Trong trại huấn luyện [7]

Type-er: Recca

Lập đông, tháng Quý Hợi, là một ngày đặc biệt.

Tư Kỳ và đa số học viên mong đợi ngày này đã lâu, một số còn nóng lòng chờ được quyết một trận tranh tài cao thấp. Vì hôm nay là ngày thi theo nhóm. Lần thi này hoàn toàn khác với những lần trước, ba tổ A, B, C sẽ lần lượt chấp hành nhiệm vụ, mỗi lần năm người. Đồng thời, học viên không được thông báo trước mình sẽ được giao nhiệm vụ gì, chỉ khi huấn luyện viên Quảng ra chỉ thị riêng thì họ mới biết. Còn nội dung nhiệm vụ thì bắt buộc phải tuyệt đối bảo mật.

Tư Kỳ thuộc nhóm thứ ba. Nàng bước về phía phòng giáo vụ, nhận tờ giấy từ tay huấn luyện viên Quảng, trên đó ghi rõ thời gian, địa điểm và việc cần ứng phó. Trước khi rời khỏi doanh trại, Thu Nhan thay một bộ xường xám kẻ ca rô màu xanh sẫm cho Tư Kỳ, còn trang điểm nhẹ cho nàng nữa. Đương nhiên không có học viên này muốn nhân cơ hội này tháo chạy, vì những giám sát viên luôn theo họ như hình với bóng và sẵn sàng ra tay chặt đứt chân những kẻ đào ngũ. Tư Kỳ chưa bao giờ có ý định chạy trốn, lần này được giao nhiệm vụ, nàng quyết phải giành hạng nhất.

Tại quán rượu Tiểu Đào Nguyên lâu lắm chưa trở lại, nàng tìm thấy người liên lạc ngồi gần cửa ra vào. Đó là một chàng trai rất trẻ. Lúc nhìn thấy nàng, anh chàng bẽn lẽn cười, lúm đồng tiền thấp thoáng một bên má càng tô đậm dáng vẻ trẻ con của cậu ta và dáng vẻ đó hoàn toàn không ăn nhập với chiếc áo dài màu xanh thiên thanh trên người.

“Xin hỏi, ở đây có người ngồi chưa?” Tư Kỳ lịch sự hỏi rồi chỉ vào vị trí còn trống bên cạnh cậu ta.

Cậu ta lắc đầu, đáp: “Chưa có ai ngồi đâu.”

Nhận ra ám hiệu, Tư Kỳ liền thoải mái ngồi xuống ghế. Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ mang đồ ăn đến, Tư Kỳ cũng nhân tiện gọi luôn cho mình một suất. Dường như cậu thanh niên đã đói vàng cả mắt nên chỉ cắm đầu vào đĩa cơm, chẳng nói chẳng rằng. Để xác định chính xác hơn, Tư Kỳ mân mê mấy hạt lạc trong cái đĩa nhỏ, vừa ăn vừa bày lạc lên bàn. Nếu đối phương đúng là người của tổ chức thì chắc chắn cậu ta sẽ để ý đến hành động của cô.

“Đồ ăn của cô đến hay chưa?” Cậu thanh niên vừa nhai cơm vừa lúng búng hỏi.

“Qua cửa sổ thấy họ đang làm, đâu nhanh thế được.”

Nghe vậy, cậu thanh niên cười, đặt chiếc cặp tài liệu lên bàn rồi tiếp tục vùi đầu ăn cơm. Tư Kỳ lặng lẽ thò tay xuống dưới bàn rồi gõ theo nhịp. Trước khi cậu thanh niên rời đi, cô đã có được câu trả lời của đối phương.

HEAVEN 113.

HEAVEN nghĩa là thiên đường.

Mỗi người đều có định nghĩa riêng về thiên đường. Ví dụ như nhà ở, người Trung Quốc rất cầu kì trong việc tạo ra không gian sống sao cho khách đến cảm thấy thoải mái như đang ở trong chính ngôi nhà của mình, đặc biệt là khách sạn. Ngày nay, người ta lại thịnh hành mốt Đông Tây kết hợp, nên hai từ “thiên đường” vốn mang đầy màu sắc lãng mạn của phương Tây lập tức được khắc trên biển hiệu của một khách sạn mới khai trương. Tư Kỳ xách túi đường đường bước vào khách sạn. Tiền trong túi đủ để nàng ở liền ba ngày trong khách sạn sang trọng nhất khu này, bao gồm cả việc boa tiền cho nhân viên. Bởi vậy, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực đi một cách tự tin. Dưới sự nhiệt tình tiếp đãi của nhân viên phục vụ, nàng hỏi phòng số 113 có khách đặt chưa, được biết chưa có ai ở, nàng liền đặt phòng đó. Đồng thời, nàng còn boa cho nhân viên phục vụ một khoản tiền kha khá.

Không lâu sau, tiếng gọi cửa gấp gáp vọng vào, người làm sổ sách đã đến. Nhiệm vụ của Tư Kỳ là phải mang toàn bộ sổ sách tài chính về doanh trại một cách an toàn. Chỉ vậy mà thôi.

“Sổ cái đâu?” Nàng chìa tay về phía cậu thanh niên vừa gặp.

Cậu ta vội vàng móc một tập sổ dày trong cặp ra, đẩy về phía nàng, nói: “Đây là bản gốc, cô giữ cẩn thận đấy.”

“Tôi biết rồi.” Tư Kỳ giở từng trang để xem, dù nàng không thông thạo chuyên ngành này lắm, nhưng cũng không thể bỏ qua quá trình kiểm tra hàng hóa được. Rõ ràng cậu thanh niên này đang rất sốt ruột, cậu ta liên tục giục giã: “Chẳng lẽ tôi dám làm điêu chắc? Tôi không ở đây lâu được đâu.”

“Anh vội cũng chẳng ích gì. Tôi vẫn chưa kiểm tra xong.” Tư Kỳ không đếm xỉa đến thái độ của cậu ta, tiếp tục lật xem từng trang. Đột nhiên, nàng phát hiện ở rìa dưới của một vài trang có dính một chấm mực đỏ, chắc là một loại màu vẽ. Nàng giả vờ không nhìn rõ con số bên trên, đưa quyển sổ vào tận sát mặt. Nàng ngửi kĩ, một mùi hương thoang thoảng đưa lên. Tư Kỳ sinh nghi, liền nhanh tay vừa giở vừa đọc qua. Vì nàng để sổ sát mặt lên vô tình quệt môi vào trang sổ, ngay lập tức hiểu ra vấn đề.

Gập cuốn sổ lại, nàng hỏi dò cậu thanh niên: “Đích thân anh làm sổ à?”

“Buồn cười! Không tự mình làm thì sao người ta lại gọi tôi là người làm sổ.” Cậu ta bắt đầu mất kiên nhẫn, cứ như kiến bò trong chảo nóng.

“Nghĩa là toàn bộ sổ sách ở đây đều do anh làm hả?”

“Đương nhiên! Nếu không có chuyện gì quan trọng thì tôi về trước đây, kẻo lại lỡ việc.” Cậu ta không để đối phương kịp nói câu gì đã vội cắp cặp định bỏ đi. Tư Kỳ lấy luôn dao găm, thứ vũ khí duy nhất trong người nàng ra, gí cán dao vào sau hông đối phương. Cậu ta run bắn lên, không dám nhúc nhích.

“Cô … làm gì vậy? Chớ làm bậy!” Cậu ta lắp bắp nói.

“Nếu anh không nói thật, tôi không đảm bảo mình không lỡ tay nổ súng.” Tư Kỳ thúc cán dao mạnh thêm một chút, gằn giọng hỏi: “Sổ sách thật để ở đâu?”

“Tôi đưa cho cô rồi đó. Bản gốc đấy còn gì.”

“Chẳng lẽ anh có thói quen tô son lúc làm sổ sách?”

“Cô nói vậy là có ý gì?” Giọng cậu ta đột nhiên trở lên gượng gạo.

Tư Kỳ cười khẩy. “Nếu anh không có thói quen tô son khi làm sổ sách thì sao một số trang bên trong lại dính vết son môi? Đừng nói với tôi là người đàn bà của anh cố tình để lại đấy nhé!”

“Chuyện này… Chuyện này đúng là tôi bất cẩn để bạn gái xem sổ sách thật, trong lúc giằng co, có thể cô ấy vô tình chạm môi vào sổ. Nhưng điều đó cũng không thể chứng minh sổ sách này là giả!”

“Nếu chẳng may chạm môi vào thật thì cũng chỉ có thể dính một vệt vào cuối trang, chứ không thể dính vào mép trang như thế này, càng không thể chuẩn xác đến mức chỉ dính có hai trang mà thôi. Chỉ khi một mình ngồi làm sổ sách mới có thể bất cẩn để chạm vào mặt khi giở sang trang khác. Làm sổ sách vốn là công việc vất vả, càng làm lâu đầu càng cúi xuống thấp để nhìn cho rõ. Huống hồ, những con số ở phần sau viết ngoáy hơn ở phần trước rất nhiều, điều đó chứng tỏ cuốn sổ này được làm gấp trong một vài ngày, chứ không phải được ghi chép lại hằng ngày. Nếu anh còn không giao nộp sổ thật ra đây, tôi đành coi anh là kẻ giả mạo.” Tư Kỳ thúc cán dao nhắc nhở, nếu cậu ta còn không chịu ngoan ngoãn hợp tác thì tự lãnh hậu quả.

Cậu thanh niên đột nhiên thở dài, giọng nói cũng mềm hơn: “Được rồi. Tôi sẽ giao cho cô.”

Dứt lời, cậu ta quay phắt người lại, định túm lấy cổ tay Tư Kỳ, vừa hay nhìn thấy khẩu súng trên tay nàng là giả. Cậu ta lập tức bạo gan hẳn lên, muốn đấu tay đôi với nàng để gột rửa nỗi nhục bị đàn bà lừa gạt. Lúc đầu, Tư Kỳ còn cố gắng chống cự, nhưng về sau, điểm yếu về thể lực của phụ nữ càng lúc càng lộ rõ. Trong khi đó, kỹ thuật đối kháng của cậu thanh niên này cũng phải qua trường lớp đào tạo đàng hoàng, vì một số động tác hoàn toàn giống với những gì nàng được học ở trại huấn luyện. Thấy mình sắp thua, Tư Kỳ chợt nghĩ ra một cách, nàng hét lớn: “Anh là học viên mà huấn luyện viên Quảng cử tới đây phải không?” Cậu thanh niên ngạc nhiên dừng tay lại, Tư Kỳ chớp thời cơ đánh lén cậu ta. Trong lúc cậu ta còn đang quằn quại vì đau thì nàng đã nhặt dao găm lên, kề vào cổ cậu ta.

“Sao cô biết tôi là học viên trong trại huấn luyện?” Cậu thanh niên không thể chấp nhận sự thật mình bị một cô gái khống chế, nhất là khi chiến thắng đã gần ngay trước mặt. Nhưng điều cậu ta muốn biết nhất là sao nàng biết được lai lịch thật sự của mình. Lúc giao nhiệm vụ, huấn luyện viên Quảng đâu có dặn dò điều này.

Ban đầu, Tư Kỳ còn lờ mờ phỏng đoán, nhưng giờ thì không cần nữa, nàng nói chắc như đinh đóng cột. “Vậy là tôi đã đoán đúng.”

“Không thể có chuyện đó!”

“Đương nhiên tôi phải cảm ơn câu nói vô ý của anh. Chắc anh cũng biết, Vũ Hán có ba điểm gác ở ba nơi, trong ba điểm gác ấy, chỉ có một cổng đóng cửa sớm nhất. Bây giờ còn khá sớm so với thời điểm đóng cửa của hai điểm gác còn lại. Nếu không phải anh vội đến Quan Sơn thì việc gì phải bỏ đi ngay? Hơn nữa, tuổi tác như anh mà tay nghề làm sổ sách lại cừ khôi nhường này, e rằng cả nước cũng không tìm được mấy người. Đương nhiên tất cả những điều này đều là phỏng đoán, không ngờ anh thừa nhận nhanh như thế.” Từ trước đến giờ, vận may rất ít khi mỉm cười với nàng, nhưng lần này nàng đã lội ngược dòng thành công.

Cuối cùng, theo lời khai của học viên đó, nàng tìm thấy một cuốn sổ khác nằm trong tầng dưới cùng của chiếc cặp. Có điều, Tư Kỳ, vẫn hoài nghi về tính xác thực của cuốn sổ này. Nàng giả vờ thả cậu ta đi rồi lặng lẽ bám theo. Tư Kỳ thấy cậu ta không đi về con đường hướng đến Quan Sơn mà lại ngoặt sang một tiệm bán đồ cổ để mua một bức tranh chữ. Nàng đang thắc mắc thì đột nhiên không thấy bức tranh chữ cậu ta đang cầm trong tay đâu nữa. Rõ ràng giữa đường cậu ta không hề tiếp xúc với ai, cũng không vứt bất cứ thứ gì đi, càng không có khả năng giấu nó trong cặp vì không thể nhét vừa. Trừ phi cậu ta xé bức tranh làm hai mảnh. Vì đoán thế nên nàng cũng cảm thấy chiếc cặp phồng hơn trước một chút. Nàng chợt nhớ đến mấy trờ cổ lỗ sĩ mà hồi xưa họ từng dùng để hãm hại nàng phải đeo xiềng xích vào ngục. Bây giờ đến lượt nàng diễn lại trò đó.

Cậu học viên nam kia vội vàng trở về doanh trại, mấy lần còn gọi xe kéo chở, nhưng phu xe vừa nghe cậu ta nói muốn đi Quan Sơn thì đều không chịu chở. Thứ nhất vì đường tới đó quá xa, thứ hai vì sợ lỡ thời gian đóng cổng thành. Có một phu xe trông khá to khỏe đã hoa mắt vì tiền nên chấp nhận vụ làm ăn này. Ban đầu, cậu thanh niên không để ý lắm, nhưng sau đó, cậu ta phát hiện người phu xe cứ kéo xe đi lòng vòng, không chịu đi theo đường chính mà toàn đi xuyên qua các hang cùng ngõ hẻm. Bây giờ, con phố nơi họ đi qua là phố đèn đỏ nổi tiếng ở Vũ Hán, gái bán hoa ngoại tỉnh lượn lờ qua lại trong những bộ trang phục nóng muốn bỏng mắt. Người phu xe không cẩn thận làm nước bùn trên mặt đường bắn vào giày của một cô kĩ nữ trông rất đanh đá, cô ta lập tức giật tay áo phu xe lại rồi quay đầu hô hoán chị em chặn đường. Cậu thanh niên lèm bèm rủa mình số đen, không thèm ngồi xe nữa, trả luôn tiền cho tay phu xe đang cãi nhau đến nỗi đỏ mặt tía tai. Nào ngờ, cậu ta vừa mới chìa tiền ra thì cả đám kĩ nữ trên phố lập tức thay đổi mục tiêu, đổ xô về phía cậu ta. Có cô còn vô liểm sỉ tới mức vừa sờ soạng vừa hôn cậu thanh niên, mấy lần cậu ta muốn đẩy họ ra nhưng các cô gái cứ ưỡn khuôn ngực cao đầy của mình lên khiến cậu ta cũng khó lòng cưỡng lại.

“Làm cái gì thế?” Cậu ta thấy có người giật mất chiếc cặp của mình, liền giơ tay ra túm cổ đối phương. Thì ra là một thằng nhóc chỉ tầm mười ba, mười bốn tuổi.

“Hì hì… Đại thiếu gia, con chỉ vô tình chạm phải… Không phải cố tình đâu.” Thằng trộm con toét miệng cười, răng cửa còn gãy mất một chiếc, chẳng trách nó nói ngọng, nghe không rõ lời. Đám kĩ nữ đang bám lấy cậu thanh niên chỉ tay vào mặt thằng trộm con, cười giả lả vạch tôi: “Anh chớ tin lời thằng ranh con này. Lần nào bị người ta tóm cổ cũng nói thế, bọn tôi thuộc lòng bài của nó rồi.” Thằng trộm con bị vạch trần chân tướng, đành nhăn nhở cười xin tha mạng. Cậu thanh niên thấy thằng nhóc còn ít tuổi nên tha cho nó. Dù sao trong cặp cũng chẳng có thứ gì quan trọng. Nhưng vừa nghĩ lại, cậu ta giật mình sờ vào thắt lưng theo thói quen rồi hoảng hốt phát hiện chiếc khăn lụa rút từ bức tranh chữ ra đã không cánh mà bay. Đây chính là thứ huấn luyện viên Quảng dán vào bức tranh trước lúc cậu ta khởi hành, đồng thời dặn dò bất luận thế nào cũng phải mang vật này về. Bởi thế, trước khi thực hiện nhiệm vụ liên lạc, cậu ta đã đặc biệt kí gửi bức tranh ở cửa hàng đồ cổ rồi cầm hai cuốn sổ giả tới chỗ hẹn. Nhưng bây giờ, “cuốn sổ” thật lại đột nhiên mất tích, mặc dù giá trị của nó không lớn nhưng cũng đủ bắt cậu ta lấy cả mạng sống ra mà đền. Cậu thanh niên hốt hoảng đẩy hết đám kĩ nữ đang bám lấy mình ra, chạy thục mạng đuổi theo thằng nhóc ăn trộm. Trong khi đó, tên trộm thực sự lại đang gần trong gang tấc. Đó chính là diệu kế của Tư Kỳ.

Cậu ta đâu thể ngờ rằng trong đám kĩ nữ mặt bự phấn kia lại có nàng, càng không thể ngờ tất cả đám kĩ nữ và cả tay phu xe đều là trợ thủ mà nàng bỏ tiền ra thuê. Còn thằng nhóc ăn trộm thực chất là em trai của cô kĩ nữ lên tiếng vạch tội nó. Tư Kỳ tin chỉ cần bỏ tiền ra thì không trò hay nào là không diễn được. Chính nàng cũng từng vì thế mà rơi xuống địa ngục lao tù.

Khi Tư Kỳ trở về doanh trại và giao nộp chiếc khăn lụa cho huấn luyện viên Quảng, anh ta chau mày, không nói năng gì, chỉ bảo nàng về kí túc xá.

Vài ngày sau, kết quả cuộc thi được công bố. Trước khi công bố một ngày, cả doanh trại được hưởng đặc ân không cần lên lớp vào buổi chiều, huấn luyện viên cho phép họ nghỉ ngơi trong kí túc xá. Giữa lúc nhàn rỗi chuyện phiếm, các học viên bắt đầu hỏi han tình trạng hoàn thành nhiệm vụ của nhau. Tóc hai bím nhanh nhảu nói trước. Cô ta chạy đến cạnh Tư Kỳ, tay phải đặt lên vai số 23 cũng đang châu đầu vào nghe, miệng hớn hở khoe: “Nhìn bộ dạng giấu giấu giếm giếm của các cậu mà ngứa mắt. Dù sao mai cũng công bố kết quả rồi nên tớ chẳng có gì phải kiêng dè. Không phải nói ngoa chứ lần này tớ hoàn thành nhiệm vụ một trận nhừ tử.” Số 23 nghe xong, bĩu môi, giễu cợt: “Lại lên cơn à? Thôi thôi… đừng có nói phét!”

“Cái cậu này, tớ mà thèm nói dối à! Thằng oắt đó định lừa lấy sổ sách của tớ nhưng không thành công, không ngờ hắn dám giở thủ đoạn bỉ ổi ra để khống chế rồi cướp sổ ngay trên người tớ. Nhưng tớ đâu phải con ngốc…”

“Đợi đã! Ý cậu là nhiệm vụ của cậu là mang sổ sách về chứ không phải đến chỗ người liên lạc để lấy sổ sách à?” Tư Kỳ đột nhiên ngắt lời Tóc hai bím đang say sưa kể chuyện. Cô ta ngập ngừng đáp: “Ừ, cả hội đều thế mà. Huấn luyện viên Quảng đưa cho nhóm tớ hai cuốn sổ tài chính giả, lệnh cho bọn tớ giao cho người liên lạc cầm về. Có điều, huấn luyện viên còn ra lệnh mang thêm cả chiếc khăn lụa thật đi nữa, không những vậy, nhất định phải mang về bằng được. Kết quả, thằng oắt kia phát hiện cuốn sổ là giả, liền quay sang cướp đồ thật, hi hi hi…” Tóc hai bím nhếch môi cười với vẻ đắc ý. “Đáng tiếc, cô nương đây không phải loại dễ bắt nạt. Tuy thằng oắt đó nom cũng sáng sủa ra phết, khiến cô nương đây cũng động lòng thương xót … Nhưng nhiệm vụ vẫn là nhiệm vụ, sao tớ có thể để tiểu mĩ nam muốn gì được nấy.”

“Thế chẳng phải … cậu và thằng oắt đó … đã va chạm thân mật sao? Nếu là thời trước thì cậu đã cắm sừng hôn phu tương lai của mình rồi đấy!” Số 23 lém lỉnh trêu chọc khiến Tóc hai bím tức giận, lập tức nhào về số 23, nhéo má cô bạn. So với sự vui vẻ, ồn ào của nhóm này, những học viên khác có phần khép nép hơn, không vui vẻ trêu đùa như thường ngày, chắc tại không hoàn thành nhiệm vụ nên mặt mũi họ mới buồn xo thế kia. Tư Kỳ cảm thấy khó hiểu, tại sao cùng một nhóm mà nhiệm vụ của các học viên khác là đưa sổ sách, trong khi nhiệm vụ của nàng lại là đi lấy sổ sách về. Không biết nhiệm vụ của số 11 có giống của nàng không, mấy hôm nay, số 11 luôn trong trạng thái im lặng, dường như không hề quan tâm đến những lời bình luận phỏng đoán của đám bạn. Đang mải nghĩ, nàng chợt thấy số 11 trở về. Gần đây, cô ta rất hay ra ngoài, ăn tối xong là không thấy bóng dáng đâu, không biết bận bịu chuyện gì.

“Số 12, cô Thu bảo cậu sang phòng giáo vụ gặp cô ấy.” Tăng Cửu Nhã có vẻ bực bội, nói xong liền ngả người xuống giường, chẳng buồn động đậy gì nữa. Tư Kỳ định hỏi chuyện, nhưng thấy dáng vẻ Tăng Cửu Nhã như vậy thì lại thôi, nhanh chóng đến phòng giáo vụ. Dọc dường, nàng nghĩ mãi mà vẫn không hiểu Thu Nhan tìm mình có việc gì, chắc không phải để nói chuyện phiếm chứ. Vừa ngẩng đầu lên, Tư Kỳ bỗng nhìn thấy ở phía bên kia hàng rào sắt có hai binh sĩ đang áp giải một học viên nam, đó chính là “anh kế toán” đã bại trận dưới tay nàng. Nhìn cậu ta run lên bần bật khi bị súng ống uy hiếp, nàng không thể liên hệ nổi hình tượng này với sự hung hăng của cậu ta mấy hôm trước.

Nàng bất giác dừng lại, một cảm xúc phức tạp chợt nhen lên trong lòng. Đột nhiên, học viên nam đó vùng thoát khỏi sự khống chế của binh lính, chạy như điên về phía nàng. Tuy hàng rào sắt đã cản bước chân của cậu ta nhưng vẫn không thể ngăn được cơn phẫn nộ gần như điên cuồng. Mặc kệ cơn mưa đấm đá dã man của hai binh sĩ, mặc cho những cái gai sắt đâm vào da thịt khiến lòng bàn tay đầm đìa máu, hai tay cậu ta vẫn níu chặt lấy lưới sắt không chịu buông. Tư Kỳ rất hiểu tâm trạng ấy, càng hiểu được nỗi oán hận khôn xiết ánh lên trong đôi mắt vằn đỏ tia máu của cậu ta.

Nhưng cậu ta không hề thốt ra một lời nào, ngay cả một tiếng nguyền rủa nàng cũng không có, chỉ trợn trừng hai mắt, chiếu thẳng vào người nàng. Chẳng trách hồi ấy, trước khi bị mang ra hành hình, hai mắt nàng cũng bị bịt chặt lại. Thì ra ngay cả những tên đao phủ cứng bóng vía nhất, đã chặt đầu vô số người cũng không thể chịu nổi ánh mắt của kẻ tử tù trước khi chết. Ánh mắt ấy còn đáng sợ hơn cả những lời nguyền rủa độc địa nhất trên thế giới này. Tư Kỳ bất giác thấy mủi lòng. Nhưng ngay lập tức, nàng tự cảnh báo mình sự thương xót ấy chẳng khác gì sói thương thỏ chết. Nàng không muốn mình cũng giả tạo như vậy.

“Tôi rất muốn thông cảm với anh, nhưng…” Nàng nhìn cậu ta, khó khăn lắm mới thốt nên lời. “Giả sử người thất bại trong nhiệm vụ lần này là tôi thì anh có thể nói một câu xin lỗi với tôi không?” Cậu học viên kia không thể trả lời giả thuyết này, điều duy nhất cậu ta có thể làm là điên cuồng đập đầu vào lưới sắt. Tiếc thay, đập như vậy chỉ khiến máu trên trán cậu ta chảy xuống che mờ cả khuôn mặt.

Tư Kỳ quay phắt người đi, không dám nhìn cậu ta thêm một phúc nào nước. Nỗi oán hận vô hình như một bàn tay khổng lồ đen đúa, bất kể nàng đi về hướng nào, đi nhanh đến mức nào thì nó vẫn có cách khống chế nàng. Nhưng có ai biết nỗ lực mà nàng phải bỏ ra gấp ba lần học viên nam kia, thậm chí là gấp ba lần tất cả học viên trong doanh trại? Họ chỉ cần bỏ công sức trong khoảng thời gian vỏn vẹn bốn tháng, nhưng nàng đã phải bỏ ra những một năm bốn tháng ròng rã. Chẳng lẽ nàng không đáng giành được chiến thắng? Đâu ai biết nàng đã phải trải qua những ngày tháng cực khổ trong phòng giam bẩn thỉu đó. Đó chính là lời nói thật lòng mà nàng vĩnh viễn không thể thốt ra được. Nàng lừa cậu ta đến mất mạng thì đã sao? Tại cậu ta kém cỏi hơn nàng thôi! Cũng không ai biết, để hoàn thành nhiệm vụ, nàng đã phải làm những gì với người liên lạc trong hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi đó. Nàng đã lừa tất cả mọi người trong hang cùng ngõ hẻm gần Tiểu Đào Nguyên, ép mình phải nhớ lại tất cả những tuyến đường phức tạp ở đó trong thời gian ngắn nhất, phải ghi nhớ từng ngôi nhà, từng cửa hiệu nằm trên đoạn đường này. Thậm chí trước khi đến khách sạn Heaven, nàng dã dò dẫn đi hết những con ngõ xung quanh. Bởi chỉ khi làm đủ tất cả các bài tập, nàng mới có cơ hội giành chiến thắng. Thế giới này là vậy, người ta chỉ quan tâm đến kết quả cuối cùng. Huấn luyện viên không bao giờ để ý đến công sức mà anh bỏ ra trong cả quả trình, điều họ quan tâm là anh có khả năng hoàn thành nhiệm vụ hay không. Lời nhận xét không chứa đựng một sắc thái tình cảm nào buộc người ta phải bất nhân, phải tê liệt cảm xúc. Vậy thì chiến thắng của nàng có điểm nào không đúng?

Vậy mà vì sao… vì sao nàng lại cảm thấy áy náy, cắn rứt lương tâm trước thất bại của cậu ta? Rốt cuộc nàng đang buồn vì chuyện gì?

Đột nhiên, sau lưng nàng vang lên tiếng súng. Không vang vọng mà rất trầm đục. Trong tích tắc, Tư Kỳ không nhấc nổi chân lên nữa. Những giọt nước lạnh buốt không ngừng chảy trên mặt, cảm giác này còn khiến người ta tê cóng hơn cả những ngày tuyết rơi đông giá nhất. Nàng đưa tay lau, thì ra là giọt nước mắt quá đỗi nhỏ bé của mình. Thế rồi nàng chạy đi như bay. Nàng phải rời khỏi tấm lưới sắt lạnh lẽo, băng giá kia, càng xa càng tốt…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play