáng tiếc nhất là đối diện nàng lúc này là số 23 chứ không phải con người mà nàng căm ghét tới tận xương tủy kia. Đương nhiên kẻ đáng hận nhất vẫn là các huấn luyện viên luôn tìm mọi cách giày vò các cô.
Say này Tư Kỳ mời biết, trong ba người tham gia thi, có một người dùng súng không có đạn, một người được phát một viên đạn, và người cuối cùng được phát ba viên. Nhiệm vụ của họ giống như một phản ứng sinh tồn trong chuỗi thức ăn của thể giới hoang dã, nàng phải bắt được người buộc dây vải vàng, người buộc dây vải vàng phải truy sát người được sơn màu tím, còn người được sơn màu tím lại phải tìm cách giết người mang dây vải đỏ là nàng. Một kế hoạch hoàn hảo! Nàng không thể không thán phục những kẻ trong đầu lúc nào cũng theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo bới lông tìm vết. Tiết Vân Tần đã nói một câu rất thâm thúy: “Đừng cho rằng đây là một trò chơi giết người vô bổ. Các cô cần phải biết nhiều lúc mình sẽ phải đối diện với tình huống như vậy ngoài đời.” Ý nghĩa của câu này là các cô không bao giờ được phép mềm lòng mà nương tay, gặp ma phải giết ma, gặp Phật phải giết Phật. Để bảo vệ bí mật này, những học viên không thể tốt nghiệp đã phải dùng tính mạng của mình để chứng minh với tổ chức, họ sẽ không bao giờ tiết lộ chuyện này với bất cứ ai. Bây giờ bày ra trước mắt nàng lại là một trận quyết đấu sinh tử nữa.
Khi các binh sĩ lật tung tấm vải buồm phủ mặt bàn ra, cuối cùng Tư Kỳ cũng biết bí mật ẩn dấu bên dưới là gì. Một khẩu súng, một con dao găm và một con dao dài. Cô nghe huấn luyện viên Quảng thong thả cất giọng quan cách, sau khi diễn giải một hồi, anh ta kết luận lại trọng điểm. Thì ra đây là bài thi cuối cùng để kiểm tra phản ứng của học viên. Luật thi là khi tiếng còi cất lên, các học viên buộc phải chọn lấy vũ khí mình muốn sử dụng để đối phó với đối thủ trước mặt trong thời gian ngắn nhất. Mục đích của bài thi là kiểm tra tốc độ của học viên, và cái giá phải trả khi thất bại chính là tính mạng của họ. Một vài học viên không đồng ý, thậm chí có người còn bắt đầu khóc to, hi vọng huấn luyện viên nhân từ nới lỏng luật lệ.
Tư Kỳ nhìn hai học viên đang òa khóc nức nở, rất thông cảm với họ. Nếu là họ, chắc nàng cũng không đủ dũng khí để hạ thủ giết chết em gái ruột của mình. Nhưng số phận luôn luôn tàn nhẫn như vậy, hai chị em song sinh lại trở thành đối thủ sống còn của nhau. Hoặc là chị sống, hoặc là em sống! Nghe tiếng khóc bi ai của họ, các học viên đều thấy thương xót và buồn thay cho họ, nhưng cảnh tượng đó trong con mắt của huấn luyện viên Quảng lại trở thành hành vi gây nhiễu loạn lòng quân nghiêm trọng. Anh ta quay sang Tiết Vân Tần, tỏ ý muốn xin chỉ thị của cấp trên. Tiết Vân Tần chắp tay sau lưng, bước đến gần chỗ gặp song sinh, rút khăn tay đưa cho cô chị đang khóc đến sưng mắt, nói: “Lau đi! Để thế này thật khó coi!” Cô chị cảm ơn và cầm lấy chiếc khăn nhưng không dám đưa lên mặt lau mà lấy mu bàn tay quệt nước mắt, còn khăn thì vẫn cầm khư khư trong tay.
Đột nhiên, Tư Kỳ nghe thấy một tiếng “bịch” vang lên, cô gái đó quỳ sụp xuống trước mặt Tiết Vân Tần, dập đầu bôm bốp rồi ngước mắt nhìn chỉ huy, xem hắn có thể thương xót chị em cô một chút không. Tiết Vân Tần cúi đầu nhìn nữ học viên đang quỳ mọp dưới chân mình, rồi hắn mỉm cười, gạt những sợi tóc che lấp vết thương trên trán cô gái, vết máu tỏa ra mùi tanh nồng. Một khuôn mặt rất trong sáng và ưa nhìn. Sau vài giây, hắn chậm rãi cất tiếng hỏi: “Đối với cô, em gái quan trọng hơn nhiệm vụ, phải không?” Rồi hắn lại nhìn về phía cô em đang quỳ ở ngay sau lưng chị, dịu dàng hỏi: “Nếu chị gái là vật cản của cô thì cô sẽ nhượng bộ, đúng không?”
Họ đều im lặng. Im lặng tức là đồng ý.
Tiết Vân Tần ngẩng đầu, nhặt mảnh vải buồm dưới đất lên, lau sạch đầu ngón tay vừa sờ vào tóc của cô chị. Khoảnh khắc hắn quay người đi, hai tên lính đứng cạnh liền chĩa thẳng mũi súng vào đầu hai cô gái. Hai tiếng súng đanh gọn vang lên kết liễu mạng sống của hai con người. Tiếng súng giống như quả đạn pháo bị kích hoạt, nổ tung vào âm thầm để lại một cái hố sâu hoẵm trong lòng những học viên còn lại. Hai sinh mệnh vừa mới hừng hực sức sống đột nhiên biến mất ngay trước mắt họ, nhưng vết máu để lại trên người những học viên đứng cạnh đó thì mãi mãi không thể tiêu biến. Vệt máu lạnh băng. Trong hai mươi hai học viên còn lại như được nhuộm một lớp mem gốm đỏ thắm, trông rất đẹp, rất diễm lệ, rất nhiếp hồn đoạt phách.
“Bất kể kể địch là ai, các cô đều phải dốc sức hoàn thành mọi nhiệm vụ trong kế hoạch được giao. Bởi vì đó mới là tất cả của các cô, đồng thời cũng là giá trị tồn tại của các cô.” Không ai dám lên tiếng phản đối lời của Tiết Vân Tần. Dù các học viên đều thương cảm cho hai chị em kia, đều bất mãn với kiểu tàn sát mất hết tính người này, nhưng điều họ có thể làm chỉ là dời mắt khỏi hai cái xác đầy máu và nhìn chằm chằm vào chiếc bàn có ba vũ khí cho họ lựa chọn. Có lẽ hốc mắt của rất nhiều người vẫn còn ươn ướt hơi nóng, nhưng họ phải kiềm chế để thứ chất lỏng ấy không thể trào ra. Họ cố nuốt ngược nước mắt vào trong, cũng giống như Tư Kỳ vậy.
Tiếng còi đột ngột vang lên, các học viên chạy như bay đến cướp vũ khí trên bàn. Tư Kỳ không chọn súng. Nhân lúc đối phương chưa kịp nổ súng, nàng liền cắm phập con dao găm vào đúng tim cô ta. Tuy dao găm không có uy lực bằng súng nhưng khi chiến đấu ở cự li gần thì nó lại thần tốc hơn nhiều và cũng gây ra vết thương chí mạng hơn súng. Lúc rút dao ra, nàng mới dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của đối phương. Đôi mắt của số 23 thường mở lớn mỗi khi khoe khoang thành tích của mình cho chúng bạn, giờ đây, chúng đang trợn trừng lên, to như hai đồng xu. Bị cơn đau dữ dội giày vò, khuôn mặt cô ta nhăn nhó biến dạng, trông chẳng khác những kẻ sắp chết là mấy. Tư Kỳ đột nhiên nhớ đến cậu học viên từng bại dưới tay nàng. Mỗi lần nghĩ đến anh ta, nàng lại không ngăn được cơn ớn lạnh xâm chiếm cơ thể. Càng lúc nàng càng cảm thấy sau sống lưng có vô số bàn tay lạnh thấu xương đang chậm rãi vuốt ve, rồi chúng đột nhiên bóp chặt lấy cổ họng nàng, khiến nàng gần như tắt thở.
Quay người lại, đưa mắt nhìn quanh, xác người nằm la liệt trên mặt đất trong chẳng khác nào cảnh tượng dưới âm ty địa ngục. Trong nháy mắt, hai mươi con người chỉ còn lại mười một. Người ta khênh từng thi thể đi, vết máu lan trên đất nhanh chóng được gió hong khô hoặc ăn sâu bám rễ vào lòng đất. Tuy cuộc thi đã kết thúc nhưng chẳng ai có ý định rời khỏi hiện trường, mọi người vẫn giữ nguyên tư thế khi giết người, không hề nhúc nhích. Đương nhiên có người không hề bị cảm xúc tác động. Tăng Cửu Nhã bỏ đi. Cô ta không muốn mình giống những kẻ khác, bởi cô ta và họ vốn không chung đường. Có lẽ ngày mai cô ta sẽ rời khỏi đây, có cảm thương hay không cũng nào có ý nghĩagì. Có lẽ trước khi trở nên lạnh lùng, cô ta cũng từng có tấm lòng lương thiện, chỉ có điều cô ta đã bị đẩy vào bước đường bất đắc dĩ. Vậy thì vì sao các huấn luyện viên – những người đã dựng nên tất cả kế hoạch này lại làm vậy?
Trước khi Tiết Vân Tần rời đi, Tư Kỳ không nhịn được, bật hỏi: “Tôi thực sự không hiểu! Lẽ nào đây chính là khóa huấn luyện đặc biệt mà chỉ huy vẫn thường tuyên truyền và đề xướng hay sao? Chẳng lẽ anh thực sự cho rằng phải thông qua cuộc tàn sát hàng loạt mới có thể chứng minh được năng lực cao thấp, những người còn sống sót mới là những tinh binh được các người lựa chọn sao?”
“Không có gì phải hoài nghi. Tôi cũng được trui rèn như thế.”
Hắn từng trải quá quá khứ giống hiện thực nàng đang trải qua sao? Vậy mà hắn nói câu ấy mới nhẹ tênh làm sao. Trong thoáng chốc, câu nói ấy khiến Tư Kỳ lạc lối.
Có lẽ đối với một số người, bản thân quá khứ đã là một tội nghiệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT