Lizzie nhảy cẫng lên và vẫy vẫy phong thư trên đầu.

‘Bà ấy đồng ý! Con đã được chấp nhận! Bắt đầu từ mồng 1 tháng 10, trong vòng 6 tuần, có thể lâu hơn thế! Tuyệt phải không ạ?’

‘Lizzie, giá mà bố có chút ý tưởng nào để biết con đang nói về cái gì’, bố cô nói, uống hết cốc cà phê trước khi đi làm. Hôm đó là sngs thứ năm. Trước đó, ông đã nghỉ ba ngày để dẫn Drew đi thăm Luân Đôn và Stratford nên bây giờ ông phải vội đi làm để giải quyết một đống công việc đang ùn tắc ở văn phòng.

‘Con được nhận vào thử việc ở trung tâm của bà Madeleine LeFevre’, Lizzie hét lên. ‘Tại trung tâm âm nhạc của bà ấy ở Pháp – con sẽ làm công việc trị liệu bằng âm nhạc. Con được nhận rồi!’

‘Ôi con gái yêu, thật là một tin tuyệt với’, ông Harry đáp. ‘Bố biết con luôn cố gắng học hỏi kinh nghiệm trong các buổi hòa nhạc, nhưng con chưa bao giờ kể là con nộp đơn đi làm ở nước ngoài’.

‘Con cũng mới biết về trung tâm này trong chuyến đi cùng dàn đồng ca của trường thôi bố ạ’, Lizzie giải thích, phấn khởi dúi vào tay mẹ lá thư khi bà bước vào bếp. ‘Có một ông từ trung tâm LeFevre Centre đến dự một buổi hòa nhạc của bọn con và ông ấy nói về việc tuyển sinh viên. Bố hẳn là đã nghe về trung tâm rồi, phải không bố?’

‘À, chưa, bố chưa…’.

‘Ồ, trung tâm đó nổi tiếng toàn thế giới vì cứu chữa cho các trẻ em bị thương tật ở não, các trẻ em mắc bệnh tự kỷ và các bệnh khác thông qua trị liệu bằng âm nhạc và hát’.

Cô ôm lấy bố.

‘Ông ấy nói là một trong các sinh viên thử việc của họ không làm nữa và vì thế họ đăng quảng cáo lại. Con nghĩ con sẽ thử việc này. Con chưa bao giờ dám mơ con được nhận. Hơn nữa họ lại chẳng quan tâm đến kết quả kỳ kiểm tra của con, vì thế chắc chắn là con đi được rồi!’

‘Ừm’, mẹ cô vừa nói vừa nhìn lướt lá thư, vẻ mãn nguyện cứ như chính bà là người giành được nó vậy, ‘Ồ, thế là chúng ta có chuyện để kể với tất cả mọi người vào buổi gặp gỡ tối nay rồi, phải không? Nếu mẹ còn phải nghe thêm một từ nào nữa từ cái bà Helen Bradbury – Wells ấy khi bà ta cứ kể lể suốt về việc con gái bà ấy được lên trang bìa của tạp chí Tatler…’.

‘Mẹ đừng để ý đến bà ấy được không, chẳng lẽ mẹ không thể vui mừng chỉ vì con được sao?’

‘Gì cơ? Ồ tất nhiên là mẹ hài lòng rồi. Mẹ sướng mê đi ấy chứ. Cứ đợi đến khi mẹ nói mà xem… Lizzie? Lizzie, con đi đâu thế?’

‘Đi Pháp ư?’. Drew nói. ‘Ồ, tuyệt quá nhỉ’. Sáng hôm đó, Lizzie vì vẫn còn đang phấn khích vì nhận được tin mừng, nên đã tình nguyện đưa Drew đi thăm tòa nhà Sulgrave, một trong những di tích lịch sử của thành phố.

‘Vâng’, Lizzie thú nhận. Cô cắn môi khi cân nhắc xem có nên nói thêm một chút không. ‘Chắc chắn là đã có rất nhiều người nộp đơn’.

‘Ồ không, ý anh là nếu thế anh và em sẽ đi Pháp cùng nhau’, Drew nói.

‘Pháp là một nước lớn’, Lizzie vội nói. ‘Em lại ở Figeac. Đó là một thành phố phía tây nam’.

‘Thật không tin được! Phía tây nam ư? Như thế hẳn là không xa Balaguier, nơi anh sẽ đến làm việc’, Drew nói ‘Điều đó chẳng tuyệt vời sao?’

Lizzie đã quyết không nói dối trừ khi thật cần thiết, nên cô chẳng nói năng gì.

‘Thử nghĩ mà xem’, Drew vẫn tiếp tục, chẳng hề ngại ngần, ‘vào những ngày anh được nghỉ, mình có thể gặp nhau rồi đi chơi vui vẻ’.

‘Ừm’, Lizzie lẩm bẩm mà chẳng buồn hỏi thêm. Sự vu iver và Drew là hai thế giới khác xa một trời một vực. ‘Được rồi, nói em nghe, anh thấy gia đình Washington và tòa nhà Sulgrave thế nào?’

Đúng như cô hy vọng, Drew bị cuốn ngay vào việc phô trương sự hiểu biết của anh chàng về lịch sử Anh – Mỹ (‘Anh không muốn khoe khoang đâu, nhưng chuyên ngành đại học của anh là lịch sử, và giảng viên hướng dẫn anh nói cô chưa bao giờ gặp một bộ óc nào xuất sắc như…’). Nhờ thế, Drew quên béng cái chủ đề về nước Pháp.

Lizzie lập tức dặn lòng là không bao giờ được đề cập đến chủ đề này nữa.

Cho dù Drew có rất nhiều khiếm khuyết, Lizzie vẫn phải thừ nhận rằng anh chàng rất nhiệt huyết. Anh chàng đi xem xét kỹ lưỡng từng ngóc ngách của Sulgrave, như một con chó con, hết sức kinh ngạc vì cái bếp kiểu Tudor đến cái lò nướng…, đến khu vườn trồng các loại cây gia vị, rồi chăm chú nghe cuộc nói chuyện về Những phương thuốc của quá khú, thậm chí còn bàn luận say sưa với người hương dẫn về việc liệu cây cúc xuxi có giúp chữa được đôi chân vận động viên của anh ta không.

Anh chàng còn mời cô đến nơi mà anh gọi là “một trong những khoảnh khắc tuyệt vời của các buổi trà chiều ở Anh” trong quán và phê Buttery, rồi khăng khăng chụp ảnh cho cô ở khắp mọi nơi, nói là để gửi thư điện tử về cho mọi người ở nhà.

Cuối cùng thì anh chàng đề nghị cô đi dạo trong rừng.

‘Nào, Lizzie, nói một chút về em cho anh nghe đi’, Drew giục cô, và cứ cố nắm lấy tay cô, nhưng Lizzie cố gắng tránh. ‘Anh biết Jane học xã hội học, Meredith thì quyết tâm cứu hành tinh, còn em thì sao?’

‘Âm nhạc’, ngay lập tức Lizzie trả lời. ‘Chủ yếu là hát’.

‘Ồ dĩ nhiên rồi, em hẳn là người hát hay nhất trong dàn đồng ca của nhà thờ hôm chủ nhật. Lúc em lĩnh xướng ấy, tuyệt vời! Anh đã vô cùng xúc động’.

Ồ, giá mà anh thật sự cảm nhận được như vậy, Lizzie nghĩ thầm.

‘Và tất nhiên, anh từng là một giọng cao trong nhóm Willow Grove đấy. Em có muốn trở thành một ca sĩ chuyên nghiệp không?’

‘Em chưa biết em có muốn không’, Lizzie đáp vội. Cô biết đó là một lời nói dối nhưng cô thấy nếu cô mà nói về giấc mơ của cô với Drew, thì chỉ trong vòng một ngày, cả nhà cô với Drew, thì chỉ cô sẽ phải chịu rất nhiều áp lực.

‘Nhưng còn đi học thì sao? Em sẽ nhập học vào tháng 10 chứ?’

Lizzie lắc đầu.

‘Em xin nghỉ một năm’, cô nói với anh ta, bước nhanh sang bên cạnh để tránh cánh tay Drew đang sắp đặt lên vai phải cô. ‘Điều em thực sự muốn là làm thật tốt công việc ở trung tâm vào tháng chin, như thế bà LeFevre sẽ giữ em lại cho đến hết năm. Nếu được thế thì thật tuyệt’.

‘Ồ, đó hẳn là điều tuyệt hảo nhất rồi’. Drew hít một hơi, đi sát vào Lizzie. ‘Chúng mình cùng ở Pháp – còn gì tuyệt vời hơn nữa?’

À, có đấy, đó là một nha sĩ mù nhổ răng cho. Lizzie nghĩ, nhưng cố kiềm chế không nói ra và chỉ mỉm cười. Cô đã thề là sẽ không nói năng gì cả.

‘Vừa mới gặp em là anh đã biết rồi’, Drew tiếp tục. ‘Em cũng thế phải không?’

‘Biết gì cơ?’. Lizzie thận trọng hỏi.

‘Tiếng sét giữa hai chúng ta, em cũng cảm thấy điều đó mà, phải không? Đừng phủ nhận điều đó. Ôi Lizzie, em mới đẹp…’

‘Drew!’. Lizzie hét lên khi anh chàng kéo cô về phía mình. ‘Bỏ tôi ra! Ngay bây giờ!’

‘Em chỉ có thể nói là đừng bao giờ hy vọng em đi một mình với Drew đến bất kỳ đâu nữa’, chiều hôm đó, sau khi ông Harry đưa Drew đến sân Cricke để xem trận 20, còn cô và Jane thì chuẩn bị đi xem phim, cô nói với chị gái. ‘Lạy chúa, hai cái tay của anh ta cứ khua khoắng loạn lên’.

‘Ha ha, chị chắc là Drew đã nhận được một bài học rồi’, Jane mỉm cười.

‘Chị nghĩ thế à?’. Lizzie bác bỏ. ‘Em ngờ lắm, anh ta cứ giả vờ như em đang xấu hổ. Vẫn cứ nháy mắt với em, rồi đưa ra hết gợi ý nọ đến gợi ý kia trên suốt đường về nhà. Dù sao thì hôm thứ bảy tới cũng sẽ có nhiều người, sẽ có ai đó trò chuyện với anh ta’.

Cô quay về phía Meredith. Cô em đang cố sức ấn cái túi ngủ vào trong túi để chuẩn bị cho chuyến đi ngày hôm sau.

‘Thật tiếc là em không đi cùng được’, Lizzie nói. ‘Em có vẻ hợp với anh ta’.

‘Em nghĩ là anh ấy hẳn đang có điều phiền muộn’, Meredith nghiêm nghị nói. Chứ các chị chẳng ai được thế cả’.

‘Ồ, tất nhiên rồi, em có thể mời anh ta cùng đi nạo vét cống hoặc làm cùng em bất cứ cái gì mà em định làm đấy’.

‘Em có thể mời anh ấy mà, phải không?’. Meredith nói vẻ cân nhắc. ‘Chỉ có điều mọi chỗ đều chật rồi, và hơn nữa, đó là những hoạt động dành cho những ai chưa đến 21 tuổi và…’.

‘Trời, Meredith! Chị chỉ đùa thôi mà’.

Cô em thắt nút cái túi rồi quay sang nhìn chằm chằm Lizzie.

‘Tất cả những gì em làm đối với chị đều là trò đùa thôi chứ gì?’, cô vặn lại. ‘Nhưng thôi, đừng có lo; những người có nhận thức đều lắng nghe em rất nghiêm túc’.

Cô nhìn hai chị vẻ tự mãn.

‘Em vừa biết tin là tờ Chronicle muốn em phụ trách một chuyên mục tuần cho thiếu niên về việc làm thế nào để gia đình mình nhận thức tốt hơn về vấn đề môi trường. Họ muốn chuyên mục đó phải thực sự thu hút người đọc’.

‘Em sẽ làm tốt việc đó đấy’, Jane nói vẻ khuyến khích, rồi bắn sang phía Lizzie một cái nhìn đầy vẻ cảnh cáo.

‘Vấn đề là họ cũng muốn nó vui vui nữa’, Meredith nói. ‘Mà bảo tồn thiên nhiên là một vấn đề vô cùng khô khan’.

‘À’, Lizzie nói. ‘Chị thấy việc đó khó đấy. Mà này, có ai thấy điện thoại của chị đâu không?’

Cô lục trong túi quần sooc.

‘Tin nhắn’.

Cô bấm nút đọc.

Anh đây. Anh chỉ muốn chào em thôi, em xinh đẹp ạ. Xxx Drew.

Lizzie chìa điện thoại cho Jane. Cô chị đọc rồi không nhịn được cười khúc khích.

‘Thế quái nào mà anh ta có số điện thoại của em cơ chứ?’. Cô giận điên lên.

‘À, bố đưa cho anh ấy số điện thoại của tất cả cúng ta khi anh ấy mới đến đây’, Jane thú nhận. ‘Bố nghĩ nếu có việc gì khẩn cấp thì anh ấy có điện thoại để liên lạc’.

‘Ôi cảm ơn bố’, Lizzie lẩm bẩm. ‘Jane giờ em phải làm sao để chấm dứt mấy thứ nhảm nhí này nhỉ?’

‘Ồ’, Jane trêu, ‘em có thể cầu cho anh ta vớ được một ai khác. Có điều là việc đó khó mà có thể xảy ra trong vòng hai tuần tới’.

‘Jane, chị đúng là thiên tài! Tất nhiên rồi, điều đó rõ như ban ngày còn gì. Hai người đó đúng là sinh ra để dành cho nhau’.

Cô vớ lấy điện thoại và bấm số.

‘Nghe đi nào, nghe đi nào… Ôi, chào Emily! Mình là Lizzie đây. Này, hãy nói xem cậu có thích ra bãi xem đua ngựa vào thứ bảy không? Gì cơ? Ờ, tất nhiên là rất đông rồi, và tất nhiên là sẽ có các chàng trai. Ừ, xe còn chỗ. Cậu đi chứ? Tuyệt!’

Cô ném điện thoại sang bên cạnh và mỉm cười nhìn Jane.

‘Lizzie, Emily là bạn em mà’, Jane nói. ‘Thực sự em không mong bạn mình thích Drew đấy chứ?’

‘Ôi chị Jane, Emily đang mong đến tuyệt vọng kiếm được một anh bạn. Còn em thì đang cố hết sức đẩy anh ta đi. Thế thì có gì đáng tranh cãi ở đây nhỉ?’

Thế nhưng, việc thoát khỏi Drew không dễ như Lizzie nghĩ. Vì James thì lái chiếc Ferrari của anh ta chở Caroline, Charlie, và Jane, còn Denny mời hai chị em sinh đôi đi nốt hai chỗ trong chiếc xe buýt nhỏ của trường, nên cuối cùng Lizzie đành phải mượn mẹ chiếc Polo để đưa Emily và Drew tới Brighton vào sáng thứ bảy. Cố đuổi kịp James trên đường bằng chiếc Polo thật sự là việc bất khả thi. Thêm vào đó, cô lại còn hơi run nữa, cộng thêm câu chuyện bất tận của Drew khi anh chàng kể cho Emily nghe về toàn bộ cuộc đời mình, về triển vọng nghề nghiệp của anh ta. Cả chuyện cái hội chợ đua ngựa này chẳng có nghĩ gì so với hội chợ Kentucky Derby, nơi mẹ anh ta dừng chân cuối cùng, trở thành hội viên và tốn bao công sức cho nó.

‘Ôi Lizzie, chị đi đâu thế? Bọn em đã đến đây trước hàng năm rồi!’. Lydia, một tay cầm ly nước mà Lizzie nghĩ là nước chanh, vội vã đi về phía họ.

‘Chào chị Emily?’. Nhìn cô em, Lizzie phải thừa nhận là trông nó thật hấp dẫn và khác xa cái tuổi 15 của mình. Cô bé mặc một chiếc váy tím ngắn, đội một cái mũ chụp, lộ ra đôi khuyên tai giả mắt hổ to đùng, trông giống một người mẫu trên trang bìa cuốn Teen Vogue hơn là một đứa trẻ còn chưa lấy bằng tốt nghiệp trung học. Trong khoảnh khắc, Lizzie thấy ghen tị với em.

‘Đi nào’, Lydia giục. ‘Tất cả chúng ta sẽ vào quầy sâm banh. Mọi người đã có ở đó rồi’.

Cô nắm tay Lizzie.

‘À, mà không hẳn là tất cả, vì Denny và các anh khác đang giúp dựng bàn ghế, nhưng họ cũng sẽ đến ngay thôi. Anh họ của Denny cũng đi cùng, anh ấy tên là George và trông rất phong độ nhé. Và đoán xem nào, em nghĩ Katie đang cố tán tỉnh anh chàng. Nghe có vẻ kỳ quặc không?’

Lizzie vừa mở miệng định đáp lại thì Lydia đã nói hết và đẩy họ đi về phía nhóm những người uống rượu ở bên ngoài bar.

‘Amber và Tim cũng ở đây. Chị biết đấy, em kể với chị là Amber rất thích Tim rồi đúng không? Cô ấy vẫn thích. Mà Tin còn mang cả bạn anh ấy tên là Ben đến nữa. Anh Ben ngồi cạnh Katie trên xe buýt, làm Katie ngượng đỏ hết cả mặt. Chị biết đấy, nó vẫn thế mỗi khi xấu hổ, nhưng rồi sau đó…’.

Cô tiếp tục lải nhải, cho dù Lizzie chẳng nghe được cô em nói gì vì quầy bar quá ồn, toàn dân đua ngựa, một số dán mắt vào thẻ đua và xem xét tờ Racing Post, số khác thì theo dõi cuộc đánh cược ở màn hình trên đầu, còn lại thì đứng xếp hàng để mua đồ biển bán với giá cắt cổ.

Cả nhóm phải chen lấn mãi mới đi được về góc xa xa. Drew cuối cùng cũng tìm được đường vào sau khi đâm sầm vào một phụ nữ, hất đổ cả đĩa tôm của cô ấy xuống sàn nhà và giẫm lên quần anh ta.

‘Cậu nên giúp anh ấy thu xếp mọi thứ đi’, Lizzie thì thầm với Emily, huých cô bạn về hướng anh chàng trong lúc anh ta đang vẫy rối rít bằng một cái khăn tay. ‘Cậu để mắt đến anh ấy được chứ? Anh ấy chưa quen ở đây lắm, không nên để anh ấy một mình’.

(Lizzie đã đọc khá nhiều sách tâm lý nên biết Emily sẽ rất vui nếu thấy mình cần thiết cho người khác. Cô hy vọng bạn mình sẽ gắn như keo với Drew trong suốt thời gian còn lại.)

‘Tôi nợ cô một lời xin lỗi’.

Lizzie quay lại khi có ai đó vỗ nhẹ lên vai cô. Ngạc nhiên quay lại, cô thấy James, nhìn như một anh chàng trên chuyên mục xã hội tờ Tatler với chiếc mũ mềm và áo khoác màu xanh nước biển, vẻ thoải mái, khác hẳn mọi lần cô nhìn thấy. Anh nắm lấy tay cô, kéo cô về phía quầy bar nơi có một cặp ghế còn trống.

‘Đáng lẽ tôi phải lái xe chậm hơn’, anh ta thú nhận. ‘Tôi không biết là cô vừa mới lấy bằng. Mãi đến khi Jane nói tôi mới biết thì đã lạc mất cô rồi. Tôi xin lỗi’.

Trong khoảnh khắc, Lizzie không nói được câu nào. Khi anh ta cười, Lizzie thấy James đã bớt ngạo mạn đi nhiều. Thực ra, trông anh ấy đúng là có vẻ lo lắng thật lòng.

‘Không sao mà’, cô lẩm bẩm.

‘Còn bây giờ, tôi đoán là cô không quen với những chỗ như thế này’, James tiếp tục, dừng lại để một anh chàng cao to bê một đĩa salat cua biển đi lách qua. ‘Ý tôi là nơi này dành cho các hội viên. Thường những nơi như thế này có những quy tắc riêng, hơi cổ nhưng…’.

‘Nhưng hoàn toàn vượt quá khả năng ứng xử của một học sinh trường công vắt mũi chưa sạch, ý anh là thế chứ gì?’. Lizzie cắt ngang, thầm trách bản thân vì đã nghĩ là anh ta có thể thay đổi.

‘Ôi vì Chúa’, James đáp, dựa lưng vào ghế. ‘Cô cứ lặp đi lặp lại mỗi một câu đó mà không chán à? Chẳng lẽ cô không thể nghĩ ra cái gì mới mẻ hơn sao? Tôi chẳng quan tâm đến việc cô cãi nhau với tôi nhiều thế nào, nhưng cô bắt đầu trở nên chán ngắt rồi đấy!’

‘Cũng không chán bằng nửa cáo thái độ kẻ cả bề trên của anh đâu’, Lizzie đáp trả, thở phào vì thấy Emily đã giúp được Drew ra khỏi đám nạn nhân đang khá bực bội của anh ta. ‘Thế sao anh không đối xử với tôi theo kiểu một người ngang bằng với anh, còn tôi sẽ bỏ qua việc anh quá xa vời thực tế nhỉ?’

Song cô ngạc nhiên khi thấy James phá lên cười. ‘Tốt hơn rồi đấy!’, anh đáp. ‘Tốt hơn nhiều lần ấy. Thế là cô vẫn còn hy vọng. Ôi, cô bạn tôi! Đó hình như lại là giọng của một kẻ bề trên rồi, tôi nghĩ thế?’

Lizzie mỉm cười.

‘Tôi nghe anh nói còn tồi hơn thế’, cô trả lời.

‘Thế nếu tôi hứa không cáu bẳn, không chit trích, hay làm xấu đi hình ảnh của anh, thì anh sẽ nói cho tôi nghe thêm về em gái anh chứ? Cái đĩa Cd đó’.

‘Không phải bây giờ’, James trả lời. ‘Không phải ở đây. Được không?’

Hình như có một thứ tình cảm rất chân thành trên mặt James khiến Lizzie thôi không ép anh thêm nữa.

‘Thế còn anh thì sao? Tôi biết là anh sống ở Pháp, nhưng…’

‘À, tôi không thường xuyên sống ở đó. Đó là nơi ở của dì tôi. Và đó là một câu chuyện hoàn toàn khác. Quê hương tôi – tức là nơi cha tôi lớn lên – là ở Braemar. Ở Scotland’.

Ồ không! Braemar thuộc Scotland à? Vậy mà tôi, với kiến thức tệ hại của mình, tôi nghĩ là nó ở châu Phi đấy chứ’.

James cười và nắm tay giơ lên trời ra ý đầu hàng vô điều kiện.

‘Vậy là anh học đại học ở Scotland?’. Lizzie hỏi.

James lắc đầu.

‘Tôi học trường đại học Oxford cùng với Charlie’, anh giải thích. ‘nhưng tôi sắp đi học cao học ngành Luật quốc tế về quyền con người tại trường Birkbeck ở Luân Đôn’.

“Ồ’, Lizzie bắt đầu, và định đổi chủ đề. Nếu không, cô sẽ không giấu được mình đang bị gây ấn tượng, cho dù chút xíu thôi về anh chàng này. Cô còn ngạc nhiên nữa, làm sao cái anh chàng James Darcy này lại có thê quan tâm đến quyền con người cơ chứ.

‘Thế còn con ngựa của dì anh? Anh có thể nói về nó chứ?’

‘À, nó tên là Vận động viên vượt đầm lầy, nó chạy ở vòng đua thứ hai’.

‘Nhưng có thể thấy là nó không vượt trội lắm, nó quen với cự ly chạy 1 dặm, nhưng ở đây lại là 1,4 dặm. Vì thế chắc nó sẽ không thắng cuộc đâu, người luyện ngựa cũng nói thế rồi. Nhưng dì tôi mà đã quyết định, thì không có gì lay chuyển được dì ấy’.

‘À, vậy là tính cách của anh từ đó mà ra’, Lizzie nhận xét, rồi mỉm cười để làm nhẹ bớt lời nhận xét của mình. ‘Đó là tính cách của gia đình anh!’

‘không phải lúc nào tôi cũng bướng bỉnh’, anh đáp, giọng chắc nịch. ‘Thật đấy. Và thực sự ra thì tôi đang tự hỏi liệu…’.

‘Ồ, hai bạn đây rồi, bọn mình sẽ đi đến khu tập hợp ngựa cho vòng đua đầu!’. Charlie bỗng xuất hiện bên cạnh, vẫy vẫy một cái thẻ đua về phía họ. ‘Denny và các bạn của cậu ấy đang dựng khán đài cho vòng đua thứ hai – các cậu ấy sẽ nhập hội với mình sau. Có một cựu sinh viên Longbourn cưỡi con ngựa tên là Mắc kẹt đấy. Một cái tên không tốt lành lắm nhỉ, anh nghĩ thế!’

‘Này’, Jane thì thầm với Lizzie khi họ theo các chàng trai ra khỏi quầy bar, đi về phía khu tập trung ngựa, ‘cái gì làm thay đổi trái time m vậy? Chị nhìn thấy em vui đùa với James’.

‘Chị đang nói cái quái gì thế? Em chẳng vui đùa gì cả!’. Lizzie phẫn nộ.

‘Ừ, thì ít nhất em cũng không phản đối việc người ta tán tỉnh em, phải không?’

‘Jane, chị có điên không? Trước tiên, anh ta chẳng tán tỉnh gì em cả. Và em phải nói với chị là, cho dù James Darcy có là người con trai duy nhất còn sống trên hành tinh, thì em cũng không them đếm xỉa đến. Em chỉ giữ phép lịch sự thôi. Vì chị đấy. Vì anh ta là bạn của Charlie’.

‘Lizzie Bennet’, Jane đáp, ‘em không biết nói dối chứ?’.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play